_Em và Kiên về sau nhé, anh cần đưa cô ấy về khách sạn trước, cô ấy đã say quá rồi…!!
Nhìn Diễm ngủ gục trên bàn. Loan vội nói.
_Anh để em dìu cô ấy ra xe, như thế sẽ hay em, em và cô ấy là con gái sẽ tiện chăm sóc hơn anh…!!
Quân lạnh lùng đáp.
_Anh biết nhưng anh cần phải có trách nhiệm với cô ấy…!!
Quân quay sang dặn Kiên.
_Cậu nhớ chăm sóc Loan cẩn thận, tôi về trước đây…!!
_Vâng, chào sếp…!!
Quân bế Diễm ra xe, trên đường đi Quân phóng xe như điên, do quá say, lại là lần đầu tiên uống rượu nên Diễm nôn hết cả ra xe, quá tức, Quân cười khẩy.
_Cô thật giỏi, xem ra cô đúng là hết thuốc chữa rồi, nếu tôi có làm gì cô thì cô cũng đừng trách tôi…!!
Về khách sạn, Quân nhờ một nhân viên khác sạn mang xe của Quân đi rửa, Quân vác Diễm lên phòng, Diễm nói lảm nhảm những câu vô nghĩa không đầu, không đuôi.
Chiếc áo vét màu trắng, và chiếc váy lụa màu hồng nhạt của Diễm đã bị Diễm nôn hết cả ra. Cả đời Quân cũng chưa bao giờ bị rơi vào tình trạng như thế này.
Ném Diễm lên giường, lột chiếc váy trên người Diễm, bây giờ Quân cũng không nghĩ được nhiều, lau người cho Diễm xong, Quân đi tắm.
Mặc một chiếc áo choàng tắm, vừa đi vừa lau khô tóc, khóa cửa phòng, cả này hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, mệt mỏi, Quân tính đến chuyện đi ngủ.
Vén chăn, Quân nằm xuống bên cạnh Diễm, Diễm không biết mình đang rơi vào tính huống nào, cũng không hề biết mình đang không mặc quần áo, cũng không hề biết mình đang nằm cạnh một người đàn ông.
Diễm ôm lấy Quân, giật mình, Quân cay đắng nghĩ một cô gái lẳng lơ như Diễm thì chuyện ngủ cùng một người đàn ông cũng không có gì là lạ, nên Quân vừa mới nằm xuống Diễm đã ôm chặt lấy Quân rồi.
Còn Diễm, nửa mơ nửa tỉnh, Diễm tưởng Quân là một cái gối ôm nên mới ôm lấy Quân, nếu biết là Quân, Diễm đã không ôm lấy Quân, Diễm đã không bị Quân hiểu lầm trầm trọng như thế.
Nắm chặt tay, gồng mình vì tức, vì căm hận, vì ghen tuông, Quân ôm lấy Diễm, nằm đè lên người Diễm, miệng thì thầm vào tai Diễm.
_Một cô gái lẳng lơ, ăn chơi, thạo đời như cô cũng không phải là lần đầu cô ngủ với đàn ông nên tôi có làm gì cô cũng không có gì là quá đáng đúng không…??
Diễm không biết gì cả, môi Quân tìm môi Diễm, trong giấc mơ Diễm thấy có ai đó đang hôn mình, đang ôm chặt lấy mình.
Quân làm thế với Diễm vì Quân muốn trả thù, trong lòng Quân, Diễm là một cô gái không ra gì, một cô gái có quan hệ với quá nhiều chàng trai, một cô gái phản bội, đã bao nhiêu lần Quân muốn quên Diễm đi nhưng càng cố Quân càng làm không được, hôm nay những câu nói vô tình của Diễm đã làm sức chịu đựng của Quân vượt quá giới hạn của nó.
Đến khi buông Diễm ra, Quân giật mình, sau khi làm chuyện có lỗi với Diễm, Quân cảm thấy hối hận vì Quân đã hiểu lầm Diễm, nhưng bây giờ có nói gì thì mọi chuyện cũng đã xảy ra.
Nửa mơ nửa tỉnh, Diễm mặc dù không nhận biết được đã thực sự xẩy ra chuyện gì nhưng mất mát, đau khổ, oán hận, bất lực khiến Diễm khóc, hai dòng lệ trên má Diễm rơi xuống, Diễm nằm im, đôi mắt Diễm vẫn nhắm nghiền.
Ôm lấy Diễm, Quân hối hận.
_Anh xin lỗi, anh không biết đây là lần đầu tiên của em…..!!
Sáng hôm sau, đúng tám giờ Diễm mới tỉnh dậy, đầu Diễm đau nhức, mặt Diễm đỏ bừng, môi Diễm run run, nước mắt tuôn trào, Diễm và Quân đang ôm nhau ngủ trên giường, cả hai đều không mặc gì.
Vừa xấu hổ, vừa sợ hãi, vừa phẫn nộ, đánh mạnh vào người Quân, Diễm hét.
_Anh nói đi, anh đã làm gì tôi…??
Quân thở dài.
_Anh xin lỗi, anh không cố ý….!!
Diễm khóc nấc lên, bàn tay không ngừng đánh mạnh vào người Quân, vừa đánh Diễm vừa hét.
_Anh là đồ xấu xa, đồ độc ác, dù có căm thù tôi, anh cũng không được làm như thế, anh coi tôi là gì, một cô gái cho anh giải trí hả…??
Ôm chặt lấy Diễm, Quân hôn Diễm, nước mắt làm môi Diễm mặn chát, làm nỗi đau trong lòng Diễm càng thêm nhức buốt.
Diễm cố đẩy Quân ra, nắm chặt lấy tay Diễm, Quân nói từng tiếng một.
_Tin anh đi, nếu em muốn tất cả mọi người xung quanh em được bình an, em nên làm theo lời của anh, còn nếu không, em sẽ mất tất cả…!!
Nước mắt không ngừng chảy, Diễm căm phẫn nói.
_Anh đừng dọa tôi, dù anh có làm gì tôi, tôi cũng sẽ không bao giờ ở bên anh…!!
Quân cười khẩy.
_Sao chúng ta không thử nhỉ…??
Quân hôn Diễm, ôm chặt lấy Diễm, dù Diễm có muốn chạy cũng chạy không được. Trong người Quân lúc nào cũng có sẵn một con quỷ, nó ngủ yên thì thôi, khi nó thức dậy, mọi thứ xung quanh nó sẽ không có thứ gì là còn nguyện vẹn nếu như nó muốn hủy diệt.
Tối hôm qua, Quân đưa Diễm về trước, Loan và Kiên về sau, hai người không có gì nói với nhau nên sau khi về khách sạn, ai có phòng người ấy về.
Loan định tìm Quân nhưng thấy khuôn mặt trầm trọng của Quân khi đưa Diễm về Loan lại thôi, sáng sớm Loan cũng định tìm Quân nhưng đến khi đứng trước cửa phòng của Quân, Loan lại không dám.
Mười giờ cửa phòng của Quân bật mở, trong khi Quân vẫn bình thản như mọi khi, Diễm không còn là Diễm của trước kia nữa, Diễm đã khóc quá nhiều, cả đời Diễm chưa bao giờ phải trải qua chuyện nào khiến Diễm đau đớn, tủi hận như chuyện này.
Bàn tay Diễm bị Quân nắm chặt, đôi chân Diễm run rẩy nên đi không còn vững nữa. Quân bế Diễm, Diễm căm phẫn hét.
_Đừng có đụng vào người tôi, mau thả tôi xuống…!!
Mặc Diễm la hét, Quân bế Diễm xuống xe, tài xế nhanh chóng mở cửa xe cho Quân, đặt Diễm vào trong, thắt dây an toàn cho Diễm. Quân nói.
_Chúng ta đi về thôi…!!
_Vâng…!!
Hành lí của Quân đã được Kiên thu xếp, Quân có việc nên Quân đưa Diễm về trước. Loan thấy Quân bế Diễm đi xuống lầu, không chịu đựng được hơn nữa, Loan hỏi Kiên.
_Anh làm ơn nói cho tôi biết, mối quan hệ thật sự giữa Quân và Diễm là gì…??
Thấy sếp cùng Diễm ở chung một phòng, sớm muộn gì Loan cũng biết nên Kiên nói.
_Diễm là vợ chưa cưới của anh Quân…!!
Loan đau khổ, nước mắt trực trào, vậy là hết, Loan không còn hy vọng vào tình cảm của Quân được nữa rồi.
Loan bỏ đi, Kiên thở dài, sau khi thu xếp xong hành lí, trả chìa khóa phòng cho khách sạn, Kiên theo Quân đi về.
Trên đường đi, Diễm không nói một câu với Quân, Diễm đang căm hận Quân. Quân cũng không nói gì, trong đầu Quân bây giờ đang tính toán nên làm gì với Diễm, sau chuyện xảy ra Quân càng muốn có Diễm hơn, một cô gái như Diễm đúng là khiến người ta phát điên, Diễm làm Quân lầm tưởng Diễm là một cô gái lẳng lơ, một cô gái thạo đời nhưng hóa ra Diễm không biết gì cả.
Không nhịn được cười, Quân cười thật to, Diễm quát.
_Anh có thể im đi được không….??
Quay sang nhìn Diễm, nâng cằm Diễm lên, Quân hỏi.
_Em không muốn anh cười à…??
Diễm nghiến răng.
_Đừng có đụng vào người tôi…!!
Quân cười.
_Em nên nói điều đó trước buổi tối hôm qua, còn hôm nay em nói điều này e rằng đã muộn rồi…!!
Mặt Diễm đỏ bừng, sợ tài xế nghe tiếng, Diễm hét.
_Anh im đi….!!
Quân lại cười, chịu hết nổi, Diễm bịt hai tai lại, nắm lấy tay Diễm, xoay Diễm đối diện với mình. Diễm chưa hiểu Quân định làm gì, Quân hôn Diễm, ôm lấy Diễm, Quân thì thầm.
_Làm vợ anh nhé, sau khi bố em tỉnh lại chúng ta sẽ kết hôn…!!
Diễm nói ngay.
_Dù có chết tôi cũng không bao giờ lấy anh…!!
Diễm vừa nói xong, siết Diễm thật chặt, Quân gằn giọng.
_Cô nên lựa chọn cho kĩ, và cũng nên biết cô đang làm gì, vì tôi từng nói nếu cô muốn bảo vệ những người thân xung quanh cô, cô nên nghe theo lời tôi, còn nếu không, cô cũng biết rồi đấy cô sẽ mất tất cả, tôi hy vọng lúc đó cô sẽ không hối hận vì những gì mà cô làm hôm nay….!!
Diễm không thở được, nước mắt Diễm lăn dài, chỉ trải qua có một ngày ở bên Quân, Diễm cảm tưởng như dài hơn một thế kỉ. Về đến thành phố, Quân lôi Diễm vào một quán ăn, mặc dù Diễm không muốn ăn, Quân cũng ép Diễm phải ăn. Vừa ăn Diễm vừa khóc như trẻ con, chịu hết nổi, Quân quát.
_Tôi bảo cô ăn, có phải tôi bảo cô ăn thuốc độc đâu mà cô lại khóc…!!
Diễm hét.
_Anh có quá đáng lắm không, tôi không muốn ăn sao anh còn ép…??
_Một con ngựa hoang như cô nếu không có một sợi dây khỏe cô nghĩ là tôi có thể giữ được cô sao…!!
Quá tức giận, đứng bật dậy, Diễm xăm xăm đi ra cửa. Quân nở một nụ cười chết tróc.
_Em có thể đi nhưng em nên nhớ em không trốn thoát được đâu…!!
Quân cho tài xế đưa Diễm về nhà, còn Quân đón xe đến bệnh viện thăm ông Tùng. Quân đã đi cả ngày hôm qua nên việc chăm sóc ông Tùng do ông bà Phương đảm nhận, thật may ông Tùng đã tỉnh lại.
Gặp được Quân, bà Phương vui mừng hỏi.
_Con bé Loan đâu sao mẹ không thấy…??
Quân cười.
_Mẹ chỉ quan tâm đến cô ấy thôi à, còn con, sao mẹ không hỏi….??
_Con vẫn còn khỏe mạnh thế này, mẹ cần hỏi làm gì…!!
_Nếu mẹ muốn biết cô ấy có sao không, mẹ nên gọi điện hỏi thăm cô ấy, con không có gì để nói với mẹ…!!
Bà Phương cáu.
_Thái độ của con như thế là sao….??
Ông Trương chen vào.
_Bà có thôi đi không, vừa mới gặp mặt con bà đã lôi chuyện đó ra để nói rồi, bà không rút ra được bài học gì cho mình sau chuyện vừa rồi à….??
Bà Phương tức.
_Ông thì hiểu gì, tôi chỉ muốn tốt cho nó nên mới làm như thế, tôi có ép nó làm chuyện gì quá đáng đâu…!!
_Ép nó kết hôn với người nó không yêu, bà nói không quá đáng thì còn chuyện gì trên đời này quá đáng hơn nữa….??
Quân can ngăn.
_Con xin bố mẹ, để con nói chuyện với chú Tùng, bố mẹ làm ầm ĩ như thế, con làm sao hỏi được chú ấy…!!