Nếu Diễm biết được Quân đang ở đây, Diễm đã không phải chạy trốn đến nước Mỹ xa xôi này làm gì, và dù cho có đến, Diễm đã không chọn San Diego. Nhưng dù sao đây cũng là định mệnh của hai người, người ta nói có duyên với nhau thì dù có xa cách nghìn trùng họ cũng sẽ gặp lại nhau, còn không có duyên, có sống cùng nhau, họ cũng không có cảm giác gì.
Quân làm việc trong một công ty lớn, còn Diễm làm việc trong một nhà xuất bản nhỏ. Quân theo đuổi ước mơ trở thành một CEO, Diễm lại mong muốn có một cuốn sách best seller và nổi tiếng. Diễm cũng muốn mình có thể mở một phòng triển lãm tranh.
Trong khi Quân đam mê kinh doanh, Diễm lại thích hội họa và văn học, Diễm thích tạo nên những cái đẹp, còn Quân chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình đọc tiểu thuyết lãng mạn. Ở họ không có điểm chung, so với Quân, John hợp với Diễm hơn. Mỗi lần John gặp Diễm, cả hai có rất nhiều thứ để nói chuyện với nhau, còn mỗi lần gặp Quân, Diễm không có gì để nói cả, nhưng không hiểu tại sao, Diễm lại yêu và thích Quân.
Diễm là một cô gái ưa thích cái đẹp và lãng mạn, tuy hơi nghịch ngợm một chút nhưng Diễm chưa từng nghĩ là mình sẽ làm đau hay tổn thương ai, còn Quân lại trái ngược hoàn toàn, Quân có thể là thiên thần, cũng có thể ác quỷ, tùy cách thức người ta đối xử với Quân như thế nào.
Cuộc sống cứ tiếp Diễm, mặc dù sống cùng một thành phố nhưng không có nghĩa là họ sẽ gặp lại nhau trong một thời gian ngắn. Họ cần định mệnh đẩy đưa, nếu không dù có sống ngay bên cạnh nhà, họ cũng không thể nhìn thấy nhau.
Lúc Quân chuyển ra khách sạn sống, Loan không hài lòng nhưng hiểu tính Quân nên Loan không dám tỏ ra bất bình quá nhiều. Đối với Loan chỉ cần Quân vẫn còn sống ở đây, hàng ngày có thể cùng Quân làm việc, đi ăn cơm trưa và tối cùng với nhau là Loan đã mãn nguyện lắm rồi. Cuộc sống chưa có lúc nào lại tuyệt vời và dễ chịu đối với Loan như thế.
Sau khi Quân chuyển đến một căn hộ trong một tòa cao ốc có tên Long Beach. Loan thường xuyên đến thăm Quân. Quân ghét nấu nướng, Loan lại không có tài bếp núc nên cả hai luôn ăn cơm ở bên ngoài.
Thời còn đi học, Quân đã làm quen được với cuộc sống hối hả ở đây nên chỉ cần lấp đầy được cái dạ dày của mình, Quân cũng chẳng cần quan tâm là chúng có ngon hay không, từ khi sang đây Quân đã gầy đi rất nhiều, không ăn được, cộng với cường độ công việc cao nên sức khỏe của Quân giảm sút.
Quân không muốn nghỉ ngơi, cũng không còn thời gian để nghỉ. Quân đặt ra cho bản thân quá nhiều thử thách, để hoàn thành nó đòi hỏi Quân phải có nhiều nỗ lực. nếu không Quân sẽ tụt hậu so với nền kinh tế đang trên đà suy thoái này. Quân không cho phép mình được lùi bước trước bất kì khó khăn nào.
************************
Diễm không có nhiều tham vọng như Quân. Diễm luôn hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình. Diễm không có thời gian nghỉ ngơi vì Diễm sợ phải đối diện với sự cô đơn, đau khổ, do mối tình tan vỡ gây ra và do cái chết của ông Hải mang lại. Diễm sợ bóng tối nên chỉ có khi nào làm việc thật hăng say, cơ thể mệt mỏi, Diễm sẽ dễ dàng chìm vào giấc ngủ hơn.
Hàng tuần từ thứ hai đến thứ sáu. Diễm vừa đi làm vừa đi học. Thứ bảy và chủ nhật. buổi sáng, Diễm và bà Hoa đến bệnh viện, buổi chiều Diễm hay đến bảo tàng vẽ tranh, và đi thăm quan mấy nơi. Diễm cần tư liệu cho bài viết. Diễm đã sắp xếp cuộc sống của mình một cách hoàn hảo. Diễm không có thời gian để nghĩ nhiều về nỗi đau của bản thân.
Hai tháng sau đó. Diễm hồi hộp chờ đến ngày sinh. Bác sĩ đã cho Diễm biết, Diễm sẽ sinh vào ngày nào, nên Diễm luôn thấp thỏm lo âu. Từng giờ, từng phút, từng giây trôi qua, đối với Diễm dài như một thế kỉ. Diễm cầu mong con trai của mìn sẽ bình an chào đời.
Biết Diễm sắp sinh, hàng tuần, ngày nào Trường cũng gọi điện cho Diễm, Hồng an ủi và động viên Diễm. Diễm đã nhận được mấy bức ảnh của Diễm Lệ do Trường gửi sang, nhìn con bé giống hệt Hồng, cũng xinh đẹp và rất đáng yêu. Trường luôn than thở mai sau Trường phải chiến đấu với một tá thằng con trai đến tán tỉnh con gái của mình. Diễm luôn phì cười trước viễn cảnh Trường sẽ là một ông bố thật khó tính.
Bà Vincent thỉnh thoảng vẫn hay gọi điện cho Diễm, còn ông quản gia, thì thường xuyên Diễm gọi về, Diễm coi ông như cha của mình, cũng giống như bà Hoa, Diễm coi bà như mẹ.
Thằng nhóc Nicolas và con bé Mary luôn mong Diễm nhanh chóng quay về Úc, chúng muốn được chăm sóc em bé. Diễm yêu hai đứa trẻ, Diễm cũng muốn được ở gần bên Trường, và gia đình bố mẹ nuôi nhưng Diễm không thể, Diễm không thích làm phiền họ, Diễm muốn sống tự lập, cuộc sống của Diễm bây giờ đang rất tốt, Diễm không còn mong ước gì hơn thế. Diễm đặt tên cho căn nhà của mình là Wallflowers. Diễm thích cái tên này, nó gợi nhớ cho Diễm quá khứ và tương lai của mình. Diễm cần nhìn vào sự thật để tiếp tục sống.
Ngoài John, Diễm còn làm quen được mấy người bạn người Hoa, người Pháp, người Anh và Ấn Độ. Cũng may không chỉ có duy nhất mình Diễm là người Việt nam nên Diễm không cảm thấy cô đơn hay lạc lõng.
Do công ty vừ mới mở nên công việc của Trường rất nhiều. Trường còn phải thay Hồng quản lý mấy cửa hàng thời trang nên Trường không có nhiều thời gian rảnh rỗi nên Diễm không muốn Trường bay sang Mỹ thăm mình khi Diễm sinh con.
Trường nhất định không đồng ý, không còn cách nào khác, Diễm đành nói dối ngày mình sẽ sinh. Diễm hy vọng khi biết Diễm đã bình an sinh đứa bé ra. Trường sẽ không đòi sang thăm Diễm nữa.
John và mấy người bạn trong lớp biết Diễm sắp sinh nên họ xin cho Diễm được nghỉ ở nhà, họ cũng thường xuyên đến nhà Diễm chơi. Diễm không thể phụ tấm lòng của họ vì dù sao họ cũng là những người bạn tốt.
Buổi chiều khi đang cùng bạn bè đi xem triễn làm tranh, đột nhiên Diễm cảm thấy có những cơn co thắt trong bụng, lúc đầu nhẹ nhàng sau đó chuyển sang nhanh và dồn dập hơn. Biết là mình sắp sinh, các bạn trong lớp nhanh chóng đưa Diễm đến bệnh viện. Trên đường đến bệnh viện, Diễm nhờ John gọi điện cho bà Hoa. Diễm chỉ yên tâm sinh con khi có bà Hoa ở bên cạnh mình. Diễm không ngờ, Diễm đã sinh con trước lời dự đoán của bác sĩ một tuần.
Nhận được điện thoại của John, bà Hoa nhanh chóng đón taxi đến bệnh viện. Nhờ có bà nắm tay, động viên, Diễm đã bình an sinh được đứa bé ra.
John và bạn bè xúm lại chúc mừng Diễm, Diễm mừng rơi lệ khi ôm đứa con trai bé bỏng trong tay mình, thằng bé không nặng lắm, nó nhẹ hơn con gái của Trường nhiều nhưng đối với Diễm, chỉ cần nó sinh ra khỏe mạnh và không ốm đau là được, ngoài những điều này ra, Diễm không còn mong điều gì khác.
Diễm ước giá mà Quân ở đây bên cạnh Diễm lúc này thì hay biết mấy. Diễm không biết khi trông thấy con trai của mình, vẻ mặt của Quân sẽ như thế nào, xúc động, sung sướng, hét lên hay chỉ im lặng. Nhưng có một điều Diễm có thể chắc chắn, Quân sẽ rất yêu thằng bé, Quân luôn ước mình có con, nay ước mơ thành sự thật, đối với Quân mà nói không còn niềm hạnh phúc nào hơn thế.
Chiều tối đang ngồi ăn cơm cùng gia đình, Trường nhận được cuộc gọi của bà Hoa. Biết em gái mình vừa mới sinh con xong. Trường sợ hết hồn, và tức điên người. Cũng may Diễm và thằng bé không sao nếu không Trường sẽ phải hối hận suốt đời, nghe lời dặn của Diễm, bà Hoa nói Trường không cần phải bay sang đây, vì mọi chuyện đã xong cả rồi.
Ngay sáng hôm sau, Trường gọi điện mắng Diễm một trận, Trường phải cố kìm nén và được Hồng khuyên giải, Trường mới hạ bớt sự tức giận của mình. Hồng chúc mừng Diễm, Trường thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Diễm và thằng bé cũng mẹ tròn con vuông.
Nghe giọng nói vui vẻ và khỏe mạnh của Diễm, biết là em gái không sao. Trường mỉm cười hạnh phúc, vậy là sóng gió cũng đã qua, chỉ cần Diễm sinh được đứa bé ra, có bà Hoa ở bên cạnh chăm sóc, Trường có thể yên tâm được rồi. Trường muốn nhanh chóng thu xếp công việc, sau đó sẽ đưa mẹ con Hồng bay sang Mỹ thăm Diễm.
Một tuần sau đó, Diễm được xuất viện về nhà. Mọi việc đều có bà Hoa lo, nên Diễm không phải làm gì, bạn bè thỉnh thoảng đến thăm Diễm, căn nhà lúc nào cũng rộn rã tiếng cười. Bà Hoa để ý thấy John nhìn Diễm rất lạ, bà thở dài, bằng con mắt của người từng trải, bà biết John thích Diễm nhưng bà hiểu, Diễm không thể yêu ai được nữa, ngoài Quân ra, trái tim Diễm đã chết rồi.
Bốn năm sau. Diễm đã thành công trong sự nghiệp văn chương và hội họa của mình. Diễm có hai cuốn sách best seller và nhiều tác phẩm được đánh giá cao khác. Diễm cũng tổ chức được ba lần triển lãm tranh với các chủ đề khác nhau.
Trong bốn năm, Diễm về Úc được ba lần, Trường và Hồng đến thăm Diễm được bốn lần. Với Diễm, cuộc sống như vậy là ổn. Diễm đã hoàn toàn mất liên lạc với bạn bè ở quê nhà, Diễm không muốn nhớ đến họ nữa, vì càng nhớ, Diễm càng đau hơn.
Diễm đã dành hơn bốn năm trong cuộc đời mình để cố quên Quân nhưng Diễm làm không được. Diễm chưa có lúc nào quên Quân, nhiều lúc nhìn bộ váy cưới, nhìn mấy bộ váy mà Quân mua tặng và chiếc nhẫn đính hôn. Diễm khóc nức nở. Nỗi đau âm ỉ bùng cháy trong lòng Diễm, Diễm ước giá mà Diễm có thể quên được, nhưng càng cố Diễm càng nhớ, càng yêu Quân nhiều hơn.
Diễm không biết bây giờ Quân đang ở đâu. Trong những giấc mơ của mình, Diễm mơ thấy Quân, thấy Quân thuộc về mình nhưng khi Diễm tỉnh lại, chỉ có mình Diễm trong căn phòng lạnh lẽo.
Nhưng Diễm không cô đơn một mình, Diễm có bà Hoa bên cạnh, có thằng bé Tuấn – bốn tuổi, một thằng nhóc, thông minh, nghịch ngợm. Đúng như những gì Diễm nghĩ, thằng bé mang vẻ đẹp của cả bố lẫn mẹ, ngay cả tính cách của nó cũng bị pha trộn lẫn. Tuy chỉ mới có bốn tuổi nhưng nó thông minh và khôn trước tuổi, nhiều lúc Diễm cảm tưởng Diễm đang nói chuyện với một thằng con trai hai mươi tuổi không phải là đứa con trai bé bỏng bốn tuổi của mình.
Diễm năm nay đã hai mươi ba tuổi rồi. Diễm không cho rằng số phận của mình là bất hạnh, mặc dù không được sống ở bên Quân nhưng Diễm phải cảm ơn Quân vì đã cho Diễm một đứa con trai thông minh, xinh đẹp, và ngoan ngoãn.
Sau bốn năm, Diễm vẫn duy trì tình bạn với John. John đã nhiều lần có ý muốn cùng Diễm và Tuấn tạo thành một gia đình nhưng Diễm từ chối, Diễm không muốn là gánh nặng của John, không muốn tạo dựng một gia đình không có tình yêu.
Diễm biết John yêu mình nhưng trái tim Diễm đã đóng băng lại kể từ ngày Diễm quyết định rời xa Quân. Yêu chỉ một lần và chỉ nghĩ về duy nhất người đó thôi. Diễm hài lòng với cuộc sống hiện tại, Diễm đã có sự nghiệp, có được một đứa con trai tuyệt vời, có bà Hoa – người mẹ thứ hai của mình, Diễm không còn mong ước gì nữa.
John là một người bạn tốt, John đã giúp Diễm rất nhiều trong cuộc sống và trong sự nghiệp của mình. Nếu không có John, Diễm đã không có ngày hôm nay. Đối với Diễm, John không chỉ đơn giản là bạn của Diễm nữa, John giống như một người anh trai của Diễm. Tuấn rất thích John, thằng nhóc luôn coi John là một người cha nuôi, một người bạn tốt đáng tin cậy. thằng nhóc gọi John là “đại ca” của nó. Nghe tên sặc mùi xã hội đen nhưng John rất lành.
Bà Phương muốn sau một năm Quân sẽ yêu và kết hôn với Loan nhưng phải đợi bốn năm sau, Quân mới ngỏ lời cầu hôn Loan. Loan hạnh phúc, ngất ngây sung sướng. Bốn năm qua Loan luôn sống trong phập phòng lo sợ, Loan luôn lo lắng Diễm sẽ quay về chiếm lại Quân, trong khi Quân chưa từng ngỏ lời yêu Loan. Loan không lấy gì để đảm bảo Quân sẽ không rời bỏ Loan. Nhưng nay Loan có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, Quân đã cầu hôn Loan. Chiếc nhẫn đang đeo trên tay Loan là minh chứng cho chuyện này.
Còn gần nửa tháng nữa là cưới, lẽ ra Quân phải ở nhà cùng Loan đi sắm đồ cưới và làm nhiệm vụ của một chú rể nhung do công ty bên Mỹ còn nhiều chuyện cần Quân phải giải quyết nên Quân phải quay lại Mỹ hoàn thành cho xong trước ngày cưới.
Loan muốn đi cùng Quân nhưng Quân nói không cần, Loan phải ở nhà cùng mẹ Quân đi mua sắm và làm vài việc. Loan thấy Quân nói đúng nên không đòi đi theo Quân nữa.
Quân một mình sang Mỹ. Quân lao vào làm việc hăng say như trước. Mặc dù sắp lấy vợ nhưng Quân không cảm thấy vui chút nào, Quân chỉ cảm thấy thích Loan, còn yêu, Quân không nghĩ là mình yêu Loan.
Quân không muốn kết hôn nhưng bốn năm trôi qua, Quân không tìm thấy cô gái nào hơn Loan, Quân cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi. Quân không thể trì hoãn được nữa.
Quân chán hẹn hò cũng không muốn làm quen với đối tượng mới nên Quân chọn Loan làm vợ của mình. Đối với Loan là một thói quen, Loan đã ở bên Quân bốn năm, cùng Quân trải qua nhiều chuyện, Quân thấy Loan rất thích hợp cho cuộc sống mai sau của mình, vì Loan ở bên Quân đủ lâu để hiểu Quân cần gì, thích gì, tuy không có đam mê, không có lửa mỗi khi Quân ở bên cạnh Loan, nhưng Quân không cần phải lo lắng, phải mệt mỏi vì lấy phải một cô gái không hiểu gì về mình.
Chiều nay Diễm có hẹn kí tặng sách tại một nhà sách của thành phố. Diễm là một nhà văn nổi tiếng nên thường xuyên đi khắp thành phố San Diego và các thành phố khác để quảng bá cho cuốn sách của mình.
Đúng mười giờ sáng, Diễm có mặt tài nhà sách Barnes & Noble. Hôm nay Tuấn không đi cùng với Diễm, Tuấn đang ở nhà trẻ, Diễm cần về nhà trước mười hai giờ để đón thằng bé. Diễm không muốn thất hứa với nó, Diễm có hứa là chiều nay sẽ đưa nó đi công viên chơi, đã lâu lắm rồi, Diễm bận viết văn, bận vẽ tranh nên không có nhiều thời gian chơi với con trai, cũng may thằng bé hiểu chuyện nên không đòi hỏi gì, nếu không Diễm đã cảm thấy có lỗi với nó. Diễm quyết định sẽ dành một buổi chiều để đi chơi với nó. Diễm muốn mua tặng nó một món quà giáng sinh nhưng chưa biết sẽ mua gì.
Nhà sách đã kê sẵn cho Diễm một cái bàn, một cái ghế, và một lối đi thật rộng. Từng độc giả xếp hàng chờ Diễm kí tặng vào trang bìa của cuốn sách, Diễm đã kể lại cuộc đời mình dựa vào một chút hư cấu, Diễm không hy vọng gì nhiều vào tác phẩm có tên “Memories” của mình nhưng thật không ngờ nó lại trở thành một cuốn sách best seller. Diễm cảm ơn độc giả vì đã yêu mến tác phẩm của Diễm bằng một nụ cười thật tươi và thật đẹp. Diễm hy vọng họ hài lòng với những gì mà họ đã đọc được trong tác phẩm.
Quân không có hứng đọc các tác phẩm liên quan đến dòng văn học lãng mạn hay tiểu thuyết, lại không có thời gian quan tâm đến chúng, nếu có đọc, Quân toàn đọc sách kinh tế, sách làm sao để trở thành một CEO hay kinh tế toàn cầu. Nên việc Diễm có sách xuất bản bán best seller, hay thỉnh thoảng đi quảng bá sách của mình, rồi được lên báo, Quân cũng không bao giờ đọc.
Nếu Quân có đọc Quân cũng chưa chắc Quân đã có ấn tượng gì vì tên “Anna Kim” xa lạ với Quân quá, mà dù Diễm có lấy tên thật, Quân cũng không thể nhớ lại. Trí nhớ của Quân cần một cái gì hơn thế, không chỉ là hình ảnh, là tên của Diễm mà hai người cần gặp lại nhau, cần có thời gian cho Quân từ từ nhớ lại mình là ai, và Diễm quan trọng với Quân như thế nào.
Hơn mười một giờ, Diễm kí gần xong cho độc giả, chỉ còn hai người nữa là hết, Diễm vui mừng cuối cùng cũng xong. Diễm có thể đi đón thằng Tuấn, và chiều hai mẹ con có thể đi chơi công viên được rồi.
Có thể hôm nay trời trong xanh hơn mọi ngày, và cũng có thể Quân có hứng thú đi mua sách nên lúc Diễm tưởng mọi chuyện đã hoàn thành xong, Quân đến nhà sách Barnes & Noble.
Quân không để ý đến mấy độc giả đang xếp hàng chờ Diễm kí tên vì nếu một tác giả nào đó xuất bản một cuốn sách kinh tế, Quân sẽ là người đầu tiên mua về đọc nhưng nếu có liên quan đến tiểu thuyết và văn học lãng mạn thì quên đi, Quân sẽ không bao giờ quan tâm.
Quân cũng là người khá nổi tiếng, không chỉ mình Diễm được lên báo, Quân cũng được lên báo, thậm chí còn được mời lên nói chuyện trên truyền hình nhưng Diễm là người ít đọc báo kinh tế, lại càng không xem truyền hình, nên mặc dù họ sống cùng một thành phố, họ cứ như mặt trăng so với mặt trời, bốn năm trôi qua, họ vẫn không hề biết đến nhau.
Độc giả cuối cùng cũng có được chữ kí của Diễm, Diễm mỉm cười cám ơn. Thở phào nhẹ nhõm, đút đút vào túi sách, vén gọn tóc ra sau tay, Diễm chuẩn bị ra về.
Khi Diễm ngẩng đầu lên nhìn. Cơ thể Diễm đông cứng, mắt Diễm đỏ hoe, lệ đang tuôn trào trên má Diễm. Diễm vội bịt miệng, Diễm không muốn khóc ở đây. Diễm không thể tin được sau bốn năm, Diễm có thể gặp lại Quân ở nhà sách Barnes & Noble này.
Quân đã nhìn thấy Diễm, nhìn thấy đôi mắt long lanh to tròn, nhìn thấy mái tóc đen dài, hình dáng mảnh khảnh, mùi hương này Quân không thể quên được, thật lạ là gì chỉ gặp Diễm có hai lần, lần nào cũng chỉ nhìn được một phần cơ thể Diễm, Quân lại nhớ Diễm lâu đến thế. Nếu Diễm biết được rằng, hằng đêm Quân vẫn bị một cô gái có đặc điểm giống như Diễm ám ảnh thì Diễm sẽ nhanh chóng hiểu được vì sao Quân không thể quên được Diễm.
Diễm cúi xuống, tay chân Diễm run rẩy, Diễm luống cuống không biết nên làm gì cho đúng. Diễm không dám nhìn Quân, chỉ cần nhìn vào mắt Quân, Diễm đã thấy mình thật yếu đuối, bốn năm đã trôi qua tình cảm Diễm dành cho Quân vẫn nồng cháy như ngày nào.
Trái tim Diễm đang nhảy một điệu Valse trong lồng ngực, đầu Diễm hoàn toàn trống rỗng. Bao nhiêu trí khôn của Diễm đều bay đi đâu hết cả, nếu có Tuấn và bà Hoa ở đây thì tốt, họ sẽ giúp Diễm mau chóng thoát ra khỏi đây. Hôm nay Diễm chỉ có một mình, Diễm đi không nổi nữa. Mặt Diễm tái xám, trông Diễm giống như một người bị trúng gió.
Quân vội đỡ lấy Diễm, giọng Quân nhẹ như hơi thở.
_Cô không sao chứ…??
Diễm ngã vào người Quân. Không còn chịu đựng được cú xốc của bản thân, Diễm ngất xỉu. Mọi người nháo nhào cả lên. Quân vội bế Diễm ra xe. Không hiểu tại sao khi ở gần cô gái này, trái tim Quân đập thật nhanh, cảm giác thân quen, nồng cháy lại trỗi dậy, lòng Quân đang tuôn trào những cảm xúc mãnh liệt, mạch máu trong người Quân đang làm việc hết công xuất, và thật lạ Quân cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy mình đang yêu. Quân không tài nào lí giải được lý do vì sao. Quân tự nhủ với lòng là lần này Quân sẽ phải hỏi bằng được cô gái này là ai, vì sao Quân lại có cảm giác quen thuộc và không thể quên.