Diễm vì không biết tình trạng của Trường bây giờ nên Diễm tíu tít hỏi.
_Anh Trường, bây giờ anh đang ở đâu....??
Trường cáu.
_Con nhóc này đúng là một con ngốc, cô ta có biết bây giờ là lúc nào không mà cô ta lại gọi điện vào đúng lúc này....!!
Diễm nghe những tiếng bụp, chạt, bốp, tiếng quát, tiếng chửu nhau. Diễm sợ hãi hỏi.
_Kìa anh....!! Sao anh không nói gì....??
_Có ai đang đánh nhau ở bên cạnh anh à....??
Giọng Diễm run run.
_Hay là anh đang bị ai đó đánh....??
_Anh mau trả lời em đi....!!
Trường quát.
_Cô có thể im miệng đi được không...?? Tôi đang bận tay, tôi không thể nghe máy được....!!
Bốn tên đầu gấu vừa bực, vừa tức, chúng hằm hè bảo nhau.
_Đánh chết thằng này đi, nó chẳng coi anh em ta ra gì cả....!!
_Đúng, đánh chết nó đi....!!
_Lên đi chúng mày....!!
_Bụp....!!
_Bốp....!!
_Chát.....!!
Ngoài những tiếng trên ra Diễm còn nghe những tiếng kêu đau đớn vang xa, Diễm sợ hãi thật sự, mặt Diễm trắng bệch, Diễm hét thật to.
_Anh Trường....!! anh không sao chứ....??
_Anh mau nói anh đang ở đâu đi.....??
_Anh mau nói đi....!! Em xin anh.....!!
Trường bị bọn nó đánh, bị chém, bị vụt vào khắp người, Trường sắp mê man bất tỉnh, Diễm khóc nấc lên.
_Anh Trường....!! Anh đang ở đâu....??
_Sao anh không nói gì với em....??
_Anh Trường....!! Em xin anh, hãy nói gì đi....!!
Trường nằm lăn ra đất, Trường không còn chịu hơn được nữa rồi.Tên đàn em dơ con dao lên, chúng định giết chết Trường, tên đại ca lắc đầu bảo.
_Mày không nên làm thế, đánh nó đến thân tàn ma dại này là được rồi, nếu chúng ta giết nó e rằng chúng ta sẽ không sống yên được đâu....!!
_Nhưng nó đã nhận diện được chúng ta nếu không khử nó, nó sẽ khai báo với công an, lúc đó anh em chúng ta sẽ khó thoát....!!
_Mày không thấy là lần trước không có ai đến trình báo về chuyện mà chúng ta đã gây ra à....??
_Ý của anh là hai đứa này không hề đến đồn công an khai báo việc bạn gái của nó suýt bị chúng ta cưỡng hiếp chứ gì....??
_Đúng thế....!!
_Không lẽ chúng ta tha cho nó....??
Tên đại ca phẩy tay.
_Đi thôi chúng mày....!!
_Vâng....!!
Tất cả bốn thằng bỏ đi, Trường nằm mê man trên đất, quần áo Trường rách nát, người bê bết máu, điện thoại Trường vẫn còn reo vang.
Cố gắng thò tay vào túi quần, Trường lôi điện thoại ra, Trường nghe tiếng khóc của Diễm, Trường đau đớn nói.
_Tôi đây....!! sao lúc nào cô cũng khóc được nhỉ....?? Tôi và cô có nợ nần gì nhau đâu, tại sao cô lúc nào cũng làm phiền tôi, cũng khiến tôi khổ sở thế này....??
Diễm vội lau nước mắt. Diễm thút thít.
_Anh có bị làm sao không...??
_Bây giờ anh đang ở đâu....??
_Mau nói nhanh lên đi anh....!!
_Nói nhanh lên....!!
Trường thều thào.
_Cô lắm mồm quá, cô có thể để cho tôi nghỉ ngơi một chút được không....??
Diễm sợ hãi hét to.
_Mau nói anh ở đâu nhanh lên, em sẽ đến chỗ anh, nói nhanh lên đi anh....!!
Trường cười khan.
_Cô bây giờ còn nhớ gì nữa....!! Cô hỏi tôi cũng bằng thừa....!!
Diễm cầu xin hắn.
_Em xin anh, đừng đùa giỡn với trái tim em nữa, nếu anh xảy ra chuyện gì làm sao em sống nổi, anh có biết là em lúc nào cũng mong ngóng anh, lúc nào em cũng chỉ muốn được gặp mặt anh, lúc nào cũng muốn nói câu em yêu anh, lẽ nào anh không hiểu lòng em, lẽ nào anh không biết rằng trong lòng em, anh quan trọng thế nào....!!
_Em cầu xin anh, xin anh đừng bỏ em, xin anh nói cho em biết anh đang ở đâu, em xin anh....!!
Diễm phẫn uất.
_Nếu anh không nói, em sẽ bỏ đi tìm anh ngay, em sẽ đi ngay bây giờ....!!
Trường sợ hãi, Trường vội nói.
_Đừng đi, cô không nên rời khỏi nhà vào lúc này, nguy hiểm lắm....!!
_Nếu thế anh mau nói anh đang ở đâu đi....!!
Trường thở dài.
_Cô đúng là một đứa con gái rắc rối, cả đời tôi vì cô mà tôi đang bị hại chết, lẽ ra tôi nên hận cô, nên căm ghét cô nhưng tôi lại luôn lo lắng cho cô, tôi đúng là một thằng khờ, ngay cả lúc này, tôi sắp chết rồi, tôi cũng lo cô bị làm sao....??
Trường nằm ngửa trên đất, Trường cười đau xót.
_Tôi là một thằng ngu....!!
Chỉ nói được mất câu đấy, Trường ôm lấy bụng, Trường ho sặc sụa, máu nhuộm đỏ chiếc áo cánh Trường đang mặc, khuôn mặt Trường bị tím bầm, môi xưng phồng.
Diễm hết chịu nổi, Diễm thúc giục.
_Nói anh đang ở đâu đi, nói nhanh lên....!!
Mất quá nhiều máu, sức khỏe suy kiệt, Trường cảm thấy đầu óc mình chao đảo, mắt tối xầm lại, Trường cố gắng gượng nói được mấy câu cuối thì lăn ra bất tỉnh, mặc Diễm gào, mặc Diễm gọi tên nhưng Trường không còn biết gì nữa.
Diễm sợ hãi cực độ, mặt trắng bệch, Diễm gọi điện cho cảnh sát, Diễm run quá đến nỗi Diễm phải nói hàng chục lần cảnh sát mới hiểu Diễm đang nói gì.
Chiếc điện thoại trên tay Diễm rớt xuống đất, Diễm buông rơi thân thể xuống giường, vớ lấy chiếc áo khoác, Diễm phi thân xuống phòng khách.
Ông Hải kinh ngạc nhìn con gái, ông lo lắng hỏi.
_Đã khuya thế này, con còn định đi đâu nữa....??
Diễm khóc nấc lên.
_Chú ơi...!! Hình như anh Trường bị người ta đánh chết rồi....!!
Ông Hải ngồi bật dậy, ông tái mặt.
_Con nói gì....??
Diễm ôm lấy mặt, lau hai dòng lệ trên má, Diễm đau khổ nói.
_Lúc nãy cháu có gọi điện cho anh ấy, cháu có nghe thấy tiếng đánh nhau trong điện thoại, trước lúc anh ấy ngất anh ấy có nói cho cháu biết chỗ anh ấy đang đứng, cháu phải đến chỗ anh ấy ngay bây giờ....!!
Ông Hải hối thúc ông quản gia.
_Mau gọi điện báo cảnh sát đi....!!
_Cháu đã gọi rồi....!!
_Bây giờ cháu phải đi đây.....!!
_Khoan đã....!!
Diễm nhíu mày.
_Chú muốn cháu làm gì nữa....??
_Để bố đi cùng với con.....!!
_Vâng.....!!
Khi ông Hải và Diễm đến nơi, Trường đang được bác sĩ khám và cấp cứu tạm thời, Diễm khóc nấc lên, Diễm quỳ bên cạnh Trường, nắm chặt lấy tay Trường, Diễm gọi tên Trường.
_Anh Trường....!! mở mắt ra nhìn em đi Trường....!!
_Anh Trường....!! Xin anh đừng bỏ em....!!
_Xin anh....!! mở mắt ra đi....!!
Bác sĩ bảo Diễm.
_Cháu đừng kích động quá, cậu ấy không sao đâu, cậu ấy bị thương hơi nặng nhưng không dẫn đến tử vong đâu....!!
Diễm vội hỏi.
_Thật không ạ....??
_Thật....!!
Họ đặt Trường lên cáng, khiêng Trường lên xe cứu thương, họ chuẩn bị đưa Trường vào bệnh viện, Diễm đòi đi theo.
_Mong bác sĩ cho cháu được đi theo anh ấy vào bệnh viện, anh ấy là chồng cháu, nếu để anh ấy một mình cháu không yên tâm....!!
_Thôi được rồi, cháu lên xe đi....!!
_Cảm ơn bác sĩ....!!
Ông Hải và ông quản gia đành đi xe đến bệnh viện, trên đường đến bệnh viện, Diễm không ngừng gọi tên Trường, không ngừng kêu khóc, Trường có hơi tỉnh một chút, Trường nhăn mặt quát nhỏ.
_Cô có thể im miệng một lúc được không....??
_Tôi không chết vì vết thương hành hạ, cũng chết vì những lời kêu khóc của cô....!!
Diễm mừng rỡ, vội ôm chầm lấy Trường, Diễm kêu lên.
_Anh đã tỉnh rồi à, em mừng quá....!!
Ông bác sĩ và cô ý tá phì cười, bác sĩ vỗ vai Diễm.
_Cậu ấy có thể hét cháu như thế là không sao rồi....!!
Diễm mỉm cười, Diễm bảo Trường.
_Anh cố lên, sắp đến bệnh viện rồi, từ lần sau anh có đi đâu, làm gì anh làm ơn thông báo cho em biết, anh có biết là em lo lắng cho anh nhiều như thế nào không, nếu anh có mệnh hệ gì làm sao em sống nổi....!!
Trường vừa buồn cười, vừa bực mình, những vết thương trên người bắt đầu hành hạ Trường, Trường cáu.
_Cô làm ơn đừng có lảm nhảm nữa, cô để yên cho tôi ngủ, tôi mệt mỏi lắm rồi...!!
Diễm hét.
_Anh làm ơn đừng ngủ, anh hãy nói chuyện với em đi, đừng ngủ được không anh, em xin anh....!!
Trường tức giận bảo bác sĩ.
_Tại sao chú lại cho cô ta đi theo cháu làm gì, cô ta chỉ có phá cháu, cô ta đâu có biết thương người ốm....!!
Bác sĩ và cô ý tá nghe hai người cãi nhau, họ không nhịn được cười, họ cười thật to, thành ra chiếc xe cứu thương trở thành chiếc xe trở hai nghệ sĩ diễn hài, Trường quá mệt mỏi, quá buồn ngủ, Trường muốn ngủ nhưng Diễm nhất định không cho Trường ngủ vì Diễm sợ nếu Trường ngủ rồi, Trường sẽ không tỉnh dậy được nữa.
Đến bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng đưa Trường vào phòng mổ, họ nhanh chóng khâu lại các vết chém trên cơ thể Trường, vết thương cũ chưa lành lại thêm những vết thương mới.
Diễm không ngừng khóc, không ngừng lo lắng, Diễm đi đi lại lại ngoài phòng chờ, Diễm nôn nóng muốn biết tình hình bệnh tình của Trường.
_________________