• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì quay về đại viện nên chẳng ai dám nghịch ngợm trên địa bàn của Tông Chính Quốc Hiên. Thế là màn náo động phòng đành phải hoãn lại. Mọi người chỉ cười đùa rồi nói với Lục Hạo:

“Hạo Tử, cứ chờ đấy, rồi cũng sẽ đến lượt cậu thôi!”

Lý Uyển Thanh bưng chén tổ yến lên lầu đưa cho Đồng Tiểu Điệp:

“Mau ăn đi con, hôm nay chắc mệt lắm rồi phải không? Ăn xong rồi nghỉ ngơi đi.”

Đồng Tiểu Điệp cười tít mắt:

“Mẹ à, thì ra kết hôn lại mệt như thế này sao! Mẹ cũng mệt cả ngày rồi, hay là mình cùng ăn đi ạ?”

Trong lòng cô, tổ yến là thứ cực kỳ quý giá, cô còn tiếc không nỡ ăn một mình.

Lý Uyển Thanh cười, xua tay từ chối rồi xuống lầu. Trước khi rời đi, bà liếc mắt nhìn con trai đang đứng bên cạnh.

Tông Chính mỉm cười: “Mẹ ngủ ngon ạ.”

Đồng Tiểu Điệp cũng ngoan ngoãn đứng lên, chào: “Mẹ ngủ ngon ạ.”

Ở trong phòng, Tông Chính Quốc Hiên nằm trên giường, thấy vợ bước vào liền hỏi:

“Cô nhóc không sao chứ?”

Lý Uyển Thanh dịu dàng đáp:

“Ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lại lễ phép nữa. Chúng ta cứ xem như nuôi thêm một đứa con gái đi, ông thấy sao?”

Tông Chính Quốc Hiên bật cười:

“Tôi đang hỏi là con bé có chịu nổi không? Hôm nay có mệt lả đi không đấy?”

Lý Uyển Thanh lườm yêu:

“Cái gì mà cô nhóc với chả cô nhóc! Sau này gọi tên đi, gọi Tiểu Điệp!”

“Khụ… Thế Tiểu Điệp không sao chứ?”

Bà gật đầu:

“Ừ, nhìn dáng vẻ thì không yếu ớt như chúng ta tưởng tượng đâu.” Ngồi xuống mép giường, bà tiếp lời: “Con trai ông thấy tôi bước vào là đứng im một chỗ, cứ như sợ tôi bắt nạt vợ nó vậy!”

Tông Chính Quốc Hiên bật cười ha ha:

“Nhà mình bao đời nay đều có truyền thống yêu chiều vợ mà!”

Lý Uyển Thanh hờn dỗi một chút, rồi đứng dậy ra ngoài pha trà cho chồng.

Lý Uyển Thanh vừa rời đi, Đồng Tiểu Điệp liền nâng chén sứ trắng nhỏ trong tay, nhấp từng ngụm nhỏ, vẻ mặt đầy thỏa mãn. Sau đó, cô quay sang nhìn Tông Chính, có chút luyến tiếc, nhưng vẫn đưa chén đến trước mặt anh, hỏi với giọng đầy do dự:

“Hạo Thần… anh có muốn uống không?”

Tông Chính bật cười, vòng tay ôm lấy cô:

“Anh không giành với em đâu! Cứ uống đi!”

Đồng Tiểu Điệp nghe vậy thì yên tâm, vui vẻ thưởng thức tiếp.

Tông Chính lắc đầu bất lực:

“Bà xã à…”

Đồng Tiểu Điệp nũng nịu nói:

“Cái này là mẹ cho em uống! Đã ít lắm rồi! Hôm nay em uống trước, lần sau anh uống nhé!”

Tông Chính nhẹ nhàng lau vệt nước còn vương trên môi cô, trêu chọc:

“Keo kiệt y như bao xào ớt cay vậy!”

Đồng Tiểu Điệp xấu hổ cười hì hì, sau đó sà vào lòng Tông Chính, thì thầm:

“Nhưng mà bao xào ớt cay này yêu chồng lắm đấy!”

Tông Chính siết chặt vòng tay ôm cô, giọng khàn khàn nói:

“Bảo bối, mệt rồi đúng không? Đi tắm cho thoải mái nào.”

Đồng Tiểu Điệp ngoan ngoãn gật đầu, nhanh chóng ăn hết phần tổ yến trong chén. Vừa ngước lên đã bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Tông Chính, cô lập tức nghiêm túc biện hộ:

“Cái này quý lắm! Không thể lãng phí!”

Tông Chính bật cười khẽ:

“Anh có nói gì đâu nào?”

Đồng Tiểu Điệp hừ một tiếng:

“Anh đang cười thầm trong lòng, em nghe thấy hết đấy!”

Tông Chính nhún vai:

“Được rồi, được rồi, anh chịu thua em!”

Trong khi Đồng Tiểu Điệp vào phòng tắm, Tông Chính cũng không lãng phí thời gian mà xuống lầu tắm trước. Anh nhanh hơn cô nhiều, nên bây giờ chỉ việc chờ đợi. Mà anh cũng đang rất mong đợi hình ảnh vợ nhỏ bước ra từ phòng tắm.

Quả nhiên, khi Đồng Tiểu Điệp vừa bước ra với mái tóc còn ướt, Tông Chính liền sững sờ.

Chiếc váy ngủ lụa mềm mại ôm lấy cơ thể cô, là bộ mà mẹ đã chuẩn bị, nói rằng tân nương phải mặc váy ngủ mới. Sợi dây đai mảnh mai buộc hờ, váy ngắn đến đùi, chất liệu mỏng manh phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Đặc biệt là phần ngực khoét sâu, khiến người ta không khỏi nuốt nước bọt…

Đồng Tiểu Điệp ngáp dài, rồi chui tọt vào trong chăn.

Cô gái nhỏ vừa tắm xong, làn da trắng sứ ánh lên vẻ mịn màng, trên người vẫn còn hơi ấm sau khi ngâm nước nóng, thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ. Như một chú mèo con ngoan ngoãn, cô rúc vào bên cạnh Tông Chính, giọng mơ màng:

“Hạo Thần, em buồn ngủ quá…”

Tông Chính ngước mắt nhìn trần nhà, trong lòng gào thét: Không lẽ đêm tân hôn của tôi lại bi thảm thế này sao!?

Anh nhẹ nhàng lay lay cô gái nhỏ, hơi thở phả nhẹ bên tai:

“Bảo bối? Mình tâm sự một chút nhé?”

Nói là tâm sự, nhưng đôi tay lại không hề an phận, bắt đầu lặng lẽ hành động.

Đồng Tiểu Điệp dụi mắt, cố gắng giữ tỉnh táo để phối hợp với anh. Nhưng rồi cô nhanh chóng nhận ra rằng cái gọi là “tâm sự” này… hoàn toàn không giống với suy nghĩ của cô.

Thật ra, cô cũng muốn theo truyền thống mà làm gì đó trong đêm tân hôn. Nhưng sau một ngày dài đứng tiếp khách, xã giao liên tục, cô thực sự kiệt sức.

Tông Chính khẽ dỗ dành:

“Bảo bối, em cứ nằm im, không mệt chút nào đâu, cứ để anh lo là được!”

Đồng Tiểu Điệp đỏ mặt, dùng bàn tay nhỏ nhắn đập nhẹ lên người anh, nũng nịu:

“Đáng ghét!”

Tông Chính hơi thở nặng nề, làn da mềm mịn trong lòng bàn tay như khiêu khích từng dây thần kinh của anh. Cảm giác ngứa ran nơi đầu ngón tay khiến anh càng muốn tiến sát hơn… gần hơn nữa…

Đồng Tiểu Điệp chỉ có thể đáng thương nhìn khuôn mặt anh tuấn của Tông Chính, chạm phải ánh mắt sâu thẳm như vực nước của anh lúc này.

“Hạo Thần, Hạo Thần… Em thật sự mệt lắm rồi! Huhu, em muốn ngủ…”

Tông Chính khựng lại, giọng trầm khàn:

“Bảo bối, anh khó chịu lắm…”

Đồng Tiểu Điệp vội ôm lấy cánh tay anh, giọng nhỏ xíu:

“Ba mẹ đều ở đây… Em ngại lắm!”

Tông Chính cau mày:

“Em quên rồi sao? Chính em đã hứa với anh đêm tân hôn sẽ để anh tùy ý rồi mà?”

Nghe vậy, Đồng Tiểu Điệp lập tức nhớ ra… Hình như đúng là có chuyện đó thật. Hôm Tông Chính cầu hôn, cô nhõng nhẽo không chịu, thuận miệng bảo phải đợi kết hôn xong mới được. Kết quả là Tông Chính cứ thế xem đó như một lời cam kết…

Nhưng mà, Đồng Tiểu Điệp là ai chứ? Là một cô gái nhỏ mềm mại, đáng yêu, vừa mới xuất giá thôi mà!

Cô lập tức ôm lấy anh, bàn tay nhỏ nhắn vuốt nhẹ lên khuôn mặt anh, giọng vừa ngọt vừa nũng nịu:

“Ông xã ơi… ông xã tốt nhất của em… ông xã thương em nhất trên đời này mà!”

Tông Chính bất giác nới lỏng vòng tay ôm eo cô.

“Ông xã à, hôm nay vợ mệt lắm rồi… Để hôm khác được không? Huhu, em chỉ muốn ôm anh ngủ thôi… được không? Được không? Được khônggg…”

Cứ mỗi lần hỏi “được không”, Đồng Tiểu Điệp lại dụi vào lòng anh một chút, vừa làm nũng vừa hôn chụt lên mặt anh, khiến gương mặt Tông Chính đầy những dấu nước hôn thơm ngào ngạt.

Anh thật sự ấm ức!

Nhưng nhìn cô gái nhỏ của mình đã mệt lả, Tông Chính đành nén xuống cơn bức bối trong lòng, ôm lấy cô rồi nằm xuống.

Đồng Tiểu Điệp lại không an phận, vẫn cứ cọ tới cọ lui trong vòng tay anh, như một chú cún nhỏ rúc vào lòng tìm hơi ấm.

Tông Chính bất đắc dĩ:

“Có thể nằm yên chút không?”

Đồng Tiểu Điệp chớp chớp mắt, ngước lên hỏi:

“Hạo Thần, anh giận à?”

“Không có.”

“Vậy đừng có trưng bộ mặt nghiêm túc thế chứ! Em sợ lắm đó! Ôm em đi, em muốn anh ôm em ngủ cơ!”

Tông Chính sâu sắc nhận ra rằng, hình phạt khắc nghiệt nhất trên đời không phải là bị tra tấn đau đớn, mà chính là ôm vợ mình trong tay mà không thể xuống tay!

Chẳng mấy chốc, Đồng Tiểu Điệp đã ngủ say. Bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lấy cổ áo anh, eo nhỏ cứ dán chặt lên bụng anh, ngủ ngon lành. Thậm chí trong lúc ngủ, cô còn vô thức cọ cọ vài cái, vặn vẹo đôi chút.

Tông Chính trong lòng liên tục niệm: Bình tĩnh, bình tĩnh, phải bình tĩnh!

Nhưng rồi… đến nửa đêm, anh không chịu nổi nữa, ôm chặt lấy cô gái nhỏ, cố gắng cọ cọ một chút để tìm chút an ủi. Cuối cùng, anh đành bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, đặt lên vị trí thích hợp để giúp mình giải tỏa chút ấm ức.

Đương nhiên, chuyện này… Đồng Tiểu Điệp hoàn toàn không biết.

Và tất nhiên, Tông Chính tuyệt đối sẽ không bao giờ để ai biết rằng, đường đường là ngài thị trưởng mà đêm tân hôn lại… không được ăn thịt!

Sáng hôm sau, Đồng Tiểu Điệp đã đặt sẵn báo thức, dậy sớm rửa mặt rồi xuống lầu.

Còn Tông Chính, vì tối qua nén nhịn quá vất vả nên ngược lại bây giờ đang ngủ say như chết.

Lý Uyển Thanh bước ra phòng khách, liền thấy Đồng Tiểu Điệp đang tất bật chuẩn bị bữa sáng, bên cạnh có cô giúp việc đang hỗ trợ.

“Chào buổi sáng, mẹ!” Vừa thấy Lý Uyển Thanh, Đồng Tiểu Điệp lập tức lau tay, chạy đến chào.

Lý Uyển Thanh nhìn cô gái nhỏ tự giác dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho trưởng bối, trong lòng thầm khen ngợi. Bà cảm thấy, cô bé này thậm chí còn được giáo dưỡng tốt hơn rất nhiều đứa trẻ lớn lên trong vòng tay cha mẹ.

Bà dịu dàng vỗ vai Đồng Tiểu Điệp, hỏi:

“Sáng nay con làm món gì vậy?”

Đồng Tiểu Điệp cười tươi: “Dạ, bánh trôi ạ! Đoàn viên viên mãn!”

Lý Uyển Thanh mở tủ lạnh, lấy ra một hũ rượu nếp:

“Cho thêm một chút rượu nếp vào, ba của Hạo Thần rất thích ăn kiểu này!”

Đồng Tiểu Điệp lập tức gật đầu: “Dạ, con cũng thích bánh trôi nấu với rượu nếp!”

Tông Chính Quốc Hiên bước ra từ thư phòng, vừa thấy cảnh mẹ chồng – nàng dâu hòa hợp thân thiết như vậy, trong lòng thầm nghĩ: Cô bé này vô tư vô lo cũng là một điều tốt… Cuối cùng thì hôn sự này cũng đã an ổn rồi.

Ông nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng con trai đâu, bèn đứng ở cửa bếp hắng giọng một tiếng.

Đồng Tiểu Điệp lập tức quay lại, ngọt ngào chào:

“Chào buổi sáng, ba ạ!”

Sáng sớm, trong nhà có một cô con dâu nhỏ xinh xắn, cười tươi chào hỏi, còn tự tay chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, cảm giác này thật sự không tệ chút nào.

Tông Chính Quốc Hiên hắng giọng, hỏi:

“Thằng nhóc kia đâu? Vẫn chưa dậy à?”

Đồng Tiểu Điệp nhoẻn miệng cười:

“Con có lên xem trộm rồi ạ, anh ấy vẫn còn ngủ say.”

Tông Chính Quốc Hiên cau mày:

“Để ba lên gọi nó dậy!”

Nói xong, ông định đi lên lầu, nhưng khi tới cửa phòng ngủ, lại chần chừ đứng lại.

Tối qua là đêm tân hôn của vợ chồng son… Mình vào có khi nào… hơi xấu hổ không nhỉ?

Đang nghĩ thì cửa phòng đã mở.

“Ba!”

“Ừ.” Tông Chính Quốc Hiên gật đầu, liếc vào trong, khá tốt, không có gì quá lộn xộn.

“Vợ con chuẩn bị bữa sáng rồi, mau xuống đi!”

Tông Chính ngẩn người, cảm giác lạ lẫm. Hôm nay ba anh lại đích thân lên gọi anh dậy? Hiếm lạ thật! Bao nhiêu năm nay chưa từng có chuyện này!

Trước khi ăn sáng, theo phong tục, cô dâu mới phải dâng trà cho cha mẹ chồng. Sau khi cha mẹ chồng uống trà, họ sẽ tặng lì xì, chính thức công nhận con dâu bước vào nhà.

Đồng Tiểu Điệp từ tốn quỳ xuống, hai tay nâng chén trà nhỏ: “Ba, mẹ uống trà ạ.”

Tông Chính Quốc Hiên và Lý Uyển Thanh lần lượt nhận lấy, uống xong rồi đưa lì xì cho cô.

Đồng Tiểu Điệp ngoan ngoãn nhận lấy, cẩn thận cất đi.

Tông Chính Quốc Hiên lên tiếng: “Mọi người ăn sáng thôi!”

Tuy rằng những dịp lễ Tết trước đây, Đồng Tiểu Điệp cũng từng đến nhà ăn cùng cả gia đình, nhưng hôm nay thì khác. Lần này, cô thật sự đã trở thành một thành viên của gia đình này.

Cảm giác ngồi chung bàn ăn với người thân ruột thịt, thật lâu rồi, cô mới lại được trải nghiệm.

Nước mắt cô bất giác rơi xuống, hòa lẫn vào bát bánh trôi nhỏ màu trắng tinh khôi.

Tông Chính trước tiên gắp đồ ăn cho ba, sau đó cho mẹ, đến lượt vợ thì vừa hay nhìn thấy giọt nước mắt rơi vào chén cô.

Cô vợ nhỏ của anh… đang khóc.

Dưới bàn, anh nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng xoa dịu.

Lý Uyển Thanh nhận ra không khí có chút kỳ lạ, thấy Đồng Tiểu Điệp rưng rưng nước mắt, liền lo lắng hỏi: “Sao thế con? Không vui à?”

“Không, không có đâu ạ,” Đồng Tiểu Điệp hít mũi, nở nụ cười, “Mẹ, con thật sự rất vui.”

Tông Chính Quốc Hiên đặt chén đũa xuống, ánh mắt sâu xa.

“Con… con cảm thấy rất hạnh phúc. Cả nhà ngồi ăn cùng nhau như thế này, thật sự rất tốt!” Đồng Tiểu Điệp nói, giọng lẫn chút nghẹn ngào.

Tông Chính Quốc Hiên lặng nhìn cô. Bao năm trên quan trường, ông hiếm khi nghe ai nói những lời thật lòng như thế.

“Ăn cơm đi.”

“Dạ, ba mẹ ăn cơm ạ!” Đồng Tiểu Điệp nhanh chóng lau nước mắt, cắn một miếng bánh trôi mềm dẻo, ngọt ngào.

Sau này, cuộc sống của cô… chắc chắn sẽ viên mãn như những viên bánh trôi hôm nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK