• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau chuyến dạo chơi ngoại thành, Tông Chính bận đến mức không có thời gian để nghỉ ngơi. Đồng Tiểu Điệp đã khá lâu không gặp anh, ngay cả thời gian gọi điện thoại cũng rất hiếm hoi. Thường thì Tông Chính phải trốn vào nhà vệ sinh nam hoặc góc khuất không người để gọi cho cô. Chỉ cần cuộc gọi vừa kết nối, Đồng Tiểu Điệp đã chờ sẵn bên đầu dây, giọng đáng thương thỏ thẻ: “Hạo Thần~!”

Đáp lại, giọng nói trầm thấp của Tông Chính vang lên: “Bảo bối, anh rất nhớ em!”

Nhưng ngay khi hai người định bắt đầu trò chuyện những lời ngọt ngào của cặp đôi đang yêu, giọng của bí thư từ xa lại chen ngang: “Thị trưởng, sắp đến giờ họp rồi.”

Ý định lén mang cơm đến cho anh của Đồng Tiểu Điệp cũng bị bác bỏ thẳng thừng: “Nắng to thế này, em đừng đến làm gì!”

Thế là, trong khi Tông Chính bận rộn với công việc, Đồng Tiểu Điệp đành ngoan ngoãn ở lại Nhân Lương, sống những ngày nhàn nhã. Cô quanh quẩn trong bếp, biến nỗi nhớ và tình yêu thành cảm hứng nấu nướng. Tay cô thoăn thoắt thêm bớt nguyên liệu một cách đầy ngẫu hứng, nhưng món nào cũng ngon không tưởng. Cô còn hứng thú học làm bánh ngọt kiểu Âu, thỉnh thoảng nướng vài chiếc bánh kem nhỏ xinh, góp phần làm phong phú thêm thực đơn món ngọt của Nhân Lương. Những món bánh của cô nhận được rất nhiều lời khen, khiến mọi người đều muốn đến để thưởng thức.

Đôi khi, Liên Dịch sẽ ghé qua vào buổi tối. Sau bữa ăn, cô thường đưa Đồng Tiểu Điệp đi đâu đó ngồi uống nước. Nhưng Đồng Tiểu Điệp thì chỉ ôm ly sữa bò, trong khi Liên Dịch cầm trên tay một ly cocktail xinh đẹp.

Còn Quản Tử thỉnh thoảng cũng đến Nhân Lương. Lần đầu tiên anh vào, không hẹn trước mà cứ đứng ở quầy nói chuyện vui vẻ với cô nhân viên, khiến cô ấy đỏ mặt và dẫn anh đi bằng cửa sau. Có lần Liên Dịch bắt gặp cảnh này, Đồng Tiểu Điệp nhìn biểu cảm khinh thường trên gương mặt Liên Dịch mà không nhịn được cười. Nhưng trong lúc quán chật kín khách, không còn chỗ ngồi, Liên Dịch và Quản Tử vẫn phải ngồi chung bàn, trông cũng không đến nỗi tệ.

Khi nỗi nhớ Tông Chính tràn ngập trong lòng, Đồng Tiểu Điệp lại bất ngờ nhìn thấy anh xuất hiện. Cô cảm thấy điều này thật kỳ diệu. Rất lâu trước đây, tại chính tiệm nhỏ này, anh cũng đã xuất hiện như thế. Khi ấy, anh mặc áo khoác mỏng giữa trời đông, tóc hơi rối che khuất mắt, vẻ mặt lạnh lùng, anh đứng trước cô và hỏi: “Còn đồ ăn không?”

Nhưng giờ đây, người đàn ông ấy đã thay đổi. Từ chàng trai trẻ kiêu ngạo ngày nào, anh giờ là Tông Chính – thị trưởng trẻ tuổi của thành phố L. Bộ vest chỉnh tề, đôi giày da bóng loáng, dáng vẻ trưởng thành, chững chạc khiến cô không thể rời mắt.

Tối hôm ấy, lúc 7 giờ, Tông Chính dẫn theo một đoàn người bước vào quán. Đồng Tiểu Điệp hoàn toàn không biết trước điều này, chỉ nhận được cuộc gọi từ anh, hỏi cô nhớ anh nhiều thế nào. 

Anh xuất hiện trước mặt cô, bước ra đầy phong thái giữa ánh đèn, nụ cười trên môi. 

Đồng Tiểu Điệp nhìn quanh một chút, thấy nhiều người như vậy, dù rằng số lượng món ăn đã được chuẩn bị đúng theo thực đơn và cô tin tưởng vào tay nghề của mình, nhưng trong lòng vẫn không hiểu sao lại thấy hồi hộp và kích động. Những người đi cùng thị trưởng đến ăn chắc hẳn đều là các lãnh đạo cấp cao trong chính phủ đúng không?!

Tông Chính sắp xếp cho mọi người vào chỗ ngồi, rồi tranh thủ lẻn ra để gặp cô.

“Hết hồn luôn!” Đồng Tiểu Điệp vỗ ngực nói, như để trấn an bản thân.

“Đồ ngốc!” Tông Chính bật cười, xoa nhẹ đầu cô.

“Hạo Thần, sao anh không nói trước với em?” Đồng Tiểu Điệp trách nhẹ.

“Nói với em để làm gì?”

“Để em còn chuẩn bị tinh thần và tâm lý chứ sao! Em sợ làm anh mất mặt.” Cô chỉ tay về phía anh, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng.

“Sẽ không đâu,” Tông Chính cười dịu dàng, “Em làm món gì anh cũng thấy ngon, dù có ngẫu hứng làm thử, anh vẫn cảm thấy đó là món ngon nhất.”

Nghe anh nói vậy, Đồng Tiểu Điệp chỉ biết cười khổ, xua tay, “Thật ra, em cũng rất tự tin vào tay nghề của mình.”

Tông Chính ghé sát lại, khẽ cắn vào tai cô và thì thầm: “Thấy anh có vui không?”

Ánh mắt anh, sáng lấp lánh đến mức khiến cô không dám nhìn thẳng, chỉ cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng ửng đỏ.

“Vui chứ!” Đồng Tiểu Điệp lén ôm anh một cái thật nhanh, vòng tay mảnh mai của cô siết nhẹ lấy eo anh trước khi vội buông ra. Cô hít một hơi thật sâu, trên môi nở nụ cười thỏa mãn. Như vậy, em cũng đã có được mùi hương của anh rồi.

Tông Chính lưu luyến cảm giác mềm mại của thân hình nhỏ bé vừa rời xa mình. Anh đứng lặng vài giây, rồi quay trở lại phòng tiệc.

Không khí trên bàn ăn rất hòa hợp và vui vẻ. Một số người lần đầu đến đây đều rất tò mò với quy định ở nơi này – dù là về món ăn hay thức uống – đặc biệt là việc hoàn toàn tách biệt với văn hóa bàn tiệc truyền thống ở Trung Quốc. Tất cả chỉ đơn giản là một bữa ăn ngon, không phải là nơi để bàn bạc công việc. Cách sắp xếp này khiến ai nấy đều hài lòng. Nhờ đó, mọi người cũng dành thêm thiện cảm cho Tông Chính – vị thị trưởng trẻ tuổi đã dẫn họ đến đây. Họ cảm nhận rõ sự khác biệt: tuổi trẻ, dám nghĩ dám làm, không giống thế hệ trước – những người thường dùng bàn tiệc làm nơi giải quyết mọi việc.

Khi mọi người ăn uống no nê, vui vẻ ra về, Tông Chính cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh tháo bớt hai cúc áo, bước lên tầng hai để nghỉ ngơi.

Tất nhiên, đội ngũ nhân viên tại Nhân Lương đã sớm được Tông Chính cảm ơn bằng một đợt kem Haagen-Dazs, khiến ai nấy đều phấn khích và tự giác rời đi để “ông chủ vất vả” được nghỉ ngơi.

Khi Đồng Tiểu Điệp bước lên tầng, cô bắt gặp Tông Chính đang ngồi dựa trên sofa, tay loay hoay tháo nút áo sơ mi. Hôm nay, anh mặc đồ rất chỉnh tề, có vẻ vì vậy mà các nút áo bị cài chặt quá, khiến anh nhíu mày, mặt đầy khó chịu.

“Để em, để em làm cho!” Đồng Tiểu Điệp chạy đến, ngồi xuống cạnh anh.

Cô nghiêng người, khẽ dựa vào anh, đôi tay trắng trẻo nhẹ nhàng tháo từng chiếc cúc áo, rồi gấp phần cổ tay áo lên gọn gàng.

Chỉ trong nháy mắt, Tông Chính đã bế bổng cô lên đùi mình. Đôi mắt anh nheo lại, mang theo chút mị hoặc, nhìn cô chăm chú.

Đồng Tiểu Điệp đưa bàn tay nhỏ lạnh buốt chạm vào trán anh để kiểm tra nhiệt độ. Tay cô lúc nào cũng lạnh, ngay cả giữa mùa hè, cơ thể cô vẫn mát hơn người bình thường. Chính điều đó khiến cô trở thành một “chiếc máy điều hòa tự nhiên” mà ai ôm cũng cảm thấy thoải mái.

“Anh vừa rồi có ăn được không? Khi em bưng đồ ăn lên, đã đặc biệt đặt bát canh vịt chỉ vàng hầm trước mặt anh, anh có uống được nhiều một chút không?”

Tông Chính gật đầu, thoải mái xê dịch người, rồi lấy mặt dụi nhẹ vào cánh tay lạnh buốt của Đồng Tiểu Điệp.

“Dạo gần đây anh bận rộn quá mức rồi, bát canh này vừa mát vừa giải độc, rất tốt cho sức khỏe. Vậy nên lúc anh về em sẽ chuẩn bị thêm một ít để anh mang theo. Anh phải nhớ uống đó nha!”

“Đêm nay anh không về.” Tông Chính nhìn Đồng Tiểu Điệp, giọng nói nghiêm túc đến lạ.

Đồng Tiểu Điệp cúi đầu, vô tình liếc thấy cổ áo anh mở rộng, để lộ làn da ngăm khỏe khoắn. Lồ ng ngực rắn chắc và đường xương quai xanh sâu hút làm cô không thể rời mắt.

“Vậy anh… sẽ ngủ ở đâu?” Cô lí nhí hỏi, đôi tay nhỏ siết chặt lại với nhau.

“Ngủ ở chỗ em,” Tông Chính ghé sát lại, ánh mắt đầy ý cười, “Được không?”

“Nhưng mà…” Đồng Tiểu Điệp ngẩng đầu lên, nhẹ giọng đáp, “Nhà em chỉ có một cái giường thôi!”

Câu nói vừa dứt, chính cô cũng nhận ra bầu không khí giữa hai người dường như càng thêm ái muội. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng như sắp bốc cháy.

“Vậy thì ngủ chung,” Tông Chính cố ý trêu chọc cô, “Anh ngủ ngoan lắm, không chiếm chỗ đâu. Em cũng biết mà.”

Chữ cuối cùng anh kéo dài, mang theo chút ngọt ngào lẫn cợt nhả, khiến Đồng Tiểu Điệp không biết phải đối đáp ra sao.

Bị đẩy đến đường cùng, cô chỉ biết đưa ngón tay mảnh khảnh chọc vào ngực anh, khuôn mặt vừa đỏ vừa đáng yêu, nói đầy vẻ bối rối: “Ngày mai anh định mặc lại bộ quần áo này đi làm sao? Người ta mà ngửi thấy mùi thì cười cho đấy!”

Tông Chính bật cười lớn, “Chỉ cần em không chê anh là được. Em ghét bỏ anh sao?”

Trong lòng Đồng Tiểu Điệp hét lên: Làm sao em có thể ghét bỏ anh được chứ?! Nhưng bên ngoài, cô vẫn cố tỏ ra cứng cỏi, chỉ hừ nhẹ một tiếng: “Hừ, ừm.”

Nghe vậy, Tông Chính giả vờ nghiêm túc, bất ngờ kéo lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, ép sát vào người mình, rồi cúi xuống hôn cô một cách táo bạo.

“Ưm ưm!”

“Không nghe lời, cô nhóc bướng bỉnh này!” Tông Chính buông một tay ra, vỗ nhẹ vào mông nhỏ của cô, giọng đầy vẻ đùa cợt.

“Còn chê nữa không?!” Anh vừa uy hiếp, vừa trêu chọc.

Đồng Tiểu Điệp vội vàng lắc đầu, ôm lấy cổ Tông Chính, khẽ cười rồi lí nhí nói: “Em chỉ đùa anh thôi. Em không ghét anh đâu.”

Tông Chính ngước mắt nhìn trời, trong lòng thầm nghĩ: Đường đường lại một thị trưởng như anh đây mà cũng có lúc lo được lo mất, sợ cô gái của mình ghét bỏ.

Đồng Tiểu Điệp vẫn luôn căng thẳng về chuyện Tông Chính sẽ ngủ lại đây. Trong đầu cô bắt đầu tính toán: giường đệm nên trải mấy lớp chăn, anh thích ngủ bên trái hay bên phải? Có cần mua thêm bàn chải đánh răng, khăn lông không nhỉ? Mà… anh có cần tắm không? Nếu tắm xong thì sẽ mặc gì? Mượn tạm bộ đồ ngủ của ba cô sao?

Tông Chính nhìn khuôn mặt đang đăm chiêu suy nghĩ của cô, không nhịn được vươn tay xoa nhẹ má cô rồi nói: “Thôi, anh nghĩ lại rồi. Hôm nay anh về nhà ngủ.”

“Hả?”

“Anh không muốn bị em chê là thúi hoắc đâu.”

“À… Ừ, vậy cũng tốt!” Đồng Tiểu Điệp thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút hụt hẫng.

Tông Chính nhìn vẻ mặt cô, bất lực lắc đầu. Anh thầm nghĩ: Cô gái, không lẽ anh phải nói thẳng ra là anh đang thử phản ứng của em? Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi mà. Em căng thẳng thế này thì anh phải làm sao bây giờ.

Mọi chuyện đều cần thời gian, anh tự nhủ.

Đồng Tiểu Điệp cười ngại ngùng, định xuống bếp múc thêm canh cho anh thì lại bị anh giữ lại.

“Ngày mai anh nghỉ.”

Đồng Tiểu Điệp nghe vậy, trong đầu nghĩ thầm: Vậy là anh ấy định ở lại sao?

“Ngày mai anh đến đón em, về nhà anh ăn trưa.” Tông Chính vừa nói vừa thở dài, cảm giác như vừa bị từ chối, trong lòng không khỏi có chút tổn thương.

“Ăn cơm à? Ăn ở đây cũng được mà!” Đồng Tiểu Điệp đề nghị.

“Em đúng là…” Tông Chính chạm nhẹ vào chóp mũi cô, giọng đầy cưng chiều, “Không cần làm gì cả, ngoan ngoãn chờ anh đến đón là được!”

Đồng Tiểu Điệp chỉ biết gật đầu, nhưng trong lòng lại suy nghĩ: Hay là anh ấy muốn mình qua nhà nấu cơm cho anh ấy ăn?

Ngày hôm sau, khi Đồng Tiểu Điệp đến nhà Tông Chính, vừa bước vào cô đã choáng ngợp. Một chiếc bàn ăn màu trắng tinh tế đặt ngay nơi dễ thấy nhất, bên trên phủ kính mờ, còn phần chân bàn và kệ được trang trí bằng dây mây vàng lấp lánh.

“Đẹp thật đó!” Đồng Tiểu Điệp trầm trồ khen ngợi, rồi quay lại nhìn Tông Chính đang đứng dựa vào tủ giày, vẻ mặt đầy đắc ý.

“Biết ngay là em sẽ thích mà.” Anh bước tới, vòng tay ôm lấy cô. “Đi nào, vào bếp xem thử.”

Đồng Tiểu Điệp được anh dẫn vào bếp, mọi thứ vẫn quen thuộc như lần trước cô đến. Nhưng khi mở chiếc tủ dành riêng cho cô, cô phát hiện bên trong đã được sắp xếp rất nhiều bát đ ĩa, nồi niêu mới toanh.

“Hôm nay anh sẽ tự tay nấu ăn, em ra ngoài chờ đi.”

Đồng Tiểu Điệp ngạc nhiên: Từ khi nào mà người đàn ông này lại biết nấu ăn cơ chứ?

“Anh học nghiêm túc đấy!” Tông Chính nhéo nhẹ mũi cô, giọng đầy tự tin. “Tin anh một chút nào!”

Đồng Tiểu Điệp bật cười, “Em tin anh mà, rất tin luôn!”

“Ừ, vậy ra ngoài đợi đi!” Tông Chính nói, rồi cau mày đầy nghiêm túc, tay cầm lấy chiếc muôi như một đầu bếp chuyên nghiệp. Nhưng nhìn thoáng qua là biết ngay anh chẳng có chút kinh nghiệm gì cả.

“Hay là để em ở lại giúp anh nhé!” Đồng Tiểu Điệp nói, giọng đầy lo lắng.

Tông Chính nghe vậy thì không khỏi cảm thấy năng lực của mình bị cô gái nhỏ này nghi ngờ nghiêm trọng. Anh híp mắt liếc qua cô, khiến Đồng Tiểu Điệp không thể làm gì khác ngoài việc ngượng ngùng rời khỏi phòng bếp.

Ngồi xuống ghế sofa, cô nghe thấy giọng Tông Chính vọng ra từ trong bếp: “Tiểu Điệp, dưới bàn trà có một quyển sách đấy, em lấy ra xem thử đi.”

Đồng Tiểu Điệp cúi xuống lấy cuốn sách ra. Hóa ra đó là một cuốn thực đơn bằng tiếng Anh. Vừa lật giở, cô đã cảm thấy lo lắng vì vốn ngoại ngữ của mình không được tốt lắm. Nhưng khi nhìn kỹ, cô phát hiện bên dưới mỗi bức ảnh đều có một hàng chữ chú thích nhỏ được viết bằng bút chì.

Nét chữ ấy cô không quá quen thuộc, nhưng có thể dễ dàng đoán được là của ai.

Đồng Tiểu Điệp lật từng trang một cách cẩn thận. Cuốn sách ghi lại rất chi tiết cách làm các món ăn phương Tây, từ nguyên liệu, phương pháp chế biến, thời gian nấu, đến cách trình bày sao cho thẩm mỹ. Thậm chí, còn có một số kỹ thuật nấu ăn Trung Hoa được bổ sung để tạo sự đa dạng.

Cô cảm thấy vô cùng thích thú, nhưng cũng không biết phải bày tỏ cảm xúc thế nào. Quyển sách dày như vậy, lại được viết cẩn thận từng chút một… Anh ấy bận rộn như thế, làm sao có thể dành thời gian để dịch lại từng trang thế này?

Hơn nữa, trong sách còn có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành. Tông Chính giỏi tiếng Anh đến vậy sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK