Tin tuyệt đối vào kế hoạch của mình, bà bắt đầu xắp xếp lại mọi thứ. Đầu tiên bà yêu cầu bà giúp việc dọn dẹp hết lại phòng của Quân, những thứ gì liên quan đến Diễm bà muốn bà giúp việc vứt bỏ hết ra thùng rác.
Sợ Kiên sẽ để lại thứ gì đó cho Quân, bà Phương đã đến văn phòng làm việc của Quân. Chính tay bà sắp xếp lại văn phòng làm việc của Quân, trước khi ném bỏ thứ gì đó, bà hỏi Kiên và ông Tùng xem nó có quan trọng không, còn nếu không bà ném bỏ tất cả. Ông Tùng và Kiên không ngờ bà Phương đến tận đây để giúp dọn đồ nên họ không dấu được thứ gì.
Lúc bà Phương mở ngăn kéo bàn, ông Tùng và Kiên tái mặt, cả hai đứng bất lực nhìn bà Phương lôi từng tệp hồ sơ dày chứa toàn ảnh của Diễm. Họ nói không nên lời, cũng không thể giật lấy.
Bà Phương trợn tròn mắt, bà không thể tin được là Quân lại thu thập nhiều bức ảnh và tư liệu liên quan đến Diễm thế, càng nghĩ bà càng tức, bà muốn Quân mau chóng được rời xa nơi đây, mong Quân chóng quên đi người con gái bà không bao giờ chấp nhận làm con dâu.
Bà vứt tất cả ảnh và tư liệu có liên quan đến Diễm vào một cái thung cạc tông to. Sau khi không còn thứ gì để vứt, bà bảo Kiên.
_Cậu mang tất cả những thứ này ra xe cho tôi…!!
Mặc dù không vui nhưng Kiên vẫn phải làm theo.
_Vâng, cháu sẽ làm ngay…!!
Ông Tùng mỉm cười.
_Chị tin khi xóa hết sạch hình ảnh của Diễm ra khỏi cuộc sống của Quân. Quân sẽ tin chị sao…??
Bà Phương cáu.
_Chú đừng nói xàm. Những gì mà tôi đang làm chỉ vì hạnh phúc của nó thôi…!!
_Em hiểu nhưng chị đang làm quá giới hạn của mình, mặc dù chị là mẹ nhưng đâu có nghĩa chị có quyền can thiệp sâu vào cuộc sống riêng tư của Quân…!!
Bà Phương nhếch mép.
_Tôi sẽ can thiệp vào cuộc sống của nó chừng nào con đường mà nó đi theo đúng hướng của tôi thì thôi…!!
_Em sợ mai sau chị sẽ phải hối hận vì những gì chị đang làm hôm nay..!!
Bà Phương hét.
_Chú thôi đi, nếu chú không giúp tôi, chú cứ đứng ở bên ngoài, tôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả mọi thứ…!!
Bà Phương không muốn Quân có cơ hội gặp lại Diễm, càng tránh xa những nơi Quân và Diễm có thể gặp lại nhau càng tốt, khi xem những bức hình chụp Diễm mà Quân đang giữ, bà hiểu Diễm chính là tình yêu của Quân.
Bà thấy mình hơi ác khi bắt Quân phải xa Diễm nhưng một con người cố chấp và có tính cách thích điều khiển người khác như bà Phương sẽ không dễ dàng từ bỏ tham vọng của mình, ngày trước bà chịu nhún nhường vì bà sợ mất chồng, mất con nhưng bây giờ Quân không nhớ gì cả, thái độ vô tình và lạnh nhạt của Diễm trong thời gian Quân nằm viện chính là những cái cớ tốt nhất cho bà thực hiện kế hoạch của mình.
Quan sát phòng làm việc của Quân một lượt, thấy không còn gì đáng lo nữa, bà Phương quay người bỏ đi. Thùng cạc tông đã được quấn băng keo cẩn thận nên bà không lo Kiên và ông Tùng có thể lấy được thứ gì, mà dù họ có lấy bà cũng không lo vì thủ tục đi Mỹ, bà đã nhờ Loan chuẩn bị sẵn cả rồi, chỉ mấy hôm nữa khi Quân xuất viện viện về nhà, bà sẽ đưa Quân và Hồng đi sang Mỹ. Lúc đó nỗi lo của bà sẽ chấm dứt.
Bà bảo tài xế lái xe về nhà, kiểm tra lại căn phòng của Quân một lượt, bà không tìm thấy được thứ gì đáng nghi nữa. Bà trầm giọng bảo bà giúp việc.
_Nếu bà dám hé răng nói cho Quân biết nó có một cô vợ chưa cưới tên là Diễm, tôi sẽ đuổi việc bà ngay lập tức. Thằng Quân bị mất trí nhớ, yêu Diễm nó đã phải chịu quá nhiều đau khổ, tôi không cho phép con bé đó hại cuộc đời nó thêm nữa, tôi nói gì chắc là bà đã hiểu…!!
Không cần nghe bà giúp việc nói đồng ý hay là không, bà Phương nhờ tài xế mang tất cả những thứ không cần thiết trong phòng Quân ra cổng.Bà Phương cũng tìm hẳn đến cửa hàng áo cưới Công Vinh, bà yêu cầu Công Vinh không được nhắc gì đến vụ cưới xin giữa Diễm và Quân, những bức ảnh cưới của hai người bà cũng lấy lại hết.
Sau khi không còn gì để vứt nữa, bà gom tất cả lại thành một đống. Ngay cả bộ áo cưới và bộ vét của Quân bà cũng vứt vào đống rác thải đó. Bà thuê người mang hết chúng đi rồi tiêu hủy.
Để đảm bảo an toàn, điện thoại của Quân cũng được thay hoàn toàn bằng số mới, tên Diễm bị xóa khỏi cuộc sống của Quân.
Bà giúp việc thở dài chán nản, bà rất quý Diễm, bà không muốn Quân và Diễm kết thúc theo cách này. Nhưng một người làm như bà, dù có nói gì cũng vô ích.
Kiên đã đi theo bà Phương từ lúc bà rời công ty về nhà, sau đó đến cửa hàng áo cưới Công Vinh. Chờ bà Phương đi khuất, Kiên đã phóng xe theo sau xe của người được bà Phương thuê thiêu hủy một đống đồ trong thùng cạc tông.
Lúc anh ta chuẩn bị đốt, Kiên đã thương lượng với anh ta, bằng việc trả cho anh ta một khoảng tiền lớn và yêu cầu giữ mồm giữ miệng. Kiên mang đồng đồ đó đến nhà Diễm.
Khi Kiên đến nhà Diễm lúc đó đã hơn năm giờ chiều. Diễm kinh ngạc nhìn thùng các tông to đùng do Kiên đang ôm.
_Anh đang mang thứ gì thế…??
Kiên nhễ nhại mồ hôi.
_Những thứ mà cô nên giữ…!!
Diễm nhíu mày không hiểu, Trường đỡ một bên, Hồng cũng tò mò không kém. Sau khi lấy lại được hơi thở, Kiên cười buồn nói.
_Đây là tất cả những thứ liên quan đến cô mà anh Quân có. Bà Phương đã cố vứt bỏ chúng đi, tôi nghĩ dù cô và anh ấy không thể đến được với nhau thì những thứ này cũng thuộc về cô. Cô hãy giữ lấy chúng….!!
Diễm bật khóc. Trường tức giận.
_Không ngờ bà ta cẩn thận như thế, chắc là bà ta sợ nếu còn bất cứ một hình ảnh gì liên quan đến em gái tôi, Quân sẽ nhớ lại được mọi chuyện chứ gì…??
Nét háo hức muốn khám phá xem thứ gì bên trong thùng các tông của Hồng hoàn toàn tan biến. Hồng không muốn nghe thêm bất cứ một điều gì nữa. Bà Phương thật tàn nhẫn, và quá lạnh lùng, bà ta đã hoàn toàn chặn lối và ngăn cấm Quân nhớ về Diễm. Những bằng chứng chứng minh Diễm và Quân từng yêu nhau đã bị bà Phương cho gom lại, bà đã mang đi đốt cũng may Kiên đã mang trả lại cho Diễm.
Diễm không hề có ý định sẽ mang những thứ này đến gặp Quân, nếu Diễm muốn làm thế, Diễm đã làm từ hôm qua rồi. Diễm chỉ muốn Quân được hạnh phúc nên Diễm mới chịu rút lui.
Diễm nhờ Trường mang thùng cạc tông về phòng mình, Diễm muốn được cất cho riêng bản thân Diễm.
Sau khi nói câu cám ơn, Diễm đóng cửa phòng lại. Lấy kéo, Diễm bắt đầu cắt từng tấm băng keo. Nhìn bộ váy cưới và áo vét bị đốt chung với những bức hình của mình, Diễm khóc nức nở.
Diễm quỳ gối xuống sàn nhà, bà Phương ác độc quá, dù bà không muốn Diễm lấy Quân, bà Phương cũng đâu cần phải làm thế, bà có thể trả lại Diễm hay xé nó ra từng mảnh, bà không cần phải mang đi đốt như đốt cho một người chết. Thật khủng khiếp, thật rùng rợn, Diễm ôm lấy mình, lồng ngực thắt lại, Diễm thấy mình không thở được.
Đứng bên ngoài, Hồng nghe tiếng khóc của Diễm. Hồng cũng đang khóc. Diễm chìm đắm trong nỗi thống khổ của chính bản thân mình. Nếu biết trước yêu là đau, Diễm sẽ không bao giờ yêu nhưng được gặp Quân không phải là một điều sai lầm, Quân đã mang lại hạnh phúc cho Diễm, đã dạy cho Diễm nhiều điều, tuy rằng hạnh phúc ở bên Quân rắt ngắn ngủi, nhưng đối với Diễm như thế cũng đủ cho Diễm cố gắng sống tiếp trong những tháng ngày dài cô đơn lạnh giá về sau này.
Hồng không muốn làm phiền Diễm, Hồng hiểu Diễm muốn được yên tĩnh một mình, những kỉ vật của Quân sẽ đi theo Diễm trong suốt chuyến hành trình đầy cam go. Hồng tin những kỉ vật đó sẽ mang lại sức mạnh và niềm tin cho Diễm. Những kí ức con sót lại giữa Quân và Diễm, sẽ không bao giờ phai tàn trong lòng Diễm. Mai sau khi đứa bé ra đời, Diễm sẽ được ngắm Quân qua hình hài đứa con của hai người. Diễm không cô đơn, không phải là đã mất hết, Quân đã cho Diễm một đứa con – dấu ấn tình yêu của cả hai.