Vương Bác Thần đạp vào mặt anh ta.
Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà bị dọa sắc mặt thay đổi, không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Tôn Minh là cậu cả nhà họ Tôn, là một trong tứ đại gia tộc.
Bây giờ đã dùng hết ân tình của thần chủ rồi, Vương Bác Thần lại đánh anh ta, chắc chắn là nhà họ Tôn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
“Mẹ nó chứ, tao giết hết cả nhà mày, mày…”
Tôn Minh còn đang uy hiếp, Vương Bác Thần lại đá vào miệng của anh ta.
“Ba của tao là…”
Bốp.
Vương Bác Thần lại đá thêm một cái nữa.
“Vương Bác Thần, đừng… đừng đánh nữa, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.”
Tôn Minh vậy mà khóc rồi, anh ta thật sự rất sợ.
“Mày không xứng.”
Vương Bác Thần đá một phát Tôn Minh liền bay ra ngoài.
“Nhà họ Tôn sẽ không bỏ qua cho mày.”
Tôn Minh ngất xỉu.
“Bây giờ, bây giờ phải làm sao đây?”
Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà sắp điên lên rồi, Vương Bác Thần đánh cậu chủ nhỏ nhà họ Tôn, nhà họ Tôn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
“Cậu Tôn, cậu Tôn, cậu, cậu không sao đó chứ?”
Đúng lúc này, quản lí sảnh dẫn theo bảo vệ chạy tới.
Nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta đã bị dọa sợ, nổi trận lôi đình chỉ vào Vương Bác Thần rồi nói: “Mẹ nó, đánh nó tàn phế cho tao.”
Tôn Minh là cậu cả nhận được sự cưng chiều của nhà họ Tôn.
Nếu như nhà họ Tôn truy cứu trách nhiệm, anh ta cũng không thể gánh vác nổi.
Anh ta quyết định nhanh chóng, trước tiên cho người phế bỏ Vương Bác Thần rồi chờ nhà họ Tôn xử lý.
“Phế tôi à? Anh chắc chứ?”
Vương Bác Thần cau mày, người này không hỏi rõ trắng đen mà đã tiếp tay cho cái ác.
Quản lí sảnh ngạo mạn nói: “Mẹ mày, mày lại dám ra tay đánh người ở đây, ông chủ của bọn tao là Canh Phong Canh đại gia, tao thấy là mẹ nó mày không muốn sống nữa. Bớt nhiều lời đi, chặt một tay một chân của mày, vậy là công bằng rồi.”
“Tiểu Canh?”
Vương Bác Thần mặt không cảm xúc: “Tốt nhất là cậu nên gọi điện thoại cho cậu ta, tôi tên là Vương Bác Thần.”
Quản lí sảnh nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, hung dữ nói: “Tao mẹ nó hỏi mày là ai làm gì, chặt bỏ một chân một tay của mày thì mày sẽ trung thực hơn.”
Trong tay của mấy tên bảo vệ cầm cây ba ton, lập tức xông lên đánh đấm, lại bị Vương Bác Thần vung vài cái là giải quyết hết ngay.
Quản lí sảnh sợ đến ngây người, những người này là do Canh gia tự mình lựa chọn, bình thường năm sáu người không thể đến gần.
Bây giờ, ngay cả một hiệp cũng không thể chống đỡ được mà đã bị người ta đánh bại rồi.
“Nếu như mày có gan thì đừng đi, chờ Canh gia đến đây, mẹ nó, mày ráng mà chịu đựng đi.” Quản lí sảnh lùi về phía sau hai bước, khí thế hung hăng mắng chửi.