Liên Dịch đang ngồi làm việc với tâm trạng cực kỳ chán nản thì nhận được cuộc gọi từ Đồng Tiểu Điệp.
“Tiểu Dịch à, mấy ngày tới tớ không có ở tiệm. Hôm nay cậu qua đây ăn cơm nhé!”
Giọng nói của Đồng Tiểu Điệp ngọt ngào, nũng nịu, lại có chút ngại ngùng.
“Cậu đi đâu?” Liên Dịch hỏi, thắc mắc vì sao hôm nay Đồng Tiểu Điệp lại nói chuyện như đang khoe khoang điều gì đó.
“Hehe,” Đồng Tiểu Điệp cười hồn nhiên, “Hạo Thần bảo muốn đưa tớ đi ngâm suối nước nóng. Anh ấy nói mùa hè mà ngâm suối nước nóng thì tốt cho sức khỏe.”
Liên Dịch kéo điện thoại ra xa, hít sâu để kìm nén cảm giác muốn hét lên: “Cô gái à, cậu dạo này có vẻ tự mãn quá rồi đấy. Làm ơn khiêm tốn một chút!”
Đồng Tiểu Điệp cười he he: “Đâu có đâu, chẳng qua tớ vui vì sắp được ngâm suối nước nóng thôi mà!”
Liên Dịch thầm nghĩ: Không phải vì ngâm suối nước nóng, mà là vì được đi cùng bạn trai thì có!
“Cho nên đó! Tiểu Dịch, cậu thấy tớ thương cậu chưa? Hôm nay tớ đã chuẩn bị nhiều món ngon cho cậu ăn, về còn mang đặc sản cho cậu nữa.”
Liên Dịch cảm thấy tâm trạng vốn đã tệ nay còn tệ hơn. Tại sao mình phải ngồi đây đối mặt với đống tài liệu này, trong khi cũng muốn đi ngâm suối nước nóng như người ta chứ?!
Miễn cưỡng đồng ý sẽ ghé ăn tối, Liên Dịch tắt điện thoại rồi quay ra dùng con dao nhỏ trên bàn để “đe dọa” cái bóng của sếp mình trong cơn bực bội.
Khi đến nhà Đồng Tiểu Điệp, cô ấy đang vui vẻ xếp đồ vào chiếc vali nhỏ. Hành lý chất đầy đến nỗi không còn chỗ để nhét thêm, nhiều món còn để bừa bộn bên ngoài.
Thấy Liên Dịch, Đồng Tiểu Điệp cầm một chiếc áo tắm giơ lên, còn hỏi ý kiến: “Cậu thấy cái này được không?”
Liên Dịch nhìn chiếc áo tắm cũ kỹ, chỉ biết thầm thương thay cho Tông Chính. Người đàn ông đó chắc sẽ buồn lắm khi bạn gái chẳng biết thế nào là quyến rũ.
“Cậu khát không?” Đồng Tiểu Điệp hỏi. “Trên bàn có nước sôi để nguội đấy, tớ vừa mới rót, cậu uống không?”
“Không, tớ muốn nước ô mai dưới lầu, cậu đi lấy cho tớ.” Liên Dịch phẩy tay ra hiệu cho Đồng Tiểu Điệp đi làm giúp.
Đồng Tiểu Điệp vui vẻ đồng ý: “Tiểu Dịch, cậu đợi chút nhé, tớ đi lấy ngay!”
Nhân lúc Đồng Tiểu Điệp đi xuống lầu, Liên Dịch lục tủ quần áo, tìm được một chiếc áo tắm đẹp hơn. Liên Dịch gói gọn chiếc áo vào hành lý.
Khi Đồng Tiểu Điệp quay lại, thấy hành lý đã được đóng gói gọn gàng, cô ấy làm mặt cún con nũng nịu: “Tiểu Dịch, chắc cậu đói rồi nhỉ? Chúng mình xuống ăn cơm đi!”
Liên Dịch cười thầm, tưởng tượng cảnh Tông Chính nhìn thấy Đồng Tiểu Điệp trong bộ áo tắm mới sẽ bất ngờ thế nào. Liệu anh ta sẽ ch ảy nước miếng hay máu mũi đây?
Sau giờ làm việc, kế hoạch của Tông Chính được thực hiện trọn vẹn. Anh tắt điện thoại, đưa Đồng Tiểu Điệp đến một khu suối nước nóng trong núi.
Ở một thị trấn nhỏ của thành phố L, suối nước nóng nổi tiếng với nguồn nước tự nhiên tinh khiết. Mỗi gia đình ở đây đều dẫn nước trực tiếp từ núi về dùng cho sinh hoạt, đảm bảo sạch và tốt cho sức khỏe.
Họ dừng chân tại một nhà lữ quán được trang trí vô cùng độc đáo. Khi Tông Chính nói với Đồng Tiểu Điệp rằng anh chỉ đặt một phòng, Đồng Tiểu Điệp liền cúi đầu, rúc mặt vào ngực anh, thậm chí còn dùng nắm tay nhỏ đấm anh vài cái.
Nơi này rất thú vị: trong phòng có bồn tắm riêng để thư giãn, hoặc nếu muốn, có thể mặc áo tắm đi xuống bể tắm công cộng ngâm mình. Họ đến vào buổi trưa, vừa nhận phòng xong, Đồng Tiểu Điệp đã không thể chờ đợi hơn, ôm bộ quần áo và chạy ngay đến bể tắm công cộng. Tông Chính cũng thay một chiếc quần đùi rộng rãi, thong thả theo sau cô.
Lúc này, ở bể tắm không đông người lắm. Xung quanh chỉ lác đác vài nam sinh và nữ sinh, trông như đều là học sinh. Tông Chính là đàn ông, chẳng có gì phải e dè. Anh nhanh chóng bước xuống bể, cảm nhận làn nước ấm áp bao quanh cơ thể, thực sự thư giãn. Ánh mắt anh, tuy nhiên, lại dán chặt vào cửa phòng thay đồ nữ, chờ đợi.
Trong phòng thay đồ, Đồng Tiểu Điệp đã loay hoay khá lâu. Cô phát hiện ra rằng, bộ đồ bơi mình chuẩn bị – một bộ áo tắm liền màu đen rất kín đáo – đã bị ai đó thay thế bằng một bộ bikini màu hồng nhạt, in hình những quả dâu tây nhỏ xinh.
Mặc hay không mặc đây? Đây là một vấn đề nan giải.
Đồng Tiểu Điệp ảo não gục đầu, tự trách mình. Cô nhớ lại, lúc thu dọn hành lý, vì bất cẩn nên đã để Liên Dịch – cô bạn thân nghịch ngợm – ra tay. Hôm ấy, trong lúc Đồng Tiểu Điệp đứng trước gương, thử bộ áo tắm liền thân, Liên Dịch đã bảo cô đi lấy nước ô mai ướp lạnh. Và chính trong lúc đó, bộ đồ đã bị tráo đổi.
Đồng Tiểu Điệp hít sâu, tự trấn an mình: Không sao đâu, Tiểu Điệp! Chỉ là đi ngâm suối nước nóng thôi mà. Ở nước ngoài, người ta còn không thèm mặc gì cơ mà!
Cuối cùng, khi bước ra, cô lập tức trở thành tâm điểm chú ý.
Tông Chính, theo bản năng sờ mũi, cảm giác cổ họng khô khốc, yết hầu khẽ chuyển động khi anh nuốt mạnh một ngụm nước bọt. Cảm giác nóng rực bốc lên, như thể nhiệt độ cơ thể anh đang vượt quá giới hạn.
Đồng Tiểu Điệp buộc tóc gọn gàng phía sau, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, điểm chút ửng đỏ e thẹn. Bộ bikini màu hồng in dâu tây càng làm cô trông đáng yêu và nổi bật. Đôi chân dài trắng nõn nà của cô chỉ được che bởi một chiếc quần tam giác bé xíu, với phần hông được thắt hình nơ nhỏ tinh tế.
Phần trên của bộ đồ bơi hầu như chỉ đủ che chắn, để lộ đường cong uyển chuyển cùng làn da mịn màng. Khi cô bước đi, dáng người uyển chuyển khiến những đường cong ấy khẽ chuyển động nhịp nhàng, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Trong làn hơi nước mờ ảo, vẻ đẹp của Đồng Tiểu Điệp như được tô thêm phần quyến rũ.
Cô gái nhẹ nhàng bước tới, dáng người uyển chuyển đi trên con dốc nhỏ, ánh sương mờ từ bể tắm khiến khung cảnh thêm phần mờ ảo. Qua lớp hơi nước, loáng thoáng thấy vết sẹo trên đôi chân cô.
Tông Chính bất ngờ đứng lên từ trong nước, dùng tấm lưng rộng che chắn tầm mắt của cậu trai trong bồn tắm, rồi nhanh chóng ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng, nhấc lên và thả vào trong nước, chỉ để lộ một chút phần đầu.
Đồng Tiểu Điệp xấu hổ giải thích: “Hạo Thần, Tiểu Dịch đã tráo đổi áo tắm của em!”
Gương mặt nhỏ nhắn của cô bị hơi nóng từ suối nước làm đỏ ửng, trông càng thêm phần e thẹn.
Tông Chính hít một hơi thật sâu. Dạo gần đây, anh cảm thấy mình liên tục phải đối mặt với những tình huống buộc phải kiềm chế.
Đồng Tiểu Điệp sợ trượt chân, nên luôn nắm chặt lấy cánh tay anh, gần như ôm chặt lấy người anh. Mỗi khi anh cử động, cô lại hoảng hốt kêu lên: “Hạo Thần, anh đừng nhúc nhích! Em sợ lắm!”
Tông Chính chỉ biết cười khổ, thầm nghĩ: Em bảo anh phải làm sao đây?
Anh đặt cô ngồi quay lưng lại với mình, định giúp cô xoa bóp vai để thư giãn một chút. Nhưng anh không ngờ, đây lại là một sai lầm lớn. Phía dưới bờ vai nhỏ nhắn đó, tấm lưng trắng mịn lộ ra vài nốt ruồi nhỏ, đáng yêu đến mức khó cưỡng. Điều đáng chú ý nhất là, trên cổ cô có buộc một chiếc nơ bướm nhỏ màu hồng nhạt, nằm ngay chính giữa tấm lưng.
Chiếc nơ như đang trêu đùa anh. Tông Chính chỉ muốn tháo nó ra, rồi ôm trọn cô vào lòng.
Một cậu học sinh khá gan dạ được cử đến gần, dường như không hề e ngại sắc mặt đang khó chịu đến cực điểm của Tông Chính.
“Cái đó… Mỹ nữ, cậu thật xinh đẹp!” Cậu học sinh đỏ mặt nói, “Chúng ta có thể làm quen một chút được không?”
Đồng Tiểu Điệp đưa tay che trước ngực, bối rối nhìn sang Tông Chính cầu cứu.
“Cậu yên tâm, chúng tôi không phải người xấu đâu. Tôi là học sinh của Trường Trung Học Số 1. Nếu cần, tôi có thể lấy thẻ học sinh ra cho cậu xem. Cậu cũng là học sinh đúng không? Học trường nào thế? Chắc chắn cậu là hoa khôi của trường, đúng không?”
Tông Chính lập tức bước lên chắn giữa hai người, kéo Đồng Tiểu Điệp về phía sau mình. Anh cao ngạo nhìn cậu bé không biết điều kia và lạnh lùng nói: “Mấy cậu còn nhỏ lắm.”
Cậu học sinh ưỡn ngực tự tin: “Tôi là đội trưởng đội bóng rổ của trường.”
Tông Chính chỉ đáp một tiếng “Ồ” nhàn nhạt, trong lòng chỉ coi cậu là một đứa trẻ con.
Không chịu thua, cậu học sinh tiến thêm một bước: “Anh chắc là anh trai của cô ấy đúng không? Chúng tôi chỉ muốn kết bạn thôi, anh yên tâm mà!”
Tông Chính quay đầu nhìn Đồng Tiểu Điệp, hỏi: “Em nói với họ anh là ai đi.”
Đồng Tiểu Điệp cười tươi, cố tình kéo dài giọng: “Cậu em à, ngại quá nha. Chị đây lớn hơn cậu nhiều lắm đó!”
Nói đến đây, cô nắm lấy tay Tông Chính, đan mười ngón tay vào nhau rồi ngẩng đầu lên đầy tự hào: “Còn anh chàng đẹp trai, phong độ thế này, chính là bạn trai của chị đó!”
Cậu học sinh với vẻ mặt không tin lắm, lùi dần về phía sau. Đồng Tiểu Điệp thì như một chú mèo con, vẫy vẫy cái đuôi đầy đắc ý, bước đến hòng dỗ dành Tông Chính đang cau mày khó chịu.
Tông Chính thầm nghĩ, ông đây vốn dĩ chẳng hề đặt đám nhóc con này vào mắt.
Nghĩ xong, anh liền kéo Đồng Tiểu Điệp lại gần, nói một câu gọn lỏn: “Anh đói rồi, đi ăn cơm thôi.”
Trên đường đi, ngang qua tấm gương lớn treo trên tường, Đồng Tiểu Điệp khẽ sờ mặt mình, rồi bật cười thầm. Khuôn mặt trẻ trung, tươi tắn của cô đúng là chẳng khác gì trẻ con. Cô mỉm cười quay sang Tông Chính, nhưng ánh mắt anh thoáng trầm xuống. Anh thở dài trong lòng, cảm thấy một nỗi niềm khó tả, người phụ nữ của mình quá xinh đẹp thì cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Đồng Tiểu Điệp tưởng Tông Chính đang đói đến mức không chịu nổi, nếu không thì làm sao anh lại kéo cô đi vội vàng như thế? Nhưng vừa bước vào cửa, Tông Chính đột ngột quay người, áp cô lên cánh cửa gỗ phía sau. Giọng anh trầm thấp, lộ rõ vẻ uy quyền: “Sau này không được mặc đồ như thế này nữa!”
Trên người Đồng Tiểu Điệp vốn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, giờ đã bị Tông Chính kéo tuột xuống. Ngón tay anh lướt nhẹ dọc theo tấm lưng trần của cô, nụ cười tà mị hiện lên. Anh cúi đầu, hôn lên phần cổ trắng ngần.
Đồng Tiểu Điệp khẽ rên một tiếng, cảm giác như bị cắn nhẹ.
Tông Chính không hiểu tại sao mình lại cảm thấy tức giận, nhưng xen lẫn trong đó còn là sự kiêu hãnh mơ hồ: “Cô gái nhỏ này, là của anh!”
Anh m út lên làn da mềm mại bên cổ cô, đầu lưỡi khẽ li3m, để lại một vệt ướt. Sau đó, anh cắn nhẹ, rồi m út mạnh một lần nữa, cho đến khi trên cổ cô hiện lên một dấu đỏ hồng. Dấu vết đó trông giống hệt những trái dâu tây nhỏ xíu in trên chiếc áo tắm của cô.
Đồng Tiểu Điệp hoàn toàn bị cuốn theo cảm xúc, cơ thể mềm nhũn như nước. Hơi thở nóng bỏng của Tông Chính phả vào sau tai, lan xuống vùng cổ nhạy cảm. Chỗ vừa bị cắn có chút đau, nhưng lại mang đến cảm giác khó tả, vừa khó chịu, vừa mê đắm.
“Tiểu Điệp…” Tông Chính thì thầm gọi cô, giọng nói như khơi dậy tất cả mọi xúc cảm trong lòng.
“Ưm… Gì thế?” Đồng Tiểu Điệp trả lời một cách khó nhọc. Kỳ thực, cô rất muốn hét lên hoặc r3n rỉ để giải tỏa cảm xúc đang dâng trào.
“Anh đói…” Anh nói, giọng trầm và đầy mời gọi.
“Vậy… vậy ăn cơm đi…” Đồng Tiểu Điệp lắp bắp, hơi thở đứt quãng.
“Không, anh muốn ăn em.” Tông Chính đáp, ngón tay linh hoạt tháo nơ con bướm sau lưng chiếc áo tắm của cô.
“Ưm… Tông Chính… Không được mà!” Đồng Tiểu Điệp vùng vẫy yếu ớt, nhưng chẳng khác nào tự ngã vào vòng tay anh.
Đôi tay cô vội vã ôm lấy ngực mình, nhưng chiếc áo tắm với họa tiết trái dâu tây nhỏ nhắn kia đã trượt xuống, để lộ một vẻ đẹp mê hồn.
Tông Chính khựng lại một chút, ánh mắt nhìn thẳng vào Đồng Tiểu Điệp, thấy trong đôi mắt cô ánh lên vẻ kiên định. Anh từ từ đứng thẳng người, lùi về sau một bước, tạo khoảng cách giữa hai người.