Căn biệt thự vẫn bỏ không, thỉnh thoảng bà Hoa, và ông quản gia đến dọn dẹp theo yêu cầu của Quân.
Quân muốn giữ mọi thứ được sạch sẽ, nguyên vẹn. Không ai hỏi lí do tại sao cho đến tận bây giờ Quân vẫn không yêu cầu Diễm dọn về căn biệt thự, Diễm không hỏi, cũng không yêu cầu Quân làm điều đó. Diễm mừng vì Quân không yêu cầu Diễm phải làm gì. Diễm ghét bị người ta nghĩ Diễm đang lợi dụng Quân. Diễm không muốn người khác phải thương hại mình. Thà rằng sống trong nghèo khổ nhưng là do công sức của mình bỏ ra còn hơn sống trong nhung lụa nhưng lúc nào cũng bị người khác khinh bỉ.
Bà Hoa ra mở cổng cho ông Trương. Bà mỉm cười chào.
_Chào ông. Xin hỏi ông tìm ai…??
_Đây có phải là nhà của Diễm không…??
_Vâng, đúng rồi. Ông là…???
_Tôi là bố của Quân…!!
Bà Hoa mở rộng cánh cổng.
_Mời ông vào…!!
Để tài xế đợi mình ngoài xe, ông Trương theo bà Hoa vào phòng khách. Cả tuần nay Trường đi suốt ngày, chiều đưa Diễm đến bệnh viện, sáng sớm đón Diễm về. Trường đang phối hợp truy tìm ông Đăng với Bảo. Trường muốn nhanh chóng kết thúc tất cả mọi chuyện.
Chăm sóc Quân cả đêm nên Diễm đang ngủ trong phòng. Hồng hầu như ở nhà Trường suốt ngày, ngay cả cửa hàng thời trang, Hồng cũng ít đến, nhân viên làm việc tại cửa hàng ai cũng chúc mừng hạnh phúc của Hồng, họ mừng vì cuối cùng Hồng cũng lấy được người mình yêu, hai người lại xắp có con.
Hồng thay mặt Diễm và Tường tiếp ông Trương. Đón ly cà phê trên tay bà Hoa, ông Trương nói.
_Cảm ơn bà…!!
Bà Hoa lui xuống bếp. Ông Trương quan tâm hỏi.
_Diễm đâu…??
_Cô ấy đang ngủ trong phòng….!!
_Bệnh tình của Diễm vẫn chưa khá hơn chút nào sao…??
_Chú cũng biết cô ấy bị suy nhược cơ thể, cộng thêm việc cô ấy do lo lắng cho Quân, ăn uống không được nên lúc nào cô ấy cũng ốm yếu. Cô ấy phải uống thuốc an thần mới ngủ được…!!
Mọi nghi ngờ trong lòng ông Trương đều tan biến. Ông tưởng Diễm đang tìm cách rời xa Quân, đang lợi lợi dụng sự tức giận, ngăn cản của bà Phương để có thể danh chính ngôn thuận bỏ mặc Quân trong tình trạng sống dở chết dở. Nay thấy Diễm vì lo lắng cho Quân dẫn đến suy nhược cơ thể trầm trọng, ông thương xót cho cả Quân và Diễm, ông mong hai người có thể nhanh chóng hồi phục, nhanh chóng tiến tới hôn nhân, tình trạng sống lấp lửng kiểu này khiến ông không an tâm. Mạng sống của con người rất mỏng manh, nếu có thể tận dụng được từng giây từng phút ở bên nhau thì tại sao lại không làm ngay khi có thể mà phải chờ đợi đến bao giờ nữa.
_Tôi có thể vào thăm Diễm một chút chứ….??
Hồng đứng lên.
_Vâng mời chú. Cô ấy sẽ rất vui khi biết chú đến thăm cô ấy…!!
Hồng mở cửa phòng của Diễm, Diễm đang ngủ ngon trên giường. Ông Trương thấy Diễm gầy hơn trước rất nhiều, khuôn mặt hốc hác mệt mỏi. Tình trạng sức khỏe của Diễm bây giờ, ông Trương không thể không tin là Diễm đang bị suy nhược cơ thể.
Ông Trương buồn phiền hỏi.
_Diễm không ăn được gì sao…??
_Cô ấy không chịu ăn, mỗi bữa chỉ ăn được một chút. Nhiều khi cháu và anh Trường phải ép cô ấy, cô ấy mới chịu ăn…!!
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Diễm. Ông Trương thở dài.
_Đúng là trái ngang. Tôi không biết phải làm gì để giúp hai đứa chúng nó, một đứa nằm hôn mê trên giường, một người bị suy nhược cơ thể, nếu tình trạng này mà còn kéo dài nữa, tôi sợ hai chúng ta sẽ lần lượt đưa nhau đi…!!
Hồng sợ hãi.
_Chú đừng nói thế. Thể trạng của Diễm tuy ốm yếu nhưng cô ấy là một người kiên cường, cô ấy sẽ vượt qua được…!!
Biết mình lỡ lời. Ông Trương vội nói.
_Chú cũng mong là thế…!!
Cả hai đưa nhau ra phòng khách. Nói chuyện với Hồng thêm một lúc, ông Trương ra về. Hồng mâm mê ly cà phê trong tay. Bà Hoa cau mày.
_Một người tốt bụng và dễ chịu như ông ấy sao có thể sống bên cạnh một bà vợ khó chịu như bà Phương…!!
_Cháu tin là do định mệnh sắp đặt, thường thì hai người có tính cách khác nhau mới cuốn hút nhau. Cùng một tính cách thì chỉ có sự đồng cảm, còn dẫn đến tình yêu thì hơi khó. Cháu luôn thấy hai người ở hai thế đối lập nhau lại nên đôi, còn hiểu nhau đến mức có thể đọc được suy nghĩ của người kìa thì mãi vẫn chỉ là bạn tốt thôi…!!
_Như cô và cậu Trường chứ gì…??
Hồng đỏ mặt.
_Chúng cháu không phải là có tính cách hoàn toàn khác nhau, đó chính là lí do chúng cháu làm bạn thân với nhau trong tám năm. Chỉ có mình cháu yêu anh ấy, còn anh ấy chỉ coi cháu là bạn. Sau này anh ấy mới nói câu yêu cháu và cầu hôn cháu. Cháu nghĩ mình là một người may mắn…!!
_Dì lại thấy cậu ấy may mắn mới lấy được cô, người như cậu ấy đáng bị cho bài cú đấm…!!
Hông bật cười, thật thú vị khi nói chuyện cùng bà Hoa, bà đã khiến tâm trạng của Hồng phấn chấn lên nhiều. Hồng không có vấn đề cá nhân gì đáng phải quan tâm hay đáng phải lo lắng, mọi rắc rối của cuộc đời Hồng đều do Trường gây ra, từ tình yêu cho đến cuộc sống riêng tư, Trường đều làm mọi thứ bình yêu vốn có của Hồng bị đảo lộn hết cả lên.
Tuy nhiên khi yêu con người ta phải sẵn sàng chấp nhận mọi thứ, Hồng đã chuẩn bị tám năm nay rồi. Hồng muốn nhanh chóng được bước vào cuộc đời Trường, muốn cùng Trường chia sẻ mọi khó khăn, buồn vui. Hồng yêu tính cách của Trường, dù tính cách đó tốt hay là xấu, Hồng cũng đều chấp nhận, đều dung hòa được.
Ba giờ chiều Trường mới về nhà. Hồng và bà Hoa đang nấu cơm dưới bếp, mùi xào nấu thức ăn làm Trường cảm thấy đói cồn cào.
Trường mỉm cười hỏi.
_Có gì cho anh ăn không…??
Hồng mỉm cười đáp lại.
_Em không biết là anh lại háu đói như thế…??
_Nếu em không biết em nên học dần đi vì mai sau anh sẽ là một ông chồng rất dễ chịu….!!
Hồng đỏ bừng mặt, bà Hoa phì cười.
_Cậu lúc nào cũng trêu đùa cô ấy, không khéo mai sau cô ấy vì ngại cậu, cô ấy không dám lấy cậu cũng nên….!!
Trường nháy mắt.
_Dì yên tâm, cô ấy có lá gan rất to, cô ấy sẽ không dễ dàng bỏ cuộc nhanh như thế đâu. Đứa con của chúng cháu không chờ được lâu nữa, nó cần bố mẹ nó lấy nhau trước khi bụng mẹ nó không chui lọt chiếc áo cô dâu…!!
Bà Hoa lăn ra cười. Hồng vừa ngượng,vừa xấu hổ.
_Anh mà con dám nói lung tung nữa, anh sẽ biết tay em…!!!
Nhìn chiếc thìa dơ lên đầy đe dọa của Hồng. Trường nhăn nhó.
_Em định đánh anh bằng cái thìa trong tay em à…??
_Anh cứ thử nói thêm một câu nữa xem…!!
_Ghê quá, anh tưởng em là một cô gái không biết bạo lực là gì, hóa ra em và em gái anh đều đanh đá như nhau…!!
Diễm đi từ phòng khách vào nhà bếp, nghe tiếng cười, nói chuyện huyên náo. Diễm khẽ mỉm cười. Mặc dù trong lòng đau khổ nhưng thấy anh trai hạnh phúc, Diễm cũng vui lây, Diễm chỉ cần những người thân xung quanh mình được sống bình yên vui vẻ, dù bản thân Diễm có phải chịu thiệt thòi như thế nào, Diễm cũng không có phàn nàn gì.
Dựa người vào cửa bếp, Diễm tham gia cùng trò đùa với mọi người.
_Anh bảo em và chị Hồng giống nhau ở điểm gì…??
Trường quay lại, thấy em gái đang nhìn mình lom khom, ánh mắt nheo lại đầy tinh nghịch, cái mũi hếch lên đầy thách thức. Trường cười.
_Anh không nói gì cả…??
Diễm thừa biết Trường vừa nói gì nhưng vẫn hỏi Hồng.
_Có phải anh ấy vừa nói xấu em đúng không chị…??
Hồng gật đầu.
_Đúng, anh ấy bảo chị em mình dữ như sư tử Hà Đông.
Bà Hoa vẫn cười ngặt ngẽo. Trường nhăn mặt.
_Em đừng đổ oan cho anh, anh không hề nói câu đó. Anh chỉ bảo em và Diễm rất dễ thương, cả hai luôn làm cho anh chóng mặt vì trò đùa của hai người…!!
Diễm xoay khớp cổ tay. Hồng che miệng cười. Trường hơi ớn vì lần nào cô em gái cười một cách ngây thơ và vô tội là y như rằng người Trường sẽ bị thâm tím vì bẹo.
Trường nhổm người đứng dậy, đứng cách Diễm hơi xa một chút. Trường muốn được an toàn.
Diễm nhìu mày hỏi.
_Anh làm gì mà đứng bật dậy như có kiến đang đốt vào mông thế…??
Trường khôn khéo đáp.
_Anh muốn tránh những móng tay sắc nhọn của em….!!
Diễm thồi phù phù vào mấy ngón tay, dơ năm ngón tay trước mặt. Diễm lắc đầu nói.
_Anh đoán sai rồi mười ngón tay của em rất cùn, em có để móng bao giờ đâu nên làm sao mà sắc nhọn được…!!
Trường nhìn chằm chằm vào mười ngón tay của Diễm như thể chúng đang chuẩn bị vươn dài thành mấy cái lưỡi rìu sắc bén trong những bộ phim hoạt hình nói về phù thủy.
Diễm nháy mắt với Trường một cái. Trường ngơ ngác không hiểu gì. Một tiếng á vang lên thật to. Trường nhảy loi choi như một con khỉ đang kêu đòi chuối chín.
Ôm lấy bụng, Diễm cười chảy nước mắt. Bà Hoa đã cười từ lúc nãy, giọng cười của bà không ngừng nghỉ. Hôm nay là ngày vui nhất của gia đình Diễm kể từ khi Quân phải nằm viện cho đến bây giờ.
Trường cau có.
_Sao em lại hùa với Diễm bắt nạt anh…??
_Ai bảo anh dám nói em dữ dằn, nếu anh đã coi em là một cô gái như thế em phải đóng cho đạt vai diễn của mình chứ…!!
Diễm vỗ tay tán thưởng.
_Chị nói rất đúng. Đây là bài học cảnh cáo cho anh hiểu từ lần sau không nên chê bai một người phụ nữ, anh cần phải khen ngợi, anh có hiểu không…??
Trường dài giọng.
_Dạ tôi hiểu thưa hai quý cô…!!
Nhìn khuôn mặt thiểu não của Trường, Diễm và Hồng ôm lấy nhau cười khúc khích, Trường nhìn em gái và vợ chưa cưới cười đùa vui vẻ. Trường cũng vui lấy, khó khăn lắm Trường mới thấy Diễm nở được một nụ cười, nay thấy tinh thần Diễm đã khá hơn, Trường không còn phải lo lắng quá nhiều như một tuần vừa qua nữa.
Buổi sáng từ bệnh viện trở về nhà, Diễm chưa có thời gian tắm rửa nên tranh thủ thời gian trước bữa cơm chiều, Diễm đi tắm.
Sau khi tắm rửa xong, Diễm cùng ăn cơm với mọi người trong gia đình. Hồng kể cho Diễm nghe chuyện ông Trương đến thăm Diễm vào trưa nay. Diễm cảm động nói.
_Em không biết phải cảm ơn bác ấy như thế nào. Em sợ bác ấy sẽ giận em nếu lâu rồi bác ấy không thấy em đến thăm anh Quân vào ban ngày….??
Trường động viên.
_Đêm nào em chẳng thức trắng đêm để chăm sóc cậu ấy, lẽ ra họ phải cảm ơn em mới đúng….!!
Hồng bóp nhẹ tay Diễm.
_Hay là em nói cho bác ấy biết em vẫn đến thăm Quân hàng đêm đi…??
Diễm buồn rầu nói.
_Em nghĩ tốt nhất em không nên nói gì, bây giờ cứ để cho bác ấy nghĩ em bị bệnh đi rồi mai sau em sẽ lựa cơ hội nói lại cho bác ấy biết sau…!!
Mặt Diễm buồn rười rượi, không khí bàn ăn trùng cả xuống. Mọi người không ai bảo ai, Trường đang có quá nhiều nỗi lo, Hồng cũng không khá hơn. Diễm chỉ lo cho Quân ngoài ra đầu óc của Diễm không còn nghĩ được chuyện gì khác.
Kết thúc bữa ăn, nói chuyện với mọi người một lúc. Trường đưa Diễm đến bệnh viện. Trên đường đi, Trường bảo Diễm.
_Em sẽ làm gì nếu như Quân không bao giờ tỉnh lại…??
Vòng tay quanh eo Trường bị siết chặt. Người Diễm không ngừng run rẩy, nước mắt Diễm bắt đầu lăn dài. Biết bản thân đã chọc đúng vào nỗi đau của Diễm. Trường vội nói.
_Anh xin lỗi, anh không cố ý khiến em bị tổn thương. Anh chỉ vì lo cho em nên muốn em đối diện với sự thật…!!
Quẹt nước mắt. Diễm nói một cách đầy tin tưởng.
_Anh ấy sẽ tỉnh lại, em biết là anh ấy sẽ không bao giờ bỏ em, anh ấy từng hứa là sẽ cầm lấy tay em đi đến hết cuộc đời này, anh ấy không phải là một người thất hứa…!!
Mặc dù biết cơ hội để Quân tỉnh lại sẽ rất mong manh nhưng Trường không muốn dập tắt hy vọng của Diễm. Trường hỏi sang chuyện khác.
_Em định đối diện với bà mẹ chồng tương lai khó tính của em thế nào…??
_Em cũng không biết nữa. Em chỉ hy vọng là bác ấy sẽ chấp nhận em dần dần khi thời gian trôi qua đi…!!
_Em đúng là quá ngây thơ, với một người cố chấp và ham địa vị như bà ta. Bà ta sẽ không chấp nhận một cô dâu không có gì như chúng ta. Nếu có thể, em nên rút lui từ bây giờ đi…!!
Diễm im lặng không đáp, Diễm yêu Quân vì Quân chính là Quân, Diễm không yêu Quân vì tài sản, gia thế, hay địa vị mà Quân sẽ mang lại cho Diễm khi hai người kết hôn.
Diễm nghĩ lại những việc Quân đã làm cho mình, Diễm không thể bỏ mặc Quân trong thời điểm này, Diễm sẽ cùng Quân chiến đấu với bệnh tật, dù mai sau Quân có tỉnh lại hay không, dù không thể ở bên nhau cũng không sao, Diễm không có lòng chiếm hữu cao như Quân. Diễm yêu ai, quý ai Diễm chỉ mong người đó được một sống hạnh phúc, vui vẻ. Với Diễm như thế là đã quá mãn nguyện rồi.
Nước mắt tràn khóe mi, Diễm mỉm cười nói.
_Anh biết không, ngay từ lần đầu tiên em gặp anh ấy, em đã thấy thích tính cách của anh ấy rồi, em đã coi anh lấy là một người bạn thân của em, một người có thể chia sẻ mọi buồn vui trong cuộc sống, sau này em mới biết anh ấy yêu em, em không nghĩ rằng em sẽ yêu anh ấy, nhưng thật lạ, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi, em đã yêu anh ấy, thích anh ấy, muốn trở thành vợ của anh ấy, thậm chí bọn em còn tính sẽ sinh bao nhiêu đứa con.
_Em biết mẹ anh ấy không thích em, không mong em trở thành con dâu của bà, với em điều đó cũng không sao, vì em tin anh ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho em, tin anh ấy sẽ giúp em hòa nhập được với cuộc sống của gia đình anh ấy và sự thực anh ấy đã làm được. Em đã dần được mẹ anh ấy chấp nhận, nếu anh ấy không vì em, anh ấy đã không bị tai nạn giao thông, không bị ông Đăng hại, nếu anh ấy không sao, có thể chúng em đã làm lễ cưới rồi.
Giọng Diễm nhỏ dần xuống.
_Mọi chuyện đều do số phận an bài, nếu em và anh ấy không thể đến được với nhau, em không oán trách mẹ anh ấy, không oán trách số phận hẩm hiu của em hay đổ tội do ông Trời cố tình làm thế. Em sẽ rời xa anh ấy, em chỉ cần biết anh ấy vẫn sống bình yên, vẫn khỏe mạnh, vẫn được hạnh phúc, là lòng em đã thấy mãn nguyện lắm rồi, em không cần thêm một điều gì nữa…!!
Trường nắm lấy tay Diễm, giọng Trường đầy hối lỗi.
_Anh xin lỗi, mọi chuyện đều là do anh, nếu anh không làm cái chuyện rồ dại đó, em và Quân đã không phải trải qua bao nhiêu sóng gió như thế này…!!
Diễm dựa đầu vào lưng Trường.
_Mọi chuyện đã trôi qua rồi, anh đừng nhắc lại những chuyện không vui đó nữa, cuộc sống hiện tại mới là đáng quý. Mong ước duy nhất của em là anh ấy có thể tỉnh lại, ngoài ra em không còn mong ước một điều gì khác…!!
Đến bệnh viện, giống như mọi hôm, Diễm đến phòng thay đồ, đội mũ, đeo kính, đeo khẩu trang, cài thẻ nhân viên trên ngực áo. Diễm đến phòng bệnh của Quân. Lòng Diễm mang mác buồn, đời Diễm có quá nhiều biến động, ban đầu Diễm tưởng Diễm yêu Trường, sau này Diễm nhận ra Trường là anh trai của mình.
Quân yêu Diễm nhưng Diễm không đáp lại tình cảm của Quân vì Diễm tin rằng vĩnh viễn Diễm và Quân chỉ là một người bạn đơn thuần, một đôi bạn có thể nói chuyện về mọi thứ, san sẻ mọi vui buồn trong cuộc sống nhưng tình yêu sẽ không bao giờ có. Cho đến khi Diễm nhận ra Diễm yêu Quân thì cũng là lúc tình cảm của hai người đi đến hồi kết thúc, với mối tình này Diễm sẽ không còn yêu được ai nữa, Diễm sẽ yêu Quân cho đến cuối đời, dù mai sau có lấy được nhau hay không, Diễm cũng không bao giờ hối hận.