Hồng đang làm việc tại cửa hàng, do đông khách nên Hồng phải phụ mấy nhân viên tư vấn quần áo cho khách.
Thấy Diễm gọi, Hồng nghe máy.
_Chào chị, chị đã tìm được anh Trường chưa…??
Hồng ngập ngừng nửa muốn nói cho Diễm biết nửa lại không muốn.
_Chị cũng không biết là có thể gặp được anh ấy không nữa…??
Diễm nhíu mày.
_Chị nói nghe khó hiểu quá, chị có thể giải thích rõ được không…??
_Chiều nay công ty em có buổi kí kết hợp đồng với công ty khác đúng không…??
_Vâng…!!
_Lúc nãy anh Quân có cho trợ lí gọi điện báo cho chị biết là chị có thể gặp được anh Trường ở công ty em vào lúc ba giờ chiều nay, chị không hiểu là anh ấy có lừa chị hay không…??
Diễm vò đầu, đúng là Diễm ngu thật, Trường là một người luôn tận tụy với công việc, không khi nào Trường bỏ ngang công việc như thế nhưng cũng không thể trách Diễm, vì Diễm nghĩ một người sắp chết như Trường, tâm trạng bất ổn, lo lắng, sợ sệt làm gì còn tâm trí lo nghĩ đến chuyện khác nữa.
Thở hắt ra một hơi, Diễm nói.
_Em nghĩ chị có thể gặp được anh ấy ở công ty vào ba giờ chiều nay, một người yêu công việc như anh Trường, anh ấy sẽ không từ bỏ công việc vì bất cứ một lí do gì đâu…!!
_Nếu đúng như em nói thì em nên đi gặp anh ấy đi, chị không thể đi được…!!
Diễm kêu khổ.
_Em còn ở anh ấy xa hơn cả chị, chị có biết là em cách xa thành phố bao nhiêu cây số không…??
_Bây giờ em đang ở đâu…??
_Thành phố biển…!!
Hồng kêu lên.
_Em đến đó làm gì, em bảo chị là em sẽ đến công ty tìm anh Trường, sao bây giờ em lại ở một nơi xa xôi như thế…??
Diễm thở dài.
_Mong chị thông cảm, không phải là do em muốn mà là do em bị ép phải đến đây. Chị đến gặp anh ấy đi chị nhé, em tin là chị có thể thuyết phục được anh ấy đồng ý đi phẫu thuật…!!
Hồng im lặng không đáp, mặc dù lo lắng cho Trường như thế nhưng Hồng vẫn chưa có dũng khí đối diện với Trường, sau sự việc xẩy ra tối hôm đó. Lúc chưa tìm được Trường, Hồng lo sợ không yên đến khi biết Trường đang ở đâu, Hồng lại không muốn gặp.
Thấy Hồng không nói gì. Diễm vội hỏi.
_Chị có sao không…??
Hồng thở dài.
_Chị không sao…!!
_Chị đừng nghĩ ngợi gì nhiều, điều quan trọng bây giờ là lo cho sức khỏe của anh Trường, sau khi anh ấy khỏi rồi, nếu anh ấy làm gì có lỗi, hay khiến chị bị tổn thương chị có thể xử lý anh ấy sau…!!
_Chị biết nhưng mà…!!
_Thôi mà chị, anh ấy sắp chết rồi, điều này quan trọng hơn mọi thứ đúng không chị…??
Nghe Diễm nói Trường sắp chết, gạt lệ trên má, hít thở thật sâu, thở ra, Hồng đáp.
_Em yên tâm, chiều chị sẽ đi tìm anh ấy…!!
_Cảm ơn chị…!!
Nói chuyện với Hồng thêm vài câu nữa, Diễm cúp máy. Lang thang một mình khiến Diễm buồn chán, ý nghĩ đón xe đi về chưa có lúc nào lại bùng lên dữ dội trong đầu Diễm như bây giờ, nhưng không may cho Diễm, Quân không thể buông tha cho Diễm dễ dàng như thế.
Kiên tươi cười hỏi.
_Cô không vào ăn cơm cùng sếp và cô Loan nữa sao…??
Diễm giật mình quay lại, thấy Kiên, Diễm nhăn mặt.
_Anh đi theo em à…??
Kiên gật đầu xác nhận.
_Đúng thế, sếp bảo tôi đi theo cô…!!
Diễm cáu.
_Anh ta thật quá đáng, em có phải là tù nhân của anh ta đâu…!!
_Xin lỗi vì làm cô khó chịu nhưng lệnh của sếp tôi không thể không tuân theo….!!
_Anh không cần phải đi theo em vì em không trốn đâu mà anh sợ….!!
Kiên thở hắt ra một hơi.
_Anh có nhiệm vụ phải đi theo em, mong em thông cảm…!!
Diễm tức điên người.
_Sao lại có cái lệnh vô lí như thế, em có phải là tội phạm đâu mà anh cần phải đi theo em….!!
Kiên im lặng không đáp, vừa tức vừa bực, đi dạo mà Kiên cứ đi kè kè bên cạnh khiến Diễm mất hết cả hứng thú. Không còn cách nào khác, Diễm đành chấp nhận Kiên là vệ sĩ và quản gia bất đắc dĩ của mình.
Diễm cùng Kiên đi dạo khắp bãi biển, Diễm nhanh chóng quên đi cảm giác khó chịu, đứng trước biển rộng, đứng trước màu xanh tuyệt đẹp, không khí thoáng mát, trong lành thế này, tâm hồn Diễm lắng lại.
Mệt mỏi, Diễm ngồi xuống. Kiên đứng bên cạnh, hai tay đút vào túi quần, trông Kiên như đang suy nghĩ chuyện gì dữ lắm.
Kiên ngập ngừng nói.
_Cô có biết là sếp rất yêu cô không…??
Diễm lảng tránh câu hỏi của Kiên.
_Sao anh lại hỏi em chuyện này….??
_Vi tôi thấy hình như cô hơi vô tình với anh ấy, vì cô, anh ấy đã làm rất nhiều chuyện cho cô, sao cô không thể một lần nghĩ cho anh ấy….!!
Diễm tò mò hỏi.
_Anh có thể nói cụ thể hơn được không, em không hiểu ý của anh…??
_Xin lỗi, anh ấy không muốn tôi nói cho cô biết, khi nào mọi chuyện xong xuôi rồi cô sẽ hiểu ngay thôi…!!
_Việc gì mà quan trọng thế, anh không thể nói ngay cho em biết bây giờ được sao…??
_Nếu anh ấy không muốn thì tôi không nên nói gì. Nếu cô muốn biết cô nên đi hỏi anh ấy…!!
Diễm trầm tư.
_Anh ấy bây giờ thay đổi nhiều quá nên em không còn nhận ra anh ấy nữa, em không hiểu vì lí do gì anh ấy không còn là anh chàng Quân dễ mến mà em từng biết…!!
Kiên cười.
_Anh ấy là như vậy đấy, đúng là dạo nào xảy ra quá nhiều chuyện, anh ấy không thể bình tĩnh được, cũng không có gì là lạ…!!
_Anh càng ngày làm cho em muốn hiểu nguyên nhân vì sao….!!
_Tôi đã nói rồi, tôi không thể…!!
Diễm ngục mặt xuống gối, một lúc sau đứng lên, Diễm hỏi.
_Anh có hay đến đây không…??
_Thỉnh thoảng, tôi hay đi cùng với sếp…!!
Diễm gật gù, bàn chân Diễm bắt đầu bước trên cát,Kiên đi bên cạnh, vừa đi Diễm vừa hỏi Kiên rất nhiều chuyện, đứng từ xa, Quân thấy Diễm cười rất tươi, lòng Quân thắt lại, đối với các chàng trai khác Diễm luôn cười, còn đối với Quân, Diễm luôn mệt mỏi, khó chịu.
Ghen tuông, tức giận, Quân hỏi Loan.
_Em có muốn đi dạo không…??
Loan gật đầu.
_Có, chúng ta cùng đi thôi…!!
Kiên và Diễm đi trước, Loan và Quân nối bước theo sau. Diễm vẫn không hay biết gì, do có quá nhiều thắc mắc, nghi vấn nên Diễm cần phải hỏi Kiên nhiều thứ.
Đi qua một bãi hoang toàn cây cỏ dại, kí ức khủng khiếp trong Diễm bắt đầu trỗi dậy, hình ảnh đêm hôm nào Diễm đi dạo trên bãi biển bị bốn tên bắt cóc hiện dần lên trong trí nhớ, Diễm sợ hãi ôm chặt lấy đầu, mặt Diễm nhăn lại vì đau, kí ức bắt đầu hiện rõ trong đầu Diễm.
Kiên hốt hoảng hỏi.
_Cô không sao chứ…??
Diễm đau đầu quá, Diễm lảo đảo muốn ngã. Quân thấy Diễm hình như xảy ra chuyện, đang nói chuyện với Loan. Quân vội chạy nhanh đến, Kiên vừa đỡ vào người Diễm, Quân hét.
_Buông cô ấy ra…!!
_Vâng…!!
Quân ôm lấy Diễm, mặt Quân tái xám, sợ hãi, Quân hỏi.
_Em không sao chứ…??
Đầu Diễm bây giờ như có muôn vàn nhát búa đang đập vào đầu. Diễm thều thào nói.
_Em…em đau đầu quá…!!
Quân nhanh chóng bế Diễm vào bệnh viện, đi qua đi lại ngoài phòng chờ, vừa lo lắng vừa bồn chồn không yên, Quân thấy tay chân mình bây giờ thật thừa thãi.
Loan càng ngày càng tò mò về mối quan hệ giữa Quân và Diễm, nhìn thái độ lo lắng không yên của Quân, Loan linh cảm đối với Diễm, Quân không hề vô tình như đối với mình. Lòng ghen tuông trong Loan bùng dậy, Loan muốn biết ngay mối quan hệ thật sự giữa Diễm và Quân là gì.
Không thể hỏi trực tiếp Quân, Loan hỏi trợ lí Kiên.
_Anh có thể nói cho em biết anh Quân và cô gái đang nằm trong phòng bệnh kia có mối quan hệ gì được không…??
Kiên cười.
_Sao cô không hỏi anh ấy…??
_Anh cũng biết nếu anh ấy không chịu nói thì em cũng không thể hỏi được gì…??
_Xin lỗi, tôi chỉ là trợ lí của anh ấy, chuyện riêng tư của anh ấy tôi không tiện xen vào, nếu anh ấy không muốn nói, tôi cũng hết cách…!!