Mục lục
Mướn Chồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân không đuổi theo Trường, cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm Quân trở về phòng bệnh của Hồng. Mở cửa phòng, Quân bảo Hồng.

_Bây giờ em có thể giữ Trường là của riêng em…!!

Đưa tờ giấy cho Hồng và Diễm, Quân giục.

_Hai người xem đi…!!

Dù không hiểu gì nhưng Hồng và Diễm vẫn xem, xem xong nước mắt Diễm không ngừng chảy, Diễm hạnh phúc vì Diễm có thêm một người anh trai, từ lâu Diễm đã có linh cảm Trường chính là anh trai của Diễm nên ở bên cạnh Trường, Diễm luôn có cảm giác như ở bên cạnh người thân.

Hồng là người vui nhất, vì nếu Trường là anh trai của Diễm, Hồng không cần phải lo sợ mất Trường hay phải ghen tuông với Diễm nữa.

Đứng bật dậy, Diễm vội hỏi Quân.

_Anh Trường đâu, tôi muốn gặp anh ấy…??

_Cậu ấy vừa mới rời khỏi, có lẽ cậu ấy đi thăm mộ mẹ của cậu ấy…!!

Nhìn nước mắt nhạt nhòa trên mặt Diễm, nhìn nụ cười trên môi Diễm, Quân đâm nghi ngờ tình cảm Diễm dành cho Trường bao lâu nay không phải là tình yêu nên khi biết được sự thật Diễm không bị xốc, không thất vọng, không buồn đau.

Quân cười, vuốt tóc, xem ra Quân đã ghen lầm, nhưng Quân biết dù Diễm không có tình cảm nam nữ với Trường, Diễm cũng không bao giờ chấp nhận Quân. Nỗi buồn vẫn còn đó, dù sự thật có như thế nào, Quân vẫn mãi chỉ là một cái bóng vô hình trong lòng Diễm. Quân cố an ủi bản thân nhưng Quân không vui nổi, đánh bại được Trường, Trường là anh trai của Diễm thì sao, Diễm có coi Quân là gì của Diễm đâu.

Tuy nhiên Quân và Hồng đều thở phào nhẹ nhõm, hai người yêu đơn phương không cần phải lo lắng hay buồn khổ nữa. Bây giờ Diễm và Trường đã là hai anh em, dù họ có yêu nhau hay không, họ cũng không thể đến với nhau.

Diễm đi ra cửa, Quân dặn dò Hồng.

_Em nghỉ ngơi đi, anh đi đây…!!

Hồng gật đầu đáp.

_Vâng, chào anh…!!!

Không chỉ có mình Diễm khóc mà Hồng cũng đang khóc, hạnh phúc hay buồn đau cũng khiến con người phải rơi lệ. Trường là anh trai của Diễm nên Trường không thể tiếp tục trả thù được nữa, Trường cũng phải chấp nhận để cho Diễm cứu. Cuối cùng mọi hiểu lầm, đau khổ cũng đã được giải quyết, nhưng Hồng nghĩ quá đơn giản một người độc ác, nhiều thủ đoạn như ông Đăng sẽ không để mọi chuyện kết thúc dễ dàng như thế, không thể dùng Trường trả thù thay cho ông ta, ông ta sẽ tìm cách khác, mà lần này ông ta sẽ không còn nhẹ tay như lần trước nữa.

Nắm lấy tay Diễm, Quân đưa Diễm ra xe, Diễm không có phản ứng gì, trong lòng Diễm bây giờ đang rất hỗn loạn, Diễm không hiểu tại sao Trường lại là anh trai của Diễm, lại càng không hiểu mẹ Trường và mẹ Diễm có quan hệ gì không, tại sao ông Hải không bao giờ nói cho Diễm biết.

Diễm càng ngạc nhiên hơn khi chính Quân là người thông báo cho Diễm biết Trường chính là anh trai của Diễm. Quân biết Trường là anh trai của Diễm từ bao giờ, và tại sao Quân lại biết được, càng nghĩ Diễm càng thấy mình mù mờ không hiểu gì.

Quá mệt mỏi, Diễm lảo đảo muốn ngã, cơn đau đầu bắt đầu hành hạ Diễm. Quân vội đỡ lấy Diễm, không để ý gì đến người xunh quanh, Quân nhấc bổng Diễm lên.

Vừa xấu hổ, vừa tức, Diễm hét.

_Buông tôi xuống, anh đang làm gì thế…??

Quân nạt.

_Em đừng có hét to như thế, có phải em muốn tất cả mọi người ở đây biết anh đang bế em đúng không…??

Đánh mạnh vào người Quân, Diễm hét nhỏ.

_Anh buông tôi xuống, tôi không muốn bị biến hành trò hề ở đây. Tôi nói gì anh có nghe thấy không…??

_Chắc là em muốn anh hôn em ở đây, nếu em không muốn, em nên im đi…!!

Biết Quân nói là làm nên Diễm đành câm nín, đôi môi mím chặt, Diễm căm thù nhìn Quân không chớp. Quân cười.

_Có phải do anh đẹp trai quá nên em mới không thể rời mắt khỏi anh…??

Diễm chưa thấy tên nào vô lý và vô duyên hơn Quân, ai lại tự nhận mình đẹp tai, tài giỏi. Dù không muốn thừa nhận nhưng Diễm bắt đầu bị Quân thu hút, mặt Diễm bắt đầu có sắc đỏ. Không muốn Quân biết mình đang bối rối, quay mặt đi chỗ khác, Diễm không đáp lời Quân. Mở cửa, đặt Diễm vào trong xe, thắt dây an toàn cho Diễm, Quân nói.

_Anh sẽ đưa em đi gặp cậu ấy. Hy vọng cậu ấy vẫn đang ở nghĩa trang, nếu không anh cũng không biết cậu ấy đi đâu để đưa em đi tìm cậu ấy nữa…!!

Vì còn nhiều thắc mắc nên bắt buộc Diễm phải hỏi Quân.

_Anh có thể nói cho tôi biết, tất cả chuyện này là thế nào, tại sao anh Trường tự nhiên lại biến thành anh trai của tôi, và anh biết chuyện này từ bao giờ…!!

Quân cười gian.

_Nếu em để anh hôn em, anh sẽ nói cho em biết, còn nếu không, em không nên hỏi thêm anh câu gì nữa, vì anh sẽ không trả lời em đâu…!!

Diễm lạnh lùng đáp.

_Anh không nói thì thôi, tôi có thể hỏi anh Trường, không có anh tôi cũng đâu có sao…!!

Diễm lại trọc tức Quân. Đang lái xe, Quân phanh két xe lại, Diễm sợ hãi, mặt Diễm trắng nhợt, chưa kịp hét Quân tiếng nào. Quân mở dây an toàn của Diễm, lôi Diễm ngã vào lòng, Quân hôn Diễm, nụ hôn thô bạo và cưỡng ép, chưa dừng lại ở đó, bàn tay Quân còn luồn sâu vào lớp áo trong cùng của Diễm.

Cơ thể Diễm đông cứng, nước mắt Diễm nhạt nhòa. Diễm căm hận Quân, Diễm căm ghét bản thân mình. Đã từ lâu Diễm là con rối của Quân, Quân muốn làm gì Diễm thì làm, Diễm không biết bao giờ Diễm mới thoát khỏi Quân, và bao giờ Quân mới buông tha, mới đối xử tốt, và công bằng với Diễm.

Buông Diễm ra, Quân nói từng tiếng một.

_Cô nên nhớ bắt đầu từ hôm nay chúng ta chính thức sống với nhau, dù cô có không đồng ý cũng không được…!!

Diễm không còn sức để mà hét nữa rồi. Đau khổ cùng cực, Diễm run rẩy nói.

_Sao anh cứ ép tôi mãi thế, tôi đã nói là tôi không muốn lấy anh, không yêu anh, anh lấy gì để ép, để uy hiếp tôi phải lấy anh. Nếu anh còn dùng cách này với tôi nữa, tôi sẽ phải bỏ trốn, tôi chịu hết nổi rồi…!!

Quân thách thức.

_Cô đi thì cứ đi, tôi tuyệt đối không đi tìm cô, nhưng cô cũng đừng mong mang được bố cô hay anh trai của cô theo cô vì số phận của hai người đó đang nằm trong tay tôi. Tôi đã cho cô cơ hội để cô chấp nhận làm vợ tôi nhưng cô lại không muốn, bây giờ tôi không cần phải lấy cô nữa, sao cô không trở thành người tình của tôi nhỉ…??

Lòng Diễm tan nát, hết chịu nổi, Diễm hét.

_Anh nói đi, tôi nợ nần gì anh, gia đình tôi nợ gì anh, nếu có thể trả được, tôi sẽ trả cho anh, tôi chỉ xin anh đừng hành hạ tôi nữa, tôi đã mệt mỏi lắm rồi…!!

_Có thật là cô muốn trả cho tôi…??

Diễm gật đầu. Sờ lên môi Diễm, Quân nói.

_Chẳng phải tôi vừa yêu cầu cô trở thành vợ hờ của tôi là gì, còn nếu không cô nên để cho anh trai cô, bố cô đi tù để trả hết tội của họ đi…!!

Diễm gào lên.

_Có gì sao anh không nói thẳng ra đi, anh úp úp mở mở mãi làm gì…??

Thắt lại dây an toàn cho Diễm, Quân phóng vụt đi. Trên đường đi tìm Trường, Quân lạnh lùng bảo Diễm.

_Khi nào cô gặp được Trường, cô sẽ rõ hết mọi chuyện……!!

Đúng như dự đoán của Quân. Trường đang quỳ khóc trước mộ mẹ, Trường đã phạm tội bất hiếu khi đi trả thù chính cha đẻ của mình, chỉ một chút xíu nữa, Trường lại phạm thêm tội loạn luân. Kế hoạch trả thù của ông Đăng thật thâm độc, ông ta đã làm cho gia đình Diễm tự hại lẫn nhau, ông ta không cần phải nhúng tay vào, ông ta chỉ cần đứng ở ngoài giật dậy, mọi chuyện đều diễn ra theo đúng kế hoạch của ông ta.

Đau khổ, phẫn uất, căm giận làm Trường tổn thương thêm. Trường không còn biết nên tin ai nữa, cuộc sống của Trường vô nghĩa quá, người nên trả thù, Trường lại không trả thù, Trường lại đi trả thù người không đáng tội. 

Trong chuyện này cả ông Hải và bà Lan đều sai, ông Hải vì lòng tham của mình đã đẩy ông Đăng vào cảnh tán gia bại sản, còn bà Lan đã không nói cho Trường biết bố đẻ của Trường là ai, có lẽ khi bà Lan mang thai Trường, ông Hải không hề biết gì, bi kịch gia đình từ đó mới phát sinh, ông Đăng vì quá yêu bà Lan, vì quá ích kỉ, gia trưởng và độc ác nên đã không kìm được lòng ghen tuông, chính tay ông đã đẩy bà Lan vào chỗ chết, nếu bà Lan không đòi li dị, đòi dẫn Trường đi, ông Đăng đã không ép bà phải chết.

Trường gào lên.

_Mẹ nói đi, tại sao chuyện này lại xảy ra, tại sao ông Hải lại là cha ruột của con, tại sao người con gái khiến con rung động lại là em gái của con. Ông Trời có phải là bất công quá với con không…!!

_Sao mẹ không nói gì cho biết, mẹ dấu con để bây giờ con phải khổ đau như thế này đây, ông Hải đã không còn nhận ra được con nữa rồi, thật cay đắng ông ta sợ con, nhìn thấy con, ông ta tưởng con chuẩn bị đánh ông ta hay chuẩn bị giết chết ông ta.

Trường cười như điên.

_Con vui lắm mẹ ạ, con vui vì con đã trả thù được cho mẹ rồi, đã trả thù được người đã hại mẹ chết, con nên mừng đúng không mẹ, mẹ có hạnh phúc không, có khen con vì mẹ, con đã mất mười bốn năm cố gắng để trả thù cho mẹ không…??

Nước mắt Trường không ngừng chảy, Trường đang nói chuyện với một người đã chết cách đây mười bốn năm, nói chuyện với một người không biết linh hồn đã đi đâu, về đâu.

Nhắm mắt lại, Trường ngồi im lặng nghe tiếng gió thổi, nghe lệ trên mi dâng đầy, nghe mình không còn muốn sống tiếp cuộc đời đầy khổ đau này nữa.

Một lúc sau Diễm và Quân đến, cả hai cố tìm xem Trường đang ở đâu, thấy Trường đang quỳ khóc trước một ngôi mộ hoang. Gạt bỏ tay Quân ra, Diễm chạy thật nhanh lại về phía Trường. Diễm gọi to.

_Anh Trường…!! Anh Trường…!!

Trường đang chìm đắm trong đau khổ của bản thân nên không nghe được tiếng Diễm gọi. Thấy Trường khóc, lòng Diễm đau như cắt, Diễm cũng buồn chẳng kém gì Trường. Diễm buồn vì ông Hải là một người chồng không chung thủy, ông đã lừa dối mẹ Diễm, tuy nhiên Diễm lại mong có anh trai. Diễm nghĩ người chết thì cũng đã chết rồi, người sống phải tiếp tục sống, người thân ruột thịt sao lại không được phép nhận nhau. 

Diễm đã khóc từ lâu, khóc từ lúc bị Quân ép buộc làm chuyện Diễm không muốn, nay thấy Trường đang đau khổ tột cùng, Diễm càng khóc nhiều hơn.

Gọi mãi mà Trường không bảo nào, Diễm chạm nhẹ vào vai Trường. Giật mình, Trường tưởng bị ai đánh lén từ phía sau, theo phải xạ, Trường vung tay. Quân lôi giật Diễm lại.

Tức giận, Quân quát.

_Cậu có biết cậu đang làm gì không hả…??

Nhìn hai người, Trường không biết nên nói gì, người mà Trường không dám đối mặt, không dám nhìn hay nói câu xin lỗi là Diễm, làm sao Trường dám nói cho Diễm biết người anh trai đáng thương, đáng trách này chính là người gây nên tất cả bi kịch cho gia đình Diễm trong thời gian qua.

Biết được Trường là anh trai, không suy nghĩ gì nhiều, ôm chặt lấy Trường, Diễm vừa sung sướng, vừa thương hại gọi tên Trường.

_Anh Trường, em thật không ngờ anh là anh trai của em, từ nay em đã có anh rồi, em không còn sợ gì nữa….!!

Trường nhìn Quân, Quân lắc đầu như ngầm bảo.

_Tôi vẫn chưa nói gì cho cô ấy biết…!!

Vỗ nhẹ vào lưng Diễm, Trường an ủi.

_Em đừng khóc, anh xin lỗi vì anh đã gây ra quá nhiều chuyện có lỗi với em…!!

Diễm lắc đầu, giọng Diễm ướt sũng nước.

_Anh đừng nói thế, nếu không đánh nhau làm sao chúng ta nhận được ra nhau…!!

Nghe giọng nói vui sướng, tình cảm khi biết mình là anh trai của Diễm, Trường càng cảm thấy có lỗi và khổ sở hơn. Mặc dù đã biết Trường là anh trai của Diễm nhưng Quân vẫn cảm thấy ghen, Quân lên tiếng.

_Hai người ôm nhau như vậy đã đủ chưa…?? Còn không mau buông nhau ra đi…??

Trường tức giận.

_Cậu đang ghen ngược đấy à…??

Không nói không rằng, Quân lôi Diễm về phía mình, đang tức giận, Trường lôi giật Diễm lại, hậu quả Diễm bị Quân và Trường lôi đi lôi lại đến chóng cả mặt.

Sức khỏe của Diễm sau tai nạn đã không được tốt, Diễm lại chịu quá nhiều áp lực, Diễm lả dần ra sau. Quân và Trường sợ hãi đồng thanh hỏi Diễm.

_Em không sao chứ…??

Diễm mệt mỏi đáp.

_Hai người có thể buông tay em ra được không…??

Quân ôm chặt lấy Diễm, Trường nhếch mép bảo Quân.

_Cậu làm gì mà ôm em gái tôi chặt thế, tôi đã nói nếu tôi là anh trai của Diễm thì đừng hòng tôi gả nó cho cậu. Cậu nên buông nó ra đi thì hơn…!!

Quân bình thản đáp.

_Việc cô ấy lấy tôi hay không, không liên quan gì đến cậu vì chuyện này cậu có muốn can thiệp vào cũng không được…!!

Hai người cãi qua cãi lại, hết chịu nổi, Diễm hét.

_Hai người làm ơn thôi đi…!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK