Trần Ngọc dạy dỗ: “Ai cho cháu kêu tên, nếu như để bà nghe thấy cháu gọi tên thì xem xem bà có xử lý cháu không.”
Dao Dao cúi đầu nhìn mũi chân mình, bĩu môi không nói chuyện.
Triệu Thanh Hà ngồi xổm xuống rồi nói: “Dao Dao, trước kia không phải thường xuyên nhắc tới ba hả, bây giờ lại không gọi đi.”
Dao Dao cúi đầu chơi với ngón tay của mình.
Trần Ngọc chỉ vào Vương Bác Thần rồi mắng: “Cái này đều là do cậu tạo nghiệt, con gái của cậu cũng không muốn gọi cậu là ba.”
Vương Bác Thần chua chát không thôi, anh không phản bác được.
“Đừng miễn cưỡng trẻ con, để con bé làm quen một khoảng thời gian đi.”
Trần Ngọc chọt chọt vào cái trán của Dao Dao: “Nếu như còn gọi tên thì bà sẽ kêu chú cảnh sát đến bắt cháu đó.”
Dao Dao ngẩng đầu lên, đôi mắt to vụt sáng, nói rất nghiêm túc: “Bà nội ơi, bà đang lừa trẻ con ba tuổi ạ, cháu đã ba tuổi rưỡi rồi, không phải là con nít ba tuổi nữa đâu, chú cảnh sát không bắt mấy bạn nhỏ ngoan ngoãn.”
Trần Ngọc bất lực thở phì phò rồi lại chọt chọt vào cái đầu nhỏ của Dao Dao.
Vương Bác Thần lập tức vui vẻ.
Đứa nhỏ nghịch ngợm này.
Ở một bên khác.
Nhà họ Triệu vừa mới chiếm được tiện nghi, giờ lập tức chìm vào tình cảnh bi thảm.
“Gia chủ Hồ, tại sao ngài lại rút vốn chứ, lợi nhuận từ dự án mà nhà họ Hồ đầu tư rất tốt, nhà họ Triệu chúng tôi đã bỏ ra 70% lợi nhuận.”
Bà cụ Triệu giật hết cả mình, vội vàng hỏi.
“Ha ha, nhà họ Hồ tôi là đầu tư cho cô Triệu Thanh Hà, nếu không thì nhà họ Triệu các người là cái thá gì chứ, cũng xứng để nhà họ Hồ tôi đầu tư à?”
Hồ Kiệt lạnh lùng nói trong điện thoại: “Lang Quân Hoa, bà nhìn cho kĩ hợp đồng đi, có phải là ở bên trong có một ghi chú người phụ trách đầu tư của nhà họ Hồ là Triệu Thanh Hà, nếu như Triệu Thanh Hà không còn nhậm chức ở tập đoàn Triệu thị, nhà họ Hồ có quyền rút đầu tư về, cũng yêu cầu nhà họ Triệu bồi thường gấp ba, nếu như nhà họ Triệu không bồi thường thì đến tòa án gặp nhau đi.”
“Cái gì?”
Bà cụ Triệu trừng to mắt.
Bà ta vội vàng mở bản hợp đồng ra, quả nhiên ở phía trên có một hàng chữ nhỏ như thế.
Bà ta trợn tròn mắt.
Bồi thường gấp ba lần.
Chín trăm tỷ.
Như vậy là muốn nhà họ Triệu phá sản hả.
Vừa mới đuổi Triệu Thanh Hà đi.
Nghiệp quật lại có thể nhanh như thế.
“Hồ gia chủ, ngài…”
Bà cụ Triệu còn chưa nói xong thì Hồ Kiệt đã cúp điện thoại.