Tuy đã tối rồi nhưng Quân vẫn chưa muốn về nhà, hôm nay bà Phương mời Loan đến nhà ăn cơm tối, nhờ bà giúp việc nên Quân biết chuyện này. Để tránh phải gặp mặt Loan, tránh bị biến thành con rối cho bà Phương điều khiển, Quân lái xe đi lang thang ngoài đường, tâm trạng Quân bây giờ rất xấu, chỉ cần ai đó trọc tức, cơn giận dữ của Quân có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Quân càng ngày càng lạnh lùng, càng tàn nhẫn, Quân đang dự định làm một điều gì đó thật khủng khiếp, thật độc ác nên con người Quân cũng biến đổi theo.
Nhìn một xấp ảnh do người mà Quân cử đi theo dõi Trường đem nộp cho Quân, Quân cười cay đắng, trong ảnh toàn là cảnh Trường và Diễm cười đùa với nhau, nắm tay nhau, ôm nhau. Càng xem Quân càng phát điên, càng ghen tuông, càng hận, ánh mắt vằn lên, đôi môi mím chặt, quá tức giận, Quân hất tất cả số ảnh trên bàn xuống đất.
Ngồi một lúc Quân khép cửa phòng, không muốn bị ai quấy rầy nên Quân tắt điện thoại, lái xe đến bệnh viện, Quân cần thăm ông Tùng, lo sợ ông bị ông Đăng ám hại nên Quân đã cho người bí mật bảo vệ ông.
Vụ trộm đột nhập vào nhà Diễm, Quân đã cho người đi điều tra, tuy rằng vẫn chưa có kết quả nhưng Quân tin vào khả năng suy đoán của mình, sớm hay muộn, Quân cũng nắm được bằng chứng trong tay.
Công ty của gia đình Diễm bị ai đang tìm cách phá hoại Quân đều biết, mối quan hệ thực sự giữa Trường và người đàn ông bí ẩn trong ảnh là gì, Quân đã lờ mờ đoán ra.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh Quân đều được Quân tìm được ẩn số, tìm được đáp án cho mình. Bằng chứng đã có gần như đầy đủ trong tay, chỉ cần Quân giao nộp nó cho cảnh sát, bố con Trường, ông Hùng, ông Phong không thể thoát khỏi tù tội nhưng Quân không vội vì Quân vẫn còn chờ một việc, chỉ khi nào điều này thực sự xẩy ra lúc đó Quân mới vào cuộc, còn bây giờ, Quân chỉ đứng bên ngoài quan sát.
Tên theo dõi Quân đã báo cáo lại kết quả sau một ngày đi theo Quân cho ông Đăng biết, không gặp mặt nhau trực tiếp, cả hai nói chuyện qua điện thoại, đã được dặn dò từ trước nên anh ta nói những gì mà Quân đã dặn, ông Đăng là một con cáo già, ông ta không tin ngay, ông ta hỏi anh ta rất nhiều chuyện, anh ta phải khổ sở lắm mới giải thích được vấn đề một cách trôi chảy. Ông Đăng hứa ông sẽ trả tiền hậu hĩnh cho anh ta nếu anh ta theo dõi chặt chẽ mọi động tĩnh của Quân, hiểu đối thủ của mình là ai nên Quân đã tính toán đường đi nước bước một cách cẩn thận.
Bà Phương gọi điện thoại mấy lần cho Quân đều không được, bà Phương bực mình cau có bảo ông Trương.
_Ông xem thằng con trai của ông lại đi la cà không về nhà nữa rồi…!!
_Tất cả cũng tại em, ai bảo em hễ nhìn thấy mặt nó là ép nó, bây giờ nó sợ nó bỏ trốn, em còn nói gì nữa…!!
Loan đang ngồi ngoài phòng khách, được bố mẹ Quân mời đến ăn cơm Loan vui lắm, Loan cứ tưởng Loan có thể gặp mặt được Quân nhưng thật không ngờ Quân đã bỏ đi biệt không về nhà.
Không còn cách nào khác ba người ăn cơm với nhau, tuy bà Phương cố nói chuyện với Loan, cố cười tươi nhưng không khí giữa ba người thật nhạt nhẽo, họ cố ăn cho xong bữa cơm, ăn xong ngồi nói chuyện với ông bà Phương một chút, Loan ra về.
Bà Phương tức giận bảo ông Trương.
_Khi nào thằng Quân về em sẽ chửu nó một trận, nó dám làm em bị mất mặt, em sẽ không tha cho nó đâu…!!
_Em thật vô lí ngay từ đầu, thằng Quân đã nói nói không thích con bé Loan, tất cả mọi chuyện đều do em sắp đặt em phải chịu trách nhiệm cho quyết định của mình, nếu mai sau cả hai đứa vì em đều đau khổ, anh hy vọng em sẽ không hối hận vì những gì mà em đã làm hôm nay….!!
Nói xong, ông Trương bỏ đi lên lầu trước, ông không còn tử tế mời bà Phương đi cùng hay cố nịnh bà để cho bà vui nữa, hình như sức chịu đựng của ông có giới hạn. Bà Phương thở dài, bà đang tự hỏi phải chăng là bà đang làm sai.