Diễm là người có thói quen ăn sáng, Diễm có thể bỏ bữa trưa, bữa tối nhưng không bao giờ quên ăn sáng, hôm nay tâm trạng Diễm không được tốt nên Diễm không muốn ăn, vừa lo cho ông Hải, vừa lo cho Trường, vừa buồn vì Quân đang cư xử với Diễm rất lạ, chuyện công ty đang làm ăn thua lỗ, tất cả đang làm Diễm choáng váng, làm Diễm khó thở, Diễm đang bị một cái vòng luẩn quẩn, bí ẩn bao vây lấy xung quanh, Diễm không tài nào thoát ra được.
Việc đầu tiên Diễm làm khi vừa tỉnh dậy là gọi điện ngay cho Hồng, Diễm muốn cùng Hồng tiếp tục đi tìm Trường.
_Chào chị, chị dậy chưa….??
Hồng đã dậy từ lâu, Hồng đang chuẩn bị đi ra ngoài.
_Chị dậy rồi, còn em…??
_Em đã dậy được một lúc rồi, hôm nay chị có thể cùng em đi tìm anh Trường được không…??
_Chị cũng đang muốn đi, chị nghĩ hai chị em mình nên chia nhau đi tìm anh ấy thì hơn….!!
Diễm gật đầu.
_Chị nói đúng, chị hãy đến những nơi anh ấy thường tới, còn em sẽ đến công ty xem hôm nay anh ấy có đi làm không…??
_Cứ như thế nhé, chị cúp máy đây…!!
_Có gì chị gọi điện cho em biết…!!
_Chị đâu có biết số điện thoại của em…!!
Diễm đọc số điện thoại của Diễm cho Hồng lưu lại, sau đó cả hai tạm biệt nhau. Diễm nhanh chóng mặc quần áo, tranh thủ lúc còn sớm, Diễm đến thăm ông Hải, hôm nay Diễm có nhiều việc phải làm nên không thể ở bên cạnh ông cả ngày, ông quản gia cũng đã mệt rồi ông cần về nhà nghỉ ngơi.
Diễm đưa bà giúp việc đi cùng, sau khi thăm ông Hải xong, Diễm muốn đưa ông quản gia về nhà, bà giúp việc sẽ thay ông chăm sóc ông Hải.
Giống như mọi hôm, ông Hải không hề có dấu hiệu là sẽ tỉnh lại, lau người, lau mặt, lau tay cho ông Hải xong, thì thầm nói chuyện với ông một lúc, Diễm ra về.
Sau khi đưa được ông quản gia về nhà, Diễm phóng xe đến công ty của Quân, đây là lần đầu tiên Diễm chủ động đi tìm Quân, Diễm không hiểu vì sao hôm nay Diễm lại làm như thế, phải chăng vì Quân là người bạn tốt duy nhất mà Diễm có hay còn vì một nguyên nhân nào khác.
Gửi xe, Diễm hỏi bác bảo vệ.
_Bác làm ơn cho cháu hỏi phòng giám đốc công ty ở lầu mấy…??
Ông bảo vệ quan sát Diễm thật kĩ.
_Cháu đến đây làm gì, cháu có hẹn trước với giám đốc không…??
Diễm mỉm cười.
_Cháu là bạn của anh ấy, cháu có chuyện muốn nói với anh ấy…!!
Thấy Diễm còn trẻ, lại ít tuổi, ông không hiểu mối quan hệ giữa Diễm và Quân là gì, nhưng con gái đến tìm Quân không phải là ít, vì giám đốc của ông vừa có tài, vừa đẹp trai nên có nhiều con gái đeo đuổi cũng không có gì là lạ, ông tưởng Diễm cũng là một trong số các cô gái đó, đã nhiều lần ông bị Quân khiển trách vì cho họ vào nên ông cảnh giác bảo Diễm.
_Nếu cháu không có hẹn trước thì cháu nên về đi, bác không thể cho cháu vào được…!!
Diễm khổ sở.
_Bác làm ơn đi, chuyện này quan trọng lắm, cháu phải nói ngay với anh ấy…!!
Ông bảo vệ lắc đầu cương quyết không cho Diễm vào.
_Bác đã nói không là không, bọn con gái các cô chỉ tìm cách tiếp cận cậu ấy, bác còn lạ gì nữa…!!
Diễm không biết ăn nói như thế nào cho phải, Diễm muốn Quân giải thích lí do tại sao Quân lại không nghe điện thoại của Diễm suốt ngày hôm qua, nếu vì giận Diễm nên Quân mới làm như thế, Diễm sẽ xin lỗi Quân, còn nếu Quân muốn cắt đứt tình bạn giữa hai người, Diễm đành chấp nhận vì không còn cách nào khác, Diễm nghĩ như thế cũng tốt, khoảng cách sẽ là liều thuốc giúp Quân quên Diễm đi, Diễm cũng không cần phải xin lỗi Quân nữa.
Nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, thở dài não nề, Diễm quay gót đi về. Vừa lúc đó Quân cùng cô thư kí, trợ lí Kiên đi ra cổng, hôm nay công ty Quân có một dự án quan trọng nên Quân cùng với hai nhân viên của mình đi gặp đối tác.
Nhìn thấy Diễm, Quân sững người, Quân không hiểu Diễm đến đây làm gì. Diễm đang quay lưng bỏ đi nên không hay Quân đang đứng nhìn mình, đôi mắt Diễm đỏ hoe, hình như tình cảm của Diễm dành cho Quân đang dần thay đổi, ôm lấy đầu, Diễm thấy mình đã điên thật rồi, tại sao tình cảm của Diễm lại khó xác định như thế này, Diễm tự hỏi Diễm đang yêu ai thích ai, phải chăng Diễm đang tự lừa dối chính bản thân mình.
Quân định để cho Diễm đi, nhưng trái tim Quân không ngừng đập nhanh khi trông thấy Diễm, càng hận, càng muốn quên Diễm càng làm Quân yêu Diễm hơn, yêu và hận khiến Quân khổ đau, người con gái kia đã làm Quân có những lúc không còn biết mình là ai nữa, khi ở bên Diễm, Quân luôn cảm thấy hạnh phúc, vui cười, còn khi Diễm rời xa, Quân cảm thấy hụt hẫng, đau khổ, buồn chán, thất vọng, ghen tuông.
Nắm chặt tay, khuôn mặt lạnh lùng không một chút biểu cảm, Quân bảo hai nhân viên.
_Hai người ra xe trước đi, tôi có chuyện cần phải giải quyết một chút..!!
_Vâng…!!
Quân đi theo Diễm, bàn tay Diễm vừa cầm được vào chiếc nón bảo hiểm, Quân nắm chặt lấy, Quân khinh khỉnh hỏi.
_Cô đến đây làm gì….??
Diễm giật mình ngước mắt nhìn lên, thấy Quân vẫn bình an, Diễm thở phào nhẹ nhõm.
_Hôm qua em gọi điện cho anh mãi không được, em tưởng anh bị làm sao nên hôm nay em đến đây xem anh có bị làm sao không, thấy anh không sao em có thể yên tâm được rồi, chào anh…!!
Giật chiếc nón bảo hiểm trên tay Diễm, Quân tức giận hỏi.
_Cô chỉ có thể nói được như thế sau những gì mà cô đã gây ra cho tôi sao…??
Diễm mệt mỏi nói.
_Em đã xin lỗi anh rồi, sao anh cứ chấp em mãi thế, em hiểu bây giờ anh đang rất ghét em, hận em, em không xứng đáng làm bạn của anh. Anh yên tâm từ bây giờ em sẽ không gọi điện làm phiền anh, hay tìm gặp anh nữa, em sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh….!!
Quân cay đắng.
_Cô muốn được yên thân ở bên cạnh hắn chứ gì, cô nghĩ là tôi sẽ dễ dàng để cô làm điều đó à…??
Quá mệt mỏi, Diễm không muốn cãi nhau với Quân nữa, mở khóa xe, giật nón bảo hiểm trên tay Quân, Diễm muốn rời đi.
Quân tút chìa khóa xe máy của Diễm, cầm lấy tay Diễm, Quân nói.
_Cô đi theo tôi…!!
Hất tay Quân ra, Diễm tức giận.
_Anh làm ơn đừng có như thế mãi được không…?? Em không muốn cảm thấy có lỗi với anh, anh nên quên em đi…!!
Quân cười nhạt.
_Cô nói đúng, nếu tôi quên cô, cô sẽ dễ dàng làm những gì mà cô thích, nhưng xin lỗi, tôi lại thích kiểm soát cuộc đời cô, ngay cả cơ thể, trái tim, tất cả những thứ mà cô đang có tôi cũng muốn kiểm soát…!!
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt đầy đau khổ, mệt mỏi, hốc hác của Quân, hình như mấy ngày nay Quân không hề ngủ được.
Diễm lo lắng hỏi.
_Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì với anh à…?? Sao trông anh mệt mỏi thế kia…??
Quân lại nắm chặt tay Diễm.
_Nếu cô lo lắng cho tôi,cô sẽ đi theo tôi chứ…??
Diễm từ chối.
_Em xin lỗi em không thể, em còn nhiều việc cần giải quyết…!!
_Ví dụ như bây giờ cô đang đi tìm Trường, đang muốn biết hắn đang ở đâu đúng không…??
Diễm vội hỏi.
_Anh biết anh ấy đang ở đâu à…?? Anh có thể nói cho em biết được không…??
Quân cười thật đểu.
_Nếu cô muốn biết như thế, tôi có thể nói cho cô biết, nhưng cô phải đi theo tôi, còn nếu không, cô tự đi tìm đi…!!
Vì lo cho tính mạng và sức khỏe của Trường nên Diễm đành gật đầu đồng ý.
_Chỉ cần anh không lừa em, em sẽ đi theo anh…!!
_Cô nghĩ tôi đang đùa cô sao, nếu cô không tin tôi, cô có thể không đi….!!
Diễm không hiểu tại sao bây giờ Quân lại trở nên lạnh lùng và thù hằn với Diễn như thế. Diễm biết tất cả là do lỗi của Diễm nên Diễm không trách Quân, Diễm chỉ trách Diễm không thể làm chủ được bản thân mình.
Mất một ngày lo lắng cho Trường đến không ăn, không ngủ được, Diễm biết cảm giác sắp mất đi người thân là gì, Diễm gật đầu.
_Em đi…!!
Quân cười nhạt.
_Nếu thế cô đi theo tôi…!!
Diễm ngập ngừng.
_Còn xe máy của em, làm sao em mang nó về nhà…!!
_Cô không phải lo, tôi sẽ bảo bác bảo vệ trông hộ cô cho đến khi cô về rồi lấy…!!
Diễm tò mò hỏi.
_Anh muốn em đi theo anh đến đâu….??
_Chưa gì cô đã hối hận rồi à…??
Diễm lúng túng.
_Em còn nhiều chuyện cần làm, sau khi tìm thấy anh Trường, em còn phải đến công ty….!!
_Tôi hiểu, cô yên tâm chuyện này không làm cô mất nhiều thời gian đâu…!!
Nắm lấy tay Diễm, lôi Diễm ra xe. Quân bảo cô thư kí.
_Em có thể ở nhà, vì cô gái này sẽ thay em đi cùng với anh…!!
Cô thư kí không vui, làm việc với Quân gần ba năm nay, không ngày nào là cô ta không nhìn lén Quân, cô ta luôn ao ước được cùng Quân đi công tác xa, được cùng Quân có thời gian riêng tư với nhau, phải khó khăn lắm cô ta mới có được một cơ hội không hiểu tại sao cô gái lạ hoắc này lại dám chen vào.
Cô ta ngập ngừng.
_Nhưng em đã chuẩn bị hết rồi, em nên đi theo anh thì hợp lí hơn, cô ấy là người mới em sợ cô ấy sẽ không biết gì…??
Chìa tay, Quân bảo.
_Em đưa hợp đồng đã soạn sẵn cho anh…!!
Mặc dù không vui, không muốn đưa nhưng lệnh của sếp, cô ta không thể không làm theo.
Trước khi đưa cho Quân, cô ta nhìn Diễm trừng trừng, Diễm cảm thấy ớn lạnh, ánh mắt của cô ta sắc quá, nghe qua đối đáp của hai người, Diễm đã hiểu được phần nào, sợ Quân mang theo mình vì công việc của công ty, Diễm vội nói.
_Chị ấy nói đúng, em không hiểu gì đâu, em đi về đây….!!
Diễm quay gót định đi về, Quân quát.
_Cô vừa nói gì cô còn nhớ không…??
Diễm ngập ngừng.
_Nhưng em có hiểu gì về công việc kinh doanh của công ty anh đâu, em đi theo anh chỉ làm anh thêm vướng víu, chị ấy là thư kí của anh, chị ấy sẽ hiểu hơn em, anh mang theo chị ấy là hợp lí rồi….!!
Quân nhếch mép.
_Tùy cô, nếu cô không muốn biết hắn ở đâu thì cô cứ ở nhà, tôi không ép…!!
Diễm cáu.
_Anh đừng dở giọng đe dọa em, thế mà có lúc em tưởng anh là bạn tốt của em…!!
Quân mai mỉa.
_Sau khi bị cô đâm lén sau lưng, tôi không còn muốn làm bạn của cô nữa. Lẽ ra điều này cô phải hiểu hơn tôi chứ….??