Ánh mắt của Vương Bác Thần đảo qua người Lý Kiệu, cuối cùng dừng lại trên người Lý Thành.
Tư Lam tiến lên, đá một cước vào đầu gối Lý Kiệu.
“A!!!”
Lý Kiệu đau đến chết đi sống lại, lớn tiếng kêu lên: “Vương Bác Thần, tao là cậu của mày đó, mày không được đối xử với tao như vậy, tao là cậu của mày đó…”
Răng rắc.
Tư Lam lại đạp gãy cái chân còn lại của anh ta rồi ném anh ta ra bên ngoài như xách một con gà.
Người nhà họ Lý sợ đến choáng váng, họ nơm nớp lo sợ quỳ gối một bên.
Trong đầu trống rỗng.
“Lý Thành, ông có hối hận không?”
Vương Bác Thần nhìn chằm chằm vào Lý Thành.
Tiếng kêu thảm cầu xin tha thứ của Lý Kiệu cũng không hề khiến cho tâm trạng của anh dao động.
Cuối cùng thiện ác cũng được báo, lẽ trời tuần hoàn mà.
Không tin cứ ngẩng đầu nhìn xem trời xanh có bỏ qua cho ai không.
Trên mặt Lý Thành đều là hối hận, ông ta e ngại nhìn thoáng qua Vương Bác Thần bằng ánh mắt phức tạp: “Vương, cháu, Thần…”
Ông ta không biết phải nên xưng hô như thế nào.
Trên mặt tuôn đầy nước mắt, sao năm đó lại nghe lời con mình?
Nếu như năm đó bảo vệ được con gái, bây giờ Vương Bác Thần thành Thần Chủ, nhà họ Lý bọn họ sẽ có thể trở thành gia tộc số một cả nước.
Nhưng bây giờ… Lại trở thành một trò cười.
Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Ông không xứng!”
Lý Thành lập tức quỳ trên mặt đất, không còn một chút uy phong bá đạo nào của trước kia, chỉ sợ hãi rụt rè nói: “Xin ngài bỏ qua cho cả nhà tôi đi, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi thật sự biết sai rồi.”
“Ông nên quỳ với mẹ tôi chứ không phải tôi.”
Vương Bác Thần quay người, thản nhiên nói: “Lý Thành, hôm nay là ngày thứ ba, nhà họ Lý các người còn lại hai mươi bảy ngày nữa.”
“Xin ngài tha cho chúng tôi đi, chúng tôi nguyện ý đến phần mộ của Lý Kì để sám hối, chúng tôi nguyện ý trả bất cứ cái giá nào, chỉ cần ngài tha cho chúng tôi. Bác Thần, cháu ngoại à, ông sai rồi, nhà họ Lý sai rồi, chúng ta tình nguyện đền bù, xin ngài cho chúng ta một cơ hội đi.”
Trên mặt Lý Thành tuôn đầy nước mắt, ông ta hối hận đến hộc máu.
Đây là cơ hội ngàn năm có một của nhà họ Lý bọn họ!
“Ngài nhất định phải đuổi cùng giết tận chúng tôi sao? Xin ngài cho chúng tôi một cơ hội, nhất định chúng tôi sẽ đền bù.”
Lý Thành kinh hồn bạc vía.
Vương Bác Thần cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Đuổi đi ra, bọn họ không xứng để tham gia hôn lễ của tôi.”