Mục lục
Mướn Chồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Loan im lặng không đáp, lời buộc tội của Quân khiến trái tim Loan đau nhói. Quân nói không hề sai, tất cả đều là do Loan tự nguyện, do Loan muốn cho mình một cơ hội được ở bên cạnh Quân. Loan muốn làm một phép thử và so sánh xem Quân có yêu mình không khi hai người luôn ở bên nhau và luôn làm mọi chuyện cùng với nhau.

Loan đã thành công khi khiến được Quân cầu hôn mình nhưng không lấy được trái tim của Quân. Thứ Loan muốn là trái tim của Quân, là tình yêu Quân dành cho mình không phải là một chiếc nhẫn đính hôn bằng kim cương và một tờ giấy hôn nhân lạnh lẽo. Hai thứ đó sớm muộn gì cũng mất khi sống bên nhau mà không có tình yêu. 

Quân sẽ không từ hai mẹ con Diễm để lấy Loan mà dù Quân có làm thế, hôn nhân giữa Loan và Quân cũng là một nấm mồ chôn hai con tim lạnh lẽo và hận thù nhau. Loan là người có lỗi với Quân trước, chính Loan đã tự nguyện đem hạnh phúc và tình yêu của mình ra thử. Quân chưa hề nói yêu Loan, chưa hứa hẹn một điều gì, ngay cả khi đã cầu hôn Loan. Quân cũng nói là sẽ không đảm bảo một ngày nào đó Quân có thể ở bên cạnh Loan mãi. Loan đã vui sướng nhận lời lấy Quân ngay mà không cần suy nghĩ gì nhiều để đến bây giờ Loan bẽ bàng, đau khổ, khóc lóc mãi không thôi.

Loan là người có lòng tự trọng cao, cũng không phải là một cô gái thủ đoạn, hay tìm cách hại người. Loan đã có thời gian kiểm nghiệm lại tình cảm của chính mình và tình cảm của Quân. Loan đã hiểu ra, dù có lấy được Quân, Loan cũng không có được hạnh phúc vì lấy người không yêu mình, lấy người suốt ngày nghĩ về một người con gái khác, hôn nhân không có tình yêu như thế làm sao có được hạnh phúc và niềm vui.

Quân và Diễm cũng đã có được một đứa con chung. Loan là người yêu trẻ, nếu Loan ép Quân lấy mình đến cùng. Chính Loan sẽ càng khiến Quân căm ghét mình hơn. Loan thấy bản thân mình đã làm sai quá nhiều chuyện, Loan không còn muốn làm sai hơn nữa.

Ngẩng cao đầu, uống một ngụm cà phê. Loan gắng gượng nói.

_Em hiểu và em tôn trọng quyết định của anh. Em mong anh tha thứ cho em, thực lòng em không muốn lừa dối anh. Được ở bên cạnh anh năm năm qua em thấy mình thật may mắn và hạnh phúc. Em đã hiểu ra một điều thứ gì không thuộc về mình thì mãi mãi cũng không có được dù em có muốn tranh đoạt đi chăng nữa. Em mong anh đừng hận thù gì cô ấy, mong anh sống hạnh phúc. Em thực lòng chúc phúc cho anh.

Quân nhìn Loan. Chính vì Loan là một người con gái hiểu chuyện, tốt bụng và chân thành nên Quân mới chấp nhận ở bên cạnh mình năm năm qua. Quân cầu hôn Loan vì nghĩ lấy được một người bạn tốt coi như cũng tìm được một tổ ấm cho riêng mình.

Mặc dù vẫn còn tức giận vì bị lừa dối nhưng Quân không cảm thấy nặng nề như trước nữa. ít ra Loan cũng cho Quân thấy Loan là một cô gái hiểu chuyện như thế nào.

Loan không muốn có một cuộc hôn nhân gượng ép. Loan khác Diễm, Loan sợ rằng tuy yêu Quân nhưng nếu Quân cứ thích bắt ép và ra lệnh, không sớm thì muộn Loan sẽ là người phải chia tay Quân trước.

Loan muốn hai người chia tay trong hòa bình, trong tình thân ái. Loan không muốn mất một người bạn như Quân. Dù không lấy được Quân. Loan sẽ đau khổ nhưng mọi nỗi đau rồi sẽ chóng qua. Nếu còn tiếp tục ở bên cạnh Quân, Loan sẽ không bao giờ thoát ra được nỗi tuyệt vọng của bản thân.

Không lấy được người mình yêu tuy là đau, là hận những vẫn tốt hơn lấy được rồi mà phải sống trong thù hận và giết chết lẫn nhau trong một nấm mồ.

Loan tin rằng nếu Quân không phải là định mệnh của đời mình. Loan sẽ sớm tìm được một người đàn ông yêu mình và Loan sẽ yêu lại người đó, tình đầu không phải là tình cuối, chỉ đến khi cùng ai đó nắm lấy tay nhau đi đến hết cuộc đời mới phải là người đàn ông thật sự của đời mình.

Quân là người đàn ông Loan yêu, Loan hy vọng và muốn kết hôn nhưng Loan không khờ dại và không yêu mù quáng đến nỗi không hiểu tình yêu không thể gượng ép, không hiểu hôn nhân sẽ không có hạnh phúc nếu hai người lấy nhau vì thù hận và gượng ép.

Mặc dù nước mắt không ngừng rơi nhưng Loan thấy mình được giải thoát, cảm giác nhẹ nhõm đang lan tràn khắp cơ thể. Loan không thể tin được cảm giác của chính mình nữa. Tuy là đau đấy nhưng có một thứ gì đó đang điều khiển tâm trí Loan. Loan không còn là người mê loạn nữa, cũng không còn hành động theo lý trí nữa. Loan sẽ dùng trái tim của mình để cảm nhận cuộc sống và sẽ làm theo trái tim mình khi thực sự tìm được người đàn ông yêu mình và mình cũng yêu lại người đó. Loan hiểu tình yêu phải trọn vẹn cho và nhận mới có được hạnh phúc và đầy đủ ý nghĩa.

Loan tháo nhẫn đính hôn trên tay ra. Loan bình thản bảo Quân.

_Em không cần thứ này nữa. Em mong anh sống hạnh phúc, mong anh đừng vì thù hận, đừng vì tức giận, anh phá hỏng hạnh phúc của mình. Trong chuyện này chúng ta đều làm sai và cũng đều làm đúng. Em tưởng có thể khiến anh yêu em nên em mới cho phép em ở bên cạnh anh năm năm, kết quả anh vẫn mãi chỉ coi em là bạn. Em không muốn kết hôn với người không yêu em. Chiếc nhẫn này anh hãy giữ lấy hay vứt bỏ nó đi là tùy anh. Em sẽ đi tìm người đàn ông của đời mình. Lần này em sẽ không chọn sai nữa.

Loan mỉm cười hỏi Quân.

_Anh sẽ chúc phúc cho em chứ?

Quân nắm lấy tay Loan.

_Cảm ơn em đã hiểu cho anh và không trách anh. Anh xin lỗi nếu anh có làm em bị tổn thương.

_Anh đừng đánh giá mình cao quá. Tuy em yêu anh thật đấy nhưng em không tin là em không thể tìm được một người con trai khác. 

_Anh tin là em sẽ làm được. Em nhớ phải sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Anh không muốn em buồn đau và phải khóc vì anh.

Loan đứng lên. Nắm chặt lấy tay Quân. Loan nói.

_Chúng ta sẽ mãi làm bạn của nhau chứ? Em không muốn mất một người bạn như anh.

_Anh luôn muốn làm bạn với em và điều này không bao giờ thay đổi dù cho có chuyện gì xảy ra.

_Anh cho em gởi lời chào đến cô ấy và thằng bé. Em hy vọng anh và cô ấy sẽ tạo dựng được một gia đình tràn đầy niềm vui và tiếng cười.

_Em định đi đâu?

_Em sẽ không trở về Việt nam ngay. Em muốn sống ở đây.

Nhìn khuôn mặt lo lắng và cảm thấy có lỗi của Quân. Loan động viên.

_Anh đừng cảm thấy thương xót cho em. Tất cả đều là do em tự nguyện, em không trách anh. 

Cầm túi xách. Loan nắm tay Quân lần cuối.

_Em đi đây.

_Có chuyện gì em nhớ gọi cho anh. Anh sẽ đến ngay.

Loan vẫy tay chào.

_Anh lo cho vợ con anh đi. Đừng phá vỡ hạnh phúc vì em.

Ông quản gia mở cổng cho Loan. Lau hai dòng lệ trên má. Mở cửa xe ô tô. Loan phóng xe như bay trên đường. Loan vừa lái xe vừa khóc. Loan không sợ bị bạn bè và người thân chê cười khi bị hủy hôn lễ. Loan không quan tâm đến miệng lưỡi của mọi người. Loan chỉ quan tâm đến cảm giác của bản thân.

Tuy cảm thấy được giải thoát nhưng làm sao Loan quên ngay được cảm giác đau khổ, cô đơn, trống vắng của bản thân. Loan đã quen có Quân ở bên cạnh mình. Bây giờ Loan phải làm lại từ đầu, và học cách quên Quân, học cách từ nay Loan phải sống mà không có Quân.

Loan tắt điện thoại, Loan không muốn bị ai làm phiền. Chỉ còn mấy ngày này nữa là đến ngày cưới. Chú rể và cô dâu đều bỏ trốn, đám cưới này đúng là kì lạ nhất từ xưa đến nay.

Loan lái xe đến một quán bar. Loan đang buồn khổ nên cần uống rượu giải sầu. ở thành phố San Diego này có rất nhiều quán bar dọc theo bờ biển. Loan chọn một quán có tên Saint Paul. Loan chưa từng đến đây, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ vào một quán bar có cách trang trí theo kiểu thời trung cổ thế này. Nhưng nghĩ mình đang buồn, tâm trạng đang chán nản và thất tình thì một nơi có cách trang trí như thế nào đâu có quan trọng gì, chỉ cần có rượu và bia uống là được rồi. Loan không còn tâm trạng quan tâm đến những thứ khác.

Có khá đông khách trong quán. Chọn một chỗ trống gần quầy rượu. Loan gọi một ly bia. Loan muốn mình say ngay tại chỗ, muốn ngủ ngục ở đây nhưng khi đưa ánh mắt quan sát xung quanh. Loan thấy không ổn chút nào. 

Loan không muốn trong một lần say, Loan phải hối hận vì điều đó. Loan ghét kiểu quan hệ lăng nhăng, ghét ngủ với những người đàn ông không quen biết chỉ vì rượu.

Chỗ trống bên cạnh Loan bị chiếm mất. Loan ngửi được mùi nước hoa toát ra từ cơ thể anh ta. Mắt Loan nhìn từ chiếc quần Levi’s, chiếc áo Polo Ralph Lauren của anh ta. Loan nhìn lên cổ, lên mặt của anh ta. 

Anh ta có khuôn mặt góc cạnh, chiếc cằm vuông, nước da dám nắng, đôi mắt sâu, lông mặt dậm, sỗng mũi thẳng và dài, gò mà anh ta cao. 

Loan rùng mình. Cơ thể Loan như bị điện giật khi khuỷu tay anh ta chạm nhẹ vào vai Loan. Với một người đàn ông cao một mét tám hai thì một cô gái cao có một mét sáu lăm như Loan quả là quá nhỏ bé. 

Loan nguyền rủa bản thân khi bị anh ta thu hút. Loan vừa mới chia tay người yêu, vừa mới bị hủy hôn. Tại sao Loan lại có cảm giác thích ngay một anh chàng xa lạ ngay lần đầu tiên gặp mặt thế này.

Lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo. Loan gọi thêm cho mình một ly bia nữa. Anh ta bắt đầu chú ý đến Loan.

_Cô thường xuyên đến đây không?

_Đây là lần đầu tiên tôi đến đây.

Loan thấy không những ngoại hình của anh ta thu hút mà giọng nói của anh ta cũng khiến Loan run không ít. Loan cố tự chủ để không cho anh ta biết là Loan đang bị quyến rũ bởi anh ta. Loan tự xỉ vả đây đâu phải lần đầu tiên Loan yêu nhưng đúng là chưa có một chàng trai nào khiến Loan rung động như thế này, ngay cả Quân cũng không thể khiến Loan rung động và có cảm giác hồi hộp như khi ở bên cạnh anh ta.

_Cô không sống ở đây đúng không?

_Tôi sống ở đây.

Anh ta quan sát Loan từ đầu đến chân. Ánh mắt nhìn không dấu giếm của anh ta khiến Loan gai cả người. Loan lừ mắt nói.

_Anh có biết là anh đang vô duyên lắm không? Tôi chưa gặp một người đàn ông nào nhìn chằm chằm người phụ nữ mới gặp lần đầu tiên như anh cả.

Anh ta tỉnh bơ đáp.

_Vậy thì đây sẽ là lần đầu tiên cô được gặp một người như thế.

Loan tức muốn điên lên. Lúc đầu Loan thấy anh ta quyến rũ, thấy anh ta là một người đàn ông đáng ngưỡng mộ nhưng sau vài câu trao đổi ngắn gọn. Loan bắt đầu thấy ghét anh ta. 

Đang bực mình lại gặp phải một tên điên. Loan mất hết cả hứng thú nói chuyện. Thay vì tranh cãi với anh ta. Loan gọi thêm cho mình mấy chai bia nữa. Hình như anh ta thấy tranh cãi với Loan rất có hứng thú nên anh ta cố tình nói tiếp.

_Cô đang thất tình đúng không?

Loan lạnh lùng đáp.

_Việc của tôi không liên quan gì đến anh.

Anh ta gật gù ra vẻ thương hại.

_Tôi cũng đang có tâm trạng giống như cô, chúng ta uống cùng nhau chứ?

_Tôi không muốn uống cùng anh. Anh cứ tự nhiên.

Lâu không đụng đến rượu nên chỉ sau mấy chai bia. Loan đã bị say không còn biết gì nữa. Đặt tiền trên bàn, Loan loạng choạng rời khỏi quán bar. Anh ta lập tức đi theo Loan.

Lái xe trong tình trạng say rượu thế này, Loan sẽ sớm gây ra tai nạn và bị cảnh sát bắt vì nồng độ cồn trong máu. Đứng phía sau Loan. Anh ta nheo mắt hỏi.

_Cô định lái xe về nhà trong tình trạng say rượu như thế này sao?

Loan mệt mỏi nói.

_Anh làm ơn biến đi dùm tôi. Tôi không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn nói chuyện với anh.

Cố gắng mở cửa xe. Loan trèo vào trong. Anh ta rủa thầm trong miệng.

_Cô ta định tự sát chết đây mà. Đúng là liều mạng.

Loan không lái xe đi, vừa trèo vào trong xe, đóng cửa Loan lăn ra ngủ. Anh ta tròn mắt nhìn Loan. Trên môi anh ta nở một nụ cười. Loan là cô gái thú vị nhất mà anh ta đã từng gặp.

Anh ta là một tay ăn chơi có hạng và là một tên tán gái vào hạng bậc nhất. Tên anh ta là Felipe Gastano, dòng họ anh ta là chủ một hòn đảo nhỏ có tên Thung Lung Vilhem. Anh ta giàu có, đẹp trai, phong độ và hào hoa, đây là lần đầu tiên anh ta đi lang thang như một tên bụi đời để tìm cảm giác thanh thản và nhẹ nhõm sau những giờ làm việc căng thẳng và mệt mỏi thì gặp Loan. Anh ta không nghĩ là một quán bar tầm thường như thế này lại có thể gặp một cô gái bướng bỉnh và kích thích trí tò mò của anh ta như Loan.

Loan lơ mơ thấy có người vác mình, bị ấn vào một chiếc xe sau đó Loan không còn biết gì nữa.

Sau hai mươi phút lái xe. Anh ta dừng lại trước một khách sạn Great Convention. Đầy là một hệ thống khách sạn năm sao vơi phòng ốc và trang thiết bị hiện đại. Felipe Gastano thường xuyên đi công tác và làm ăn ở khắp nơi nên đến đâu cũng đều có những khách sạn cố định để ở tạm trong thời gian làm việc.

Felipe Gastano chưa bao giờ đưa phụ nữ về nhà mình và đặc biệt không thích điều đó. Felipe Gastano có thể là một người lăng nhăng, một người không chung thủy nhưng lại đặc biệt không thích vợ hay người yêu của mình phản bội lại mình. Người ta thường nói một người có tật thường hay giật mình, giống như một con chim sợ đậu phải một cành cong. Felipe Gastano không muốn kết hôn, cũng không muốn lập gia đình. Phương châm sống của Felipe Gastano là độc thân và tôn trọng cuộc sống cá nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK