Đại sảnh khách sạn, đèn LED nhấp nháy dòng chữ “Chúc bé Tông Chính Mậu Diệc đầy tháng vui vẻ”.
Quản Nguyên soái kéo tai Quản Tử, “Hôm nay nói cho ba biết, khi nào thì ba có cháu nội!”
Quản Tử cười nịnh nọt, “Ba! Sắp rồi, thật sự, sắp rồi ạ!”
Tông Chính Quốc Hiên vừa xem náo nhiệt xong, đúng lúc đi ra, giữ tay Quản Nguyên soái, “Ôi, lão Quản à, không phải tôi nói ông đâu, chuyện này không vội được! Ông xem Hạo Tử nhà tôi kìa, trước kia cũng không hiểu chuyện! Nhưng mà, lấy vợ rồi thay đổi nhiều lắm đấy, ôi, tôi dẫn ông đi xem cháu trai tôi, đáng yêu lắm!”
Đồng Tiểu Điệp chạy đến kéo áo Quản Tử, “Quản Tử Quản Tử, sao anh không đi cùng Tiểu Dịch?”
Không nhắc thì thôi, nhắc đến là Quản Tử lại buồn, vỗ vỗ đầu Đồng Tiểu Điệp, “Cách mạng chưa thành công, anh Quản của em còn phải cố gắng!”
Đồng Tiểu Điệp từ khi biết Quản Tử cũng giống mình, sớm mất mẹ, rất quý Quản Tử, cô nghĩ Liên Dịch thật là, không thể để cô ấy tùy hứng như vậy được, quyết định giúp Quản Tử thu phục cô ấy.
“Tiểu Hồ Điệp!” Một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên, “Ra đón em này!”
Đồng Tiểu Điệp quay đầu lại, giật mình, “Tiểu Ninh!! Sao em lại đến đây!?”
Lục Ninh vẻ mặt “bất ngờ chưa” nói, “Này, cho chị bất ngờ đấy.”
Đồng Tiểu Điệp ôm ngực, “Thật sự bất ngờ lắm đó!”
Lục Ninh thích vẻ mặt này của Đồng Tiểu Điệp, cô ôm chầm lấy Đồng Tiểu Điệp.
Ôm xong, lập tức nói: “Ôi chao, Tiểu Hồ Điệp ngực chị mềm quá! Lại còn to nữa!”
Chiêm Nghiêm Minh ở phía sau lịch sự ho một tiếng.
Đồng Tiểu Điệp hoảng sợ che ngực, sau đó lại đi che miệng Lục Ninh, rất sợ cô nàng lại nói ra điều gì đó.
Tông Chính lúc này cũng tới, rất kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực.
Đồng Tiểu Điệp ngọt ngào gọi người, “Anh Nghiêm Minh!”
Chiêm Nghiêm Minh đưa cho Đồng Tiểu Điệp một cái bao lì xì.
Đồng Tiểu Điệp nhận lấy, tay nhỏ giấu sau lưng lặng lẽ sờ sờ, ừm, dày lắm!
Sau đó cười hì hì nhìn chằm chằm Lục Ninh.
Lục Ninh bị nhìn khó chịu, lớn tiếng nói: “Ừm, anh Tiểu Minh à, anh đừng ở đây nữa, em giúp Tiểu Hồ Điệp đón khách ngoài này!”
Tông Chính biết mấy cô gái có chuyện riêng muốn nói, kéo Chiêm Nghiêm Minh vào trong.
So với mấy bà vợ, anh vẫn yên tâm về Ninh Tử hơn.
Đồng Tiểu Điệp tò mò hỏi Lục Ninh, “Anh Nghiêm Minh không yên tâm để em một mình đến à! Hai người ngọt ngào quá nha!”
Lục Ninh vẻ mặt khổ sở nói: “Ngọt ngào cái rắm! Ngày nào cũng quản lý, không cho em ra ngoài chơi, em bảo nhất định phải đến đầy tháng con chị, anh ấy liền lên lịch trình cho em, rồi đi theo em đến đây.”
“Tốt quá mà!”
Lục Ninh nhìn Đồng Tiểu Điệp nói: “Chúng ta có thể đừng nói về cái tên đáng ghét đó được không?”
Đồng Tiểu Điệp che miệng cười khúc khích, gật đầu.
Liên Dịch là người đến cuối cùng, nói gần đây tòa án bận rộn, nhờ Đồng Tiểu Điệp xếp cho cô ấy chỗ ngồi gần cửa, ăn mấy miếng là đi.
Đồng Tiểu Điệp đau lòng, níu lấy tay Liên Dịch không buông.
Liên Dịch vừa nhìn thấy cô bạn thân béo tròn, liền bật cười.
Đồng Tiểu Điệp hỏi cô ấy cười gì? Đến Lục Ninh cũng cười.
“Rốt cuộc mọi người cười gì vậy!”
Lục Ninh chỉ vào ngực Đồng Tiểu Điệp nói với Liên Dịch: “Em vừa ôm rồi, mềm lắm mà còn to nữa.”
Liên Dịch gật đầu, “Tớ đã bảo cậu béo rồi mà, hôm nay nhìn thấy, chậc chậc.”
Đồng Tiểu Điệp hai tay chống nạnh, “Mấy người đừng có chê cười tớ mãi thế! Hạo Thần bảo anh ấy thích tớ như vậy! Mẹ cũng bảo tớ thế này là vừa đẹp!”
Lục Ninh và Liên Dịch cười ha ha, “Ừm, cũng đẹp, mẹ bò sữa!”
Đồng Tiểu Điệp cũng cười, “Sai rồi! Biệt danh mới của tớ là heo con trắng!”
Lục Ninh không đồng ý, “Heo nào có ngực to thế? Là bò, bò sữa mới có kích cỡ như cậu.”
Liên Dịch đồng tình, “Heo là chồng cậu gọi, sau này hai bọn tớ sẽ gọi cậu là mẹ bò sữa.”
Đồng Tiểu Điệp không chịu, nháo nhào, “Đâu có thế! Tớ là mẹ tốt, Đồng Đồng muốn bú mà! Nên ngực tớ mới to thế!”
Quản Tử ngồi cạnh Quản Nguyên soái gửi tin nhắn cho Liên Dịch, bị bỏ qua, gọi điện thoại, bị ngắt máy, đến khi thấy Đồng Tiểu Điệp nắm tay hai người phụ nữ đi vào, trong đó có tay người phụ nữ của anh, tất nhiên, người phụ nữ này chỉ là Quản Tử đơn phương thừa nhận.
Ánh mắt Liên Dịch lướt qua, ngăn Quản Tử muốn đến ngồi cùng bàn với cô, cô ngồi ở chỗ gần cửa.
Đồng Tiểu Điệp đi qua Quản Tử, an ủi anh, “Lát nữa em bế Đồng Đồng đến cho anh chơi nhé! Đồng Đồng thích chú lắm!”
Nghĩ đến Đồng Đồng, tâm trạng Quản Tử tốt hơn một chút.
Thế là, Đồng Tiểu Điệp đi tìm Lý Uyển Thanh, hôm nay Lý Uyển Thanh bế Đồng Đồng, nhưng khi tìm thấy, Lý Uyển Thanh đang trò chuyện với mấy người bạn.
“Mẹ ơi, Đồng Đồng đâu ạ?”
“À, Hạo Tử bế đi rồi.”
Đồng Tiểu Điệp tìm thấy Đồng Đồng giữa đám bạn của Tông Chính, bố của đứa bé đang ngồi một bên rất đắc ý.
Tông Chính chỉ tay nói: “Vợ ơi, bọn họ muốn chuốc rượu anh, con trai chúng ta giúp giải vây.”
Đồng Tiểu Điệp nhìn theo, quả thật, Đại Pháo và mấy người khác đang tranh nhau bế Đồng Đồng, Đồng Đồng cũng rất ngoan, thấy ai cũng cười, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng trắng trẻo, tay chân mũm mĩm, mặc bộ đồ hè mát mẻ mà Lý Uyển Thanh mua, đội mũ dưa hấu, được quấn trong một chiếc chăn mỏng.
Đồng Tiểu Điệp vội vàng gọi điện cho Quản Tử, Quản Tử nghe nói Đồng Đồng bị bế đi không cho anh chơi, lập tức chạy đến.
Anh hét lớn, “Bọn cầm thú! Bỏ cháu tôi ra!”
Bị phớt lờ, chỉ có Đồng Đồng nghe thấy tiếng gọi của chú Quản Tử, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, cười về phía này.
Nụ cười đó, câu mất hồn Quản Tử, một người đàn ông không có kinh nghiệm với trẻ con, thậm chí còn chưa thu phục được người phụ nữ nào, Quản Tử cảm thấy mình rất cần học hỏi kinh nghiệm từ Đồng Đồng.
Lúc này, Đại Pháo đang ôm Đồng Đồng, dỗ dành ầu ơ, còn nói: “Chú tên là Đại Pháo, nào, gọi một tiếng nghe xem.”
Đồng Đồng ngây ngô vui vẻ, cười khanh khách.
Đại Pháo vô cùng hài lòng, “Ừm, đúng rồi, luyện tập nhiều vào, Đại Pháo, nhớ kỹ nhé!”
Chiêm Nghiêm Minh bế Đồng Đồng, liếc nhìn Tông Chính, “Thằng nhóc nhà cậu nặng phết.”
Tông Chính nhìn Đồng Tiểu Điệp cười, bị cô vợ nhỏ đánh một cái vào cánh tay.
Đồng Đồng ai cũng thích, cậu nhóc rất dạn dĩ, bạn bè đồng trang lứa của họ cũng rất quý cậu bé, đây là đứa trẻ đầu tiên trong đám bạn của họ, được nâng niu như bảo vật, nếu không thì họ cũng đều là người bận rộn, sẽ không lặn lội đường xa đến dự tiệc đầy tháng.
Đương nhiên, nhìn Đồng Đồng, đám bạn của Tông Chính cũng bắt đầu nóng lòng, con trai của mình ở đâu chờ mình đây?
Chiêm Nghiêm Minh thầm nghĩ, tiệc đầy tháng tiếp theo chắc chắn là của mình và cô nàng nhà mình!
Lục Hạo gọi video, nói chú bận quá không đến được, Đồng Đồng tha lỗi nhé, chú nhờ dì Ninh Tử mang quà đến cho con, con thích không?
Ngay cả Lục Hạo, người luôn bình tĩnh và thâm trầm, cũng không thể cưỡng lại sức hút của Đồng Đồng, chỉ số thông minh giảm sút.
Đồng Đồng thấy điện thoại di động thú vị, lại cười khanh khách, khiến đám bạn của Tông Chính cảm thấy như có đàn nai con chạy loạn trong lòng, rất muốn ôm cậu bé hôn mấy cái để giải tỏa nỗi khao khát tình phụ tử đang trào dâng.
Tông Chính cho Đồng Đồng chơi đủ rồi, lấy điện thoại nói với Lục Hạo: “Quà quý giá lắm đấy!”
Lục Hạo đẩy gọng kính, “Ngọc hợp với trẻ con, phù hộ bình an.”
Tông Chính nhìn sợi dây chuyền ngọc trên cổ Đồng Đồng, nói: “Lần sau đến tôi bảo Tiểu Điệp nấu cho cậu bữa cơm ngon.”
Lục Hạo cười, nói được.
Anh em tốt, không so đo mấy chuyện đó, một bữa cơm hợp khẩu vị là được.
Đồng Tiểu Điệp rất sẵn lòng nấu bữa cơm đó! Vì Tông Chính nói với cô: “Quý lắm, cả năm làm ở ‘Nhân Lương’ cũng không mua nổi.”
Thế là, Đồng Tiểu Điệp hào hứng, thò mặt vào màn hình, “Anh Lục Tử đến chơi nhé!”
Đang nói chuyện, Đồng Đồng nhăn mày, bắt đầu ư ử, Đồng Tiểu Điệp thấy vậy, vội vàng bế con lên, “Đồng Đồng đói bụng rồi, chúng ta đi ăn sữa nhé!”
Tông Chính đi theo ra ngoài, sắp xếp một phòng nhỏ, chuyên để Đồng Đồng bú sữa.
Đồng Tiểu Điệp bảo Tông Chính ra ngoài tìm Liên Dịch, nói Tiểu Dịch còn chưa được bế em bé.
Đương nhiên, Tông Chính không chỉ tìm Liên Dịch, còn tìm cả Quản Tử.
Liên Dịch đi vào, nhìn cô bạn thân mũm mĩm, rồi nhìn lại mình, chênh lệch quá lớn.
“Chồng cậu chắc vui lắm.” Liên Dịch nói, giọng điệu vẫn vậy.
Đồng Tiểu Điệp lúc này đã hiểu ý Liên Dịch, đỏ mặt, “Tiểu Dịch đừng nói bậy trước mặt Đồng Đồng, con nghe thấy đấy!”
Liên Dịch nhìn cậu bé đang bú ngon lành, rồi nhìn cô bạn thân, vẻ mặt mãn nguyện, khuôn mặt trắng trẻo tròn trịa như cái bánh trôi, âu yếm nhìn đứa con trong lòng, thật yên bình.
Liên Dịch đặt một túi vàng nhỏ vào túi xách của Đồng Tiểu Điệp, “Cho Đồng Đồng chơi.”
Đồng Tiểu Điệp không nghĩ nhiều, tưởng đồ chơi nhỏ.
Đồng Đồng ăn no, Đồng Tiểu Điệp nhét vào tay Liên Dịch, “Nè! Bế đi chơi đi!”