_Chào anh. Cảm ơn anh đã đến đón em…!!
Quân cười.
_Có gì đâu, chính anh mới phải cảm ơn em vì em đã cho anh cơ hội này mới đúng…!!
Bẽn lẽn, không nói gì, Diễm mở cổng, Quân mở cửa xe, Quân giục.
_Mình đi thôi em….!!
_Vâng….!!
Trên đường đi, hai người nói chuyện rất nhiều, Diễm thoải mái vì Quân không ép Diễm làm những việc mà Diễm không thích như Trường, đến bệnh viện, Quân mua một bó hoa, một giỏ trái cây cho ông Hải, nhưng ông Hải không thể biết được điều đó vì ông vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Nắm lấy tay ông, Quân nói.
_Chào chú….!! Hôm nay cháu đến thăm chú đây….??
_Chú có nghe cháu nói gì không…??cháu hy vọng là chú mau tỉnh lại…!!
_Diễm và cháu lo cho chú lắm, chú mau tỉnh lại chú nhé, chú mà nằm thế này mãi, cháu sợ Diễm sẽ sớm gục ngã, nếu cô ấy gục ngã cháu biết phải làm sao đây….!!
_Cháu hứa cháu sẽ đến thăm chú hàng ngày….!!
Diễm khóc, cầm lấy tay kia của ông Hải, vuốt mấy sợi tóc lòe xòe trước trán của ông, Diễm dựa đầu vào ngực ông. Diễm mong ông tỉnh lại biết bao, Diễm tự hứa với lòng là sẽ không làm ông thất vọng, không làm ông buồn phiền và cáu giận như ngày trước nữa, mà Diễm sẽ làm mọi cách để ông được vui lòng, được mỉm cười hạnh phúc.
Sau khi thăm ông Hải, Diễm và Quân cùng nhau đi dạo trên sân của bệnh viện, Quân nhìn khuôn mặt mất ngủ và xanh xao của Diễm, Quân lo lắng hỏi.
_Em không sao chứ…??
_Em không sao….!!
_Đừng dối anh, nhìn em thế kia mà em dám nói là không sao. Em đừng lo lắng quá, anh tin là bố của em sẽ sớm tỉnh lại thôi…!!
Diễm mệt mỏi nói.
_Em cũng mong là thế, nếu bố em có mệnh hệ gì, em làm sao mà sống nổi….!!
Cầm tay Diễm, Quân mỉm cười trấn an.
_Em đừng bi quan quá, anh nghĩ bố em chỉ bị xúc động tạm thời, bố em sẽ sớm tỉnh lại, anh lo lúc đó người phải nằm viện lại là em….!!
Diễm gượng cười đáp.
_Anh chỉ đoán mò, em sẽ không sao đâu…!!
Diễm lảo đảo muốn ngã, đầu Diễm đau kinh khủng, mấy hôm nay trời mưa suốt, vết thương cũ hành hạ, mất ngủ, lo lắng làm đầu Diễm lúc nào cũng căng như dây đàn. Quân vội ôm lấy Diễm, Quân sợ hãi.
_Em có thật là không sao chứ…??
Diễm thều thào.
_Em…em không sao….!!
Bế bổng Diễm lên, Quân nói.
_Để anh đưa em đi khám bệnh….!!
Đỏ bừng mặt, Diễm gắt nhỏ.
_Anh đang làm gì đấy…?? Mau thả em xuống….!!
_Yên nào….!!
Gặp một cô ý tá, Quân vội giục.
_Làm ơn tìm một bác sĩ giúp tôi….!!
Cô ý ta lo lắng hỏi.
_Có chuyện gì không anh….!!
_Bạn gái tôi bị mệt, cô ấy cần được khám bệnh….!!
_Nếu thế anh theo tôi….!!
Diễm cáu.
_Anh đang nói lung tung gì thế…?? Ai là bạn gái anh, ai bị mệt….?? Còn không mau thả em xuống…??
Không lí gì đến sự tức giận của Diễm, Quân đưa Diễm vào một căn phòng trống, bác sĩ nhanh chóng đo huyết áp, kiểm tra thân nhiệt, đo nhịp tim của Diễm. Sau một hồi, bác sĩ bảo Quân.
_Bạn gái của cháu có dấu hiệu bị suy nhược cơ thể cấp độ nhẹ, cháu hãy chú ý nhắc nhở cô ấy phải chăm sóc sức khỏe, không nên nghĩ gì hay làm gì quá nặng nhọc….!!
_Tôi đã kê đơn thuốc, lúc nữa cậu xuống quầy thuốc mua thuốc cho cô ấy….!!
_Vâng, cảm ơn bác sĩ….!!
Diễm khó chịu, đang định ngồi dậy. Quân lắc đầu ra lệnh.
_Em nằm xuống đi, đã tiếp nước xong đâu mà em đòi ngồi dậy…!!
Diễm cãi.
_Nhưng mà em có sao đâu, tại sao em phải tiếp nước, tại sao em bị đối xử như bệnh nhân thế này…??
_Em có biết bác sĩ vừa mới nói gì không…?? Em còn dám nói là em không có bệnh gì được sao….??
Diễm cố cãi.
_Đó chỉ là biểu hiện bình thường của người mất ngủ thôi….!!
_Chính vì mất ngủ, suy nghĩ nhiều, không ăn uống được nên em mới bị suy nhược cơ thể, em còn có gì để phản bác lại lời nói cùa anh không, em nên nhớ anh cũng là một bác sĩ đấy….!!
Diễm le lưỡi.
_Em quên…!!
Quân xoay vào trán Diễm, Diễm kêu oai oái.
_Đau em, anh vừa bảo em là bệnh nhân, sao anh nỡ hành hạ bệnh nhân như thế…??
_Cho em chừa cái tật hay cãi bướng đi…!!
_Anh…anh….!!
Kéo chăn đắp ngang người Diễm, Quân nói.
_Em ngủ đi, trông em mệt mỏi quá, em nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Bố em đã có anh lo cho rồi….!!
Diễm lí nhí.
_Cảm ơn anh….!!
_Em đừng khách sáo với anh quá, em quên là em đã hứa gì với anh à….??
_Em….!!
_Thôi ngủ đi nhóc, em còn cãi nhau với anh nữa thì đến tối em cũng không ngủ được đâu….!!
_Em biết rồi….!!
Nhắm mắt lại, hai giây sau, Diễm chìm sâu vào giấc ngủ, cầm lấy tay Diễm, Quân nói.
_Anh thực sự rất lo cho em, anh sợ em sẽ bị tổn thương khi em yên con người lạnh lùng, và tàn nhẫn đó, em có biết anh ta thực sự là ai không…??
_Anh sẽ làm mọi cách để bảo vệ em, em hãy yên tâm vì anh sẽ không bao giờ rời xa em, bất kì lúc nào em xẩy ra chuyện hay em gặp phải vần đề gì, anh sẽ luôn có mặt….!!
Ông quản gia đứng bên ngoài phòng bệnh, trên môi ông nở một nụ cười, ông hạnh phúc và an tâm vì Diễm đã tìm được một người đàn ông Diễm có thể tin tưởng, có thể dựa vào.
Vì không muốn làm phiền đôi trẻ, ông trở về phòng bệnh của ông Hải, ông không yên tâm nếu bỏ đi quá lâu nhỡ đâu ông Hải xẩy ra chuyện, ông sợ ông lại không hay biết gì.
Diễm đã ngủ quá lâu, tưởng là Diễm chỉ ngủ mấy tiếng sẽ tỉnh dậy nhưng thật không ngờ, Diễm đã ngủ đến tận tám giờ tối Diễm mới tỉnh dậy, bà giúp việc nhận được điện thoại của ông quản gia, bà lập tức đến bệnh viện ngay sau đó. Bà thay Quân chăm sóc Diễm, Quân vì có việc nên không thể ở lại lâu, Diễm vừa ngủ được mấy tiếng, nhận được điện thoại của bà Phương, Quân phải về nhà ngay lập tức, biết là bà ép mình đi đâu nhưng Quân không thể không về.
Vừa bước vào cổng nhà. Bà Phương hét.
_Con biết bây giờ là mấy giờ rồi không….?? Con đã đi đâu mà bây giờ mới chịu bò về….??
Quân nhăn mặt.
_Mẹ làm gì mà hét to như thế, con chỉ đi ra ngoài một chút mà mẹ làm như thể con đã đi lâu lắm rồi….??
_Con còn nói nữa, còn không mau đi thay quần áo đi…!!
_Con đã bảo là con không muốn đi….!!
_Con tưởng là con trốn mãi được sao, mẹ không muốn bị mất mặt với người ta….!!