Đã tự cầm lòng là không nên gọi điện cho Diễm nhưng Bảo muốn nghe giọng nói của Diễm, muốn nghe Diễm nói dù chỉ là một câu chà mà thôi.
Trong một tuần kể từ lúc Quân được xuất viện về nhà, Diễm có biết nhưng không dám lén đi qua nhà Quân. Diễm muốn nhìn thấy Quân, muốn biết Quân có khỏe mạnh không nhưng ý nghĩ sẽ gặp lại Quân, Diễm không chịu nổi. Diễm sợ khi nhìn thấy Quân, Diễm sẽ gục ngã, Diễm sẽ hét tên Quân, sẽ lao vào lòng Quân, sẽ đòi lại Quân, Diễm sợ Diễm sẽ phá bỏ lời hứa với bà Phương.
Diễm đã cố kìm nén, cố nghĩ là hãy quên Quân đi, Diễm càng nhớ, càng yêu Quân hơn. Người ta thường nói, tình càng dang dở, càng đau, càng nhớ, càng khó quên.
Diễm đã dằn vặt bản thân mình rất nhiều, Diễm thấy mình ngu dại, thấy mình ngốc nghếch, thấy mình quân tử như một con ngố. Nhưng Diễm không còn đường lui nữa rồi, cái chết của ông Hải đã làm dày thêm bức tường ngăn cách giữa hai người, Diễm không muốn ai bị tổn thương và mất mát vì Diễm thêm nữa.
Đêm nay cũng giống như bao đêm khác, Diễm lại khóc thầm. Đôi mắt nhìn vào khoảng không trước mắt, căn phòng của Diễm chìm ngập trong thứ ánh sáng dìu dịu của bóng đèn ngủ. Diễm sợ bóng tối, sợ không gian tĩnh lặng xung quanh mình. Điện thoại reo vang lên bài nhạc buồn quen thuộc, tự nhiên Diễm lại hy vọng Quân đang gọi điện cho mình, nhắm mắt, tay cầm điện thoại, Diễm dơ nó lên cao.
Khi Diễm mở mắt ra, Diễm muốn ông Trời ban cho Diễm một điều ước mặc dù Diễm biết không có điều ước nào cả.
Diễm từ từ mở mắt ra, nhìn số điện thoại của Bảo. Diễm rơi lệ, trái tim Diễm tan ra. Diễm đã tự huyền hoặc bản thân mình. Chính Diễm đã tự động rời xa Quân, sao bây giờ Diễm vẫn còn hy vọng là Quân sẽ gọi cho Diễm trong khi Quân không nhớ gì cả, Quân đã hoàn toàn quên mất Diễm là ai.
Quẹt nước mắt. Diễm gượng nói.
_Chào anh…!!
_Chào em, anh không phá hỏng giấc ngủ của em chứ….??
_Em vẫn chưa ngủ…!!
Bảo cười.
_May quá, anh đang lo anh đã phá hỏng giấc ngủ của em….!!
Diễm tò mò hỏi.
_Anh gọi điện cho em có gì cần nói không…??
Bảo ngập ngừng.
_Anh muốn biết bao giờ thì em đi…!!
_Anh Trường đã mua xong vé máy bay, công việc ở đây cũng đã sắp xếp xong. Bọn em sẽ đi trong ba ngày nữa….!!
Bảo ngồi dựa lưng vào thành giường, vuốt tóc ra đằng sau. Bảo biết rằng suốt cuộc đời này Bảo và Diễm sẽ không bao giờ nên đôi, trong lòng Diễm chỉ có một mình Quân. Dù bây giờ họ có chia xa, Diễm cũng không thuộc về Bảo. Bảo cũng không muốn lợi dụng sự đau khổ của Diễm để tìm cách tiếp cận Diễm, làm thế chỉ khiến Bảo thêm tuyệt vọng hơn mà thôi. Bảo không phải là một con người thủ đoạn, Bảo không chấp nhận tình yêu gượng ép. Bảo thà làm bạn của Diễm suốt đời còn hơn trông thấy Diễm khóc vì mình.
Giữa họ có một khoảng lặng. Bảo thở dài hỏi.
_Em không muốn ở đây thêm vài ngày nữa rồi đi hay sao…??
Diễm mệt mỏi đáp.
_Em không thể, ở đây mang lại cho em cảm giác đau thương, mất mát, em muốn rời xa nơi đây càng sớm càng tốt. Anh biết không, em không thấy an toàn khi ở lại đây. Em muốn tìm một nơi nào đó cho em cảm giác em được chở che, em được bảo vệ…!!
_Em định đi đâu để tìm thấy những điều đó, em thừa biết người cho em cảm giác đó chỉ có một mình Quân. Nhưng chính em đã tìm cach rời xa cậu ấy, hay là em đi tìm cậu ấy nói cho cậu ây biết hết tât cả sự thật đi….!!
Diễm lắc đầu.
_Em không thể. Cuộc sống của anh ấy bây giờ rất hạnh phúc, em không muốn cuộc sống của anh ấy bị phá hỏng vì em….!!
_Em không sợ mai sau khi cậu ấy nhớ lại, cậu ấy sẽ hận em sao…???
_Em sợ lắm chứ nhưng đây là sự lựa chọn của em. Mai sai dù có xẩy ra chuyện gì em cũng sẵn sàng chấp nhận….!!
_Em thật ngốc nghếch. Lẽ ra em phải nói cho cậu ấy biết mới đúng…!!
_Không cần đâu anh, mấy ngày nữa em đi rồi. Mọi chuyện sẽ kết thúc, em và anh ấy ở hai phương trời khác biệt, chúng em sẽ không còn gặp lại nhau nữa. Tình yêu, nỗi nhớ, đau khổ, hận thù sẽ được xóa bỏ vì khoảng cách, vì thời gian. Em tin khi chúng em gặp lại nhau cũng phải lâu lắm….!!
Bảo im lặng không nói gì, Bảo định nói cho Diễm biết là Quân cũng sẽ đi Mỹ nhưng cuối cùng Bảo không nói gì cả, đây là duyên phận của họ. Dù mọi người có cố tình sắp xếp thế nào, họ vẫn sẽ gặp lại nhau. Bảo chúc phúc cho cả hai, Bảo mong họ sớm tìm được nhau. Tình yêu sẽ xóa đi khoảng cách giữa họ, người ta yêu nhau vì con tim, chỉ cần trái tim còn đập, còn được nhìn thấy nhau, cả hai sẽ tìm được lối đi cho tình yêu của chính mình.
Bảo nói chuyện với Diễm thêm một lúc nữa mới chịu cúp máy. Diễm cảm thấy ấm lòng khi có một người bạn như Bảo. Trong những ngày vừa qua nếu không có Bảo, Diễm sẽ không biết làm gì cả. Nhắm chặt mắt lại, Diễm cầu mong cho Bảo tìm được tình yêu và hạnh phúc của đời mình. Diễm tin một người tốt bụng như Bảo, ông Trời sẽ không bắt Bảo phải chịu bất hạnh.
Chiếc nhẫn đính hôn của Quân, Diễm đã cất nó trong một cái hộp. Bộ áo cưới, Diễm đã cất cẩn thận trong một ngăn tủ, Diễm sẽ mang nó theo bên mình khi Diễm đi. Diễm không muốn rời xa nó, Diễm muốn ngắm nhìn nó hàng ngày. Mặc dù biết nó sẽ làm cho Diễm đau nhưng Diễm muốn nó nhắc cho Diễm nhớ, Diễm đã yêu Quân nhiều như thế nào, đã hạnh phúc ra sao. Dù nay tất cả đều đã tan biến nhưng Diễm sẽ không bao giờ quên.
Sáng hôm sau. Diễm dậy sớm nấu cơm cho cả nhà, kể từ khi ông Hải mất, đây là lần đầu tiên Diễm chịu rời khỏi phòng, chịu nấu nướng thứ gì đó.
Xoa nhẹ vào bụng, Diễm thì thầm.
_Mẹ xin lỗi con, mẹ đã làm sai rồi, lẽ ra mẹ nên nghĩ cho con, mẹ chỉ quan tâm đến cảm giác của mình, mẹ đã quên con nhỏ bé như thế nào, đã quên con cần mẹ chăm sóc và quan tâm. Mẹ hứa từ nay, mẹ sẽ cố gắng sống thật tốt, ăn thật nhiều, mẹ sẽ không để bản thân mình đói. Con ngoan, mẹ yêu con…..!!
Khi nấu xong, Diễm dọn tất cả ra bàn. Bà Hoa kinh ngạc nhìn Diễm, thấy Diễm đã lấy lại được tinh thần, bà mừng rơi lệ. Diễm gượng cười chào bà.
_Dì dậy sớm thế….??
Bà Hoa sụt sịt trả lời.
_Sao cháu không ngủ thêm đi. Cháu để Dì làm cho…!!
_Cháu muốn ăn một chút gì đó nên mới dậy sớm nấu ăn. Cháu cảm thấy đói…!!
Bà Hoa vui mừng.
_Thật không….??
Diễm gật đầu.
_Vâng, cháu muốn ăn….!!
Hồng và Trường bước xuống bếp. Nhìn Diễm đang nấu ăn, và đang nói chuyện vui vẻ với bà Hoa. Hồng và Trường mừng khôn xiết, cả hai đã lo lắng cho Diễm suốt một tuần nay. Nhìn Diễm ngày càng tiều tụy họ không chịu được nhưng họ đành bất lực vì Diễm không còn ý nghĩ muốn sống tiếp, họ sợ nếu tình trạng suy sụp của Diễm kéo dài quá lâu, sức khỏe của Diễm sẽ bị suy kiệt. Diễm sẽ ra đi bất cứ lúc nào nhưng nay thấy Diễm đã lấy lại được tinh thần, họ không còn mong điều gì hơn thế.
Trường hít hà.
_Em nấu món gì mà thơm thế….??
Diễm quay lại nhìn Trường. Thấy Trường gầy đi nhiều, vầng trán ưu tư, nét buồn phảng phất trên khuông mặt, ánh mắt. Diễm biết mình đã làm cho Trường lo lắng nhiều. Diễm tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ khiến Trường phải lo lắng vì Diễm hơn nữa.
Diễm mỉm cười.
_Em đang nấu mấy món anh và chị Hồng thích,em hy vọng tay nghề của mình không bị tụt hậu, nếu không em sợ mọi người lại chê em nấu dở…!!
Đôi mắt Hồng đỏ hoe, Hồng vừa khóc vừa cười.
_Chỉ cần em nấu là được, ngon hay dở thì có quan trọng gì…!!
Diễm giả vờ than thở.
_Nói như chị có phải là tay nghề của em đã xuống dốc rồi không…??
_Ai bảo em là chị có ý chê bai em, chị đang khen em có tinh thần nấu nướng…!!
Diễm gật gù.
_Bây giờ em mới hiểu vì sao anh em lại yêu chị. Chị dễ thương quá…!!
Trường nheo mắt.
_Em nói sai rồi. Anh yêu Hồng vì cô ấy ép anh phải yêu cô ấy không phải là do anh tự nguyện….!!
Hồng nghiến răng, tay dơ nắm đấm lên cao.
_Anh chết với em…!!
Hồng đuổi Trường chạy lòng vòng xunh quanh bàn ăn. Bà Hoa kêu lên.
_Trời ạ, cô nên nhớ là cô đang mang bầu đấy nhé….!!
Hồng cười toe toét.
_Cháu đang vận động cho dễ sinh nở….!!
Diễm phì cười. Trường đang chạy nghe bà Hoa nhắc, Trường dừng lại. Hồng tóm được Trường. Hồng véo tai Trường thật đau. Trường hét thật to. Bà Hoa và Diễm cười khúc khích, đây là nụ cười đầu tiên trong căn nhà sau một tuần kể từ khi ông Hải mất. Diễm tự hứa với lòng dù cho cuộc sống có khó khăn và đau khổ như thế nào Diễm cũng phải kiên cường tiếp tục sống tiếp, tiếp tục đi hết con đường đời của chính mình.