Tông Chính đáp xuống sân bay Bắc Kinh lúc nửa đêm
Vừa xuống máy bay, Tông Chính liền nhận được điện thoại từ Quản Tử.
“Này, hiếm khi Tiểu Hồ Điệp không có ở nhà, ra ngoài làm vài ly đi!”
Tông Chính bật cười: “Cậu nghĩ vợ tôi là kiểu người không cho chồng ra ngoài chơi à?”
Quản Tử nghe xong thì hâm mộ ra mặt: “Tôi cũng muốn tìm một cô gái như thế!”
Tông Chính cười nhạt: “Đến lúc cậu thật sự tìm được một người như vậy, cậu sẽ chẳng còn muốn ra ngoài chơi nữa đâu. Sau giờ làm, điều duy nhất cậu muốn làm là về nhà với cô ấy thôi.”
Những lời này, về sau Quản Tử mới thật sự hiểu được khi mỗi ngày đều bị bạn gái quấn lấy không buông.
Đồng Tiểu Điệp chúc ba mẹ ngủ ngon rồi lên lầu đi ngủ. Cô mệt lắm, cả ngày hôm nay nào là đi gặp chuyên gia, nấu cơm tối cho ba mẹ, rồi được mẹ mua váy đẹp. Vừa đặt mặt lên gối, cô đã chìm vào giấc ngủ.
Khi Tông Chính đến nơi, cả khu viện đã chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn vài ánh đèn mờ hắt ra từ cửa sổ. Ở ngay trước cổng khu đại viện, anh bắt gặp Lục Hạo đang ngồi trong xe, khói thuốc lượn lờ quanh ngón tay.
“Đừng nói với tôi là cậu cố tình chờ tôi đấy nhé?”
“Không đâu.”
Tông Chính liếc nhìn điếu thuốc trên tay Lục Hạo, giọng điềm nhiên. “Tâm trạng không tốt à?”
“Có chút phiền lòng.” Lục Hạo vốn dĩ chẳng muốn thừa nhận chuyện của một người phụ nữ lại có thể khiến anh bận tâm, nhưng đối diện với huynh đệ, anh cũng muốn tìm chút lời khuyên.
“Muộn thế này còn về nhà, đừng nói với tôi là cậu muốn tạo bất ngờ cho vợ nhé. Nghe buồn nôn thật đấy.”
Tông Chính cười đầy mãn nguyện.
Lục Hạo nhìn bộ dạng của anh, đột nhiên cảm thấy chính mình thật ngốc khi đứng đây chứng kiến cảnh một gã đàn ông có vợ lại còn bày trò khoe hạnh phúc.
Anh dập thuốc, nói gọn lỏn: “Về ngủ đây!”
Tông Chính nhìn theo bóng lưng Lục Hạo, thầm nghĩ: “Tôi còn chưa nói gì mà!”
Anh rút chìa khóa mở cửa. Trong nhà tối om, chỉ có một chiếc đèn ngủ nhỏ ở đầu cầu thang hắt ra ánh sáng dịu nhẹ.
Tông Chính nhẹ bước lên lầu, rút điện thoại gọi cho vợ. Chuông reo hồi lâu vẫn không có ai bắt máy.
Anh nhíu mày, gọi lại lần nữa, thầm nghĩ cô vợ bé nhỏ này đúng là không có anh bên cạnh thì ăn ngon ngủ kỹ thật.
Trong lúc ngủ say, Đồng Tiểu Điệp bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô bắt máy, giọng ngái ngủ: “Hạo Thần, em vừa mới mơ thấy anh đấy!”
Lời nói mềm mại của cô khiến Tông Chính bật cười, lòng anh bỗng chốc tràn đầy ngọt ngào.
“Mơ thấy anh làm gì?”
Đồng Tiểu Điệp làm sao dám nói rằng mình vừa mơ thấy anh ôm cô, còn dịu dàng hôn xuống môi cô chứ? Chỉ cần nằm mơ thấy Tông Chính, cô luôn thấy cảnh tượng ấy – anh c ởi trần, ngón tay lướt nhẹ qua gương mặt cô, cúi xuống trao một nụ hôn sâu.
Mặt cô nóng bừng, vội chuyển chủ đề: “À… Hạo Thần, lúc nãy em gọi cho anh, nhưng máy anh tắt mất rồi!”
Tông Chính khẽ “ừ” một tiếng. “Anh vừa làm một chuyện rất quan trọng.”
Đồng Tiểu Điệp không hỏi thêm. Trong suy nghĩ của cô, chuyện quan trọng chắc hẳn là họp hành, tăng ca hoặc những việc đại sự gì đó vì dân phục vụ.
Tông Chính trầm giọng hỏi: “Có nhớ anh không?”
Giọng anh vào buổi tối lúc nào cũng trầm ấm quyến rũ như vậy sao? Đồng Tiểu Điệp rúc mặt vào gối, lòng thầm gào thét: Không được! Sao giọng anh ấy lại dễ nghe đến thế chứ?
Thấy cô không trả lời, Tông Chính khẽ cau mày, lặp lại câu hỏi: “Bảo bối, có nhớ anh không?”
Đồng Tiểu Điệp ấp úng hồi lâu, cuối cùng khe khẽ nói: “Nhớ anh lắm…”
Tông Chính liền cười, nhẹ nhàng gõ cửa.
Đồng Tiểu Điệp nói vào điện thoại: “Hạo Thần, anh đợi em nhé, có người gõ cửa!”
Cô xuống giường ra mở cửa.
Đồng Tiểu Điệp ngây người, ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc lâu, điện thoại vẫn còn treo trên tai.
“Bảo bối ngốc!” Tông Chính cười, dang rộng vòng tay.
“Hạo Thần?”
“Ừ.”
“Sao anh lại ở đây? Em không phải đang mơ đấy chứ?”
“Ừ, anh đến thăm con heo nhỏ nhà mình.” Tông Chính nói, vẫy vẫy tay, “Lại đây, anh ôm một cái.”
Đồng Tiểu Điệp chớp chớp đôi mắt to, rồi cười, chạy ào đến sà vào lòng Tông Chính, hai chân leo lên quấn lấy eo anh, cả người dính chặt vào anh như một con bạch tuộc nhỏ, “Hạo Thần, Hạo Thần, em nhớ anh!”
Tông Chính dỗ dành cô bé nhỏ của mình, bàn tay vuốt v e, “Bảo bối, em lại mập lên rồi.”
Đồng Tiểu Điệp ngượng ngùng, “Hì hì, mẹ cho em ăn ngon mà!”
Tông Chính ôm Đồng Tiểu Điệp vào phòng, đóng cửa, khóa lại.
“Anh cũng muốn ăn ngon!”
Nói xong, anh hôn lên cái miệng nhỏ mà anh đã nghĩ đến suốt cả ngày.
“Ô!”
“Đừng nhúc nhích, chồng ôm một cái.”
Đồng Tiểu Điệp ngoan ngoãn dựa vào anh, cũng nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Tông Chính, đôi chân nhỏ kẹp chặt lấy eo anh không rời.
Tông Chính cảm thấy mình vô cùng muốn hóa thân thành sói trong đêm nay!
Anh áp cô gái nhỏ vào cánh cửa, bàn tay x0a nắn bờ m ông nhỏ nhắn, trong lòng bất mãn vì sao vợ anh hôm nay lại mặc quần ngủ? Váy ngủ sẽ tiện hơn nhiều!
Lưỡi anh luồn vào cái miệng nhỏ, quấn lấy môi lưỡi cô bé nhỏ, cào cấu vào răng thịt, cào cấu trái tim cô bé nhỏ.
“Hạo Thần, Hạo Thần!” Đồng Tiểu Điệp gọi tên anh, ôm chặt Tông Chính hơn.
“Bảo bối.” Tông Chính thì thầm, hôn xuống cái cổ trắng nõn của cô.
“Ưm!” Đồng Tiểu Điệp ngửa đầu ra sau, cố gắng để lộ nhiều da thịt hơn cho Tông Chính cắn xé.
Tông Chính ôm cô xuống thấp hơn một chút, Đồng Tiểu Điệp trượt xuống, cảm thấy mình sắp ngã, không chịu, cô bám lấy Tông Chính leo lên, nơi ấm áp của cô vô tình chạm vào “người nhà” đang rất kích động của Tông Chính.
“Ưm!” Tông Chính r3n rỉ, rồi lại bị chạm vào một lần nữa, anh đẩy hông về phía trước, nghiền nát nơi đó, nóng quá, anh muốn vùi mình vào đó.
Đồng Tiểu Điệp cũng nghĩ giống Tông Chính, người đàn ông của cô, vào đêm khuya thanh vắng này đến thăm cô, là vì cô một mình ăn tổ yến nên bây giờ đến “ăn” cô sao?
Đồng Tiểu Điệp cảm thấy mình thật sự ngốc quá, khúc khích cười thành tiếng.
“Cười gì thế?” Tông Chính vùi mặt vào tai cô, hơi thở nóng rực phả vào xung quanh, Đồng Tiểu Điệp bị k1ch thích toàn thân nổi da gà.
“Hạo Thần, em có ngon không?” Đồng Tiểu Điệp hỏi, đưa ngón tay trắng nõn từ cằm Tông Chính về phía trước, khi anh ngẩng đầu lên khỏi tai cô, cô luồn ngón tay vào miệng Tông Chính.
Tông Chính li3m ngón trỏ trong miệng, nhẹ nhàng m út mát, đôi mắt mê hoặc nhìn cô.
Đồng Tiểu Điệp cảm thấy, mắt Tông Chính, giống như mắt chim ưng, hung hăng bắt lấy trái tim cô, khiến nó rung động.
Tông Chính dùng răng cửa cắn nhẹ, làm ngón tay Đồng Tiểu Điệp dính đầy nước miếng của anh, như đang m út một cây kẹo m út ngon lành, rồi hài lòng nghe thấy tiếng thở của cô ngày càng gấp gáp.
“Bảo bối, em rất ngon.” Tông Chính cười, đưa cả ngón trỏ của mình vào miệng Đồng Tiểu Điệp, một tay ôm lấy cô.
Mây tạnh mưa tan.
Tông Chính sợ làm cô bị thương, thường lật người cô lại ôm, nhưng hôm nay anh không rút ra, vẫn ở nguyên bên trong.
“Ra… ra đi!” Đồng Tiểu Điệp nhỏ giọng nói.
“Không cần.” Tông Chính ôm chặt cô, như vậy tốt hơn.
Như vậy dễ thụ thai hơn, anh đã tìm hiểu rồi.
Đồng Tiểu Điệp cảm thấy khó chịu, cựa quậy mông nhỏ.
“Bảo bối đừng nhúc nhích!” Tông Chính vừa mới nghỉ ngơi lập tức tỉnh táo lại.
Đồng Tiểu Điệp cảm thấy c ăng trướng, lại xấu hổ, muốn Tông Chính rời đi.
Tông Chính ghé vào tai cô, nhẹ nhàng nói: “Như vậy dễ có em bé hơn.”
Lập tức, người nhỏ bé bất động, ngoan ngoãn không quậy phá.
Tông Chính khẽ cười, ngoan như vậy mới tốt, xoa đầu cô.
“Anh biết rồi à?”
“Ừ.”
“Em không cố ý giấu anh.” Đồng Tiểu Điệp nói.
“Ngại à?”
“Ừ.”
Tông Chính bật cười, “Ngại gì chứ?”
“Mọi người cứ nhìn em, như thể em sắp sinh con đến nơi ấy, mà, chẳng lẽ chỉ có em nghĩ đến quá trình sinh con thôi sao?” Đồng Tiểu Điệp khó hiểu.
“Quá trình gì?” Tông Chính hỏi.
“Thì là…” Đồng Tiểu Điệp ngập ngừng, “Thì là chúng ta như bây giờ ấy! Mẹ vui lắm, còn bảo em gọi điện cho anh, Hạo Thần, em có thể sinh con, anh có vui không?”
Tông Chính gật đầu, “Vui chứ.”
“Thật ra em hơi sợ.”
“Vì sao?”
“Lúc em đến bệnh viện lấy thuốc, em hay gặp một chị, chị ấy cũng bị bệnh như em, anh biết không? Chị ấy có một cô con gái, học cấp hai rồi, năm ngoái cũng bị phát hiện bệnh, chị ấy dùng bảo hiểm y tế của mình lấy thuốc cho con gái uống, Hạo Thần, cấp hai thôi, con bé mới học cấp hai thôi!”
Tông Chính nghiêm túc lắng nghe, anh hiểu nỗi sợ của Đồng Tiểu Điệp.
“Em cũng từng gặp những bé gái nhỏ hơn bị bệnh, uống thuốc bị béo phì, mẹ đưa đến lấy thuốc, vì tác dụng phụ của thuốc mà đầu to người nhỏ, bé ấy nói với bác sĩ là bạn học ở trường cười bé ấy, không chơi với bé… Em hiểu cảm giác này nhất, mới đầu em sợ người ta biết, em sợ họ sợ em, sợ bị em lây bệnh, nhưng em không lây bệnh, em chỉ bị vấn đề nhỏ thôi, hệ miễn dịch của em có vấn đề.”
Tông Chính vỗ lưng cô, hôn lên má cô.
“Hạo Thần, em sợ lắm, em không biết mình đúng hay sai, nhưng nếu con em cũng… em không muốn vậy, em không biết mình có thể sinh ra em bé khỏe mạnh không.”
“Mẹ em sinh em ra, sau đó em bị bệnh, em có trách mẹ em không?” Tông Chính hỏi.
“Đương nhiên là không!” Đồng Tiểu Điệp nói.
“Vậy là được rồi, chúng ta chỉ trao cho con sự sống, nhưng sự sống đó thế nào, chúng ta không thể đảm bảo, nhưng chúng ta là ba và mẹ, chúng ta đương nhiên sẽ cho con những điều tốt nhất, chúng ta yêu con, thế là đủ rồi, em không trách mẹ vì sao sinh em ra không khỏe mạnh, con chúng ta cũng sẽ không trách em, vì sao sinh con ra không khỏe mạnh, đúng không?”
Đồng Tiểu Điệp nghĩ ngợi, “Nhưng em hy vọng con có thể khỏe mạnh. Vì trên đời này không có nhiều người như Hạo Thần, nếu con không gặp được thì sao?”
Tông Chính nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, dù con thế nào, anh cũng yêu con.”
Vợ chồng ngủ ngon.
Đồng Tiểu Điệp nghĩ, tuy rằng dù con em thế nào em cũng yêu con, nhưng nếu con có thể bình an khỏe mạnh thì tốt rồi.
Tông Chính cũng lo lắng cho con mình, nhưng anh cảm thấy quan trọng hơn là sinh con ra, dù tương lai thế nào, chỉ cần cả nhà ở bên nhau, thì không sợ gì cả.
Đồng Tiểu Điệp ngẩng đầu khỏi ngực Tông Chính, “Hạo Thần anh đói bụng không? Hôm nay em làm bánh bao thịt cho ba, anh ăn không?”
Tông Chính nhìn chằm chằm Đồng Tiểu Điệp, “Vợ à, sao anh thấy mình đáng thương thế?”
“Hả?” Đồng Tiểu Điệp tròn xoe mắt khó hiểu.
“Tối ngủ không có vợ ôm, ăn cơm không có vợ ăn cùng, mà vợ anh còn làm bánh bao cho người khác, anh thì ăn cơm hộp!”
“Ai bảo anh ăn cơm hộp! Người ta có dặn nhà hàng chuẩn bị đồ ăn cho anh mà! Đầu bếp Nhân Lương tay nghề tốt lắm!” Vừa nghe đồ ăn ở nhà hàng của mình biến thành cơm hộp, Đồng Tiểu Điệp liền không phục.
“Hơn nữa, không phải người khác! Là ba, em làm bánh bao cho ba, anh có gì mà đáng thương!”
“Hơn nữa, anh đang ôm em mà?… Hơn nữa, người ta sẽ từ từ ăn bánh bao với anh mà!”
Tông Chính cười khổ, “Cô bé này đói bụng rồi hả?”
Rồi, Đồng Tiểu Điệp cười hì hì.
“Được rồi, bánh bao đâu? Anh đi hâm nóng!” Tông Chính nào có thật sự so đo với ba mình? Chỉ là muốn làm cô vui lên nên giả vờ đáng thương thôi.
“Em đi em đi!” Đồng Tiểu Điệp muốn bò xuống, “Chồng mệt rồi! Em đi hâm bánh bao cho anh!”
Cảm thấy mình bỏ bê chồng, Đồng Tiểu Điệp vội vàng muốn thể hiện.
Tông Chính vỗ mông cô, “Chưa mặc quần áo mà đi đâu đấy?!”
Bế cô lên giường, đắp chăn cẩn thận, dặn dò: “Không được xuống giường, ngoan ngoãn đợi anh, cũng không được mặc quần áo, tối nay anh muốn ôm vợ như vậy mà ngủ!”
Vội vàng tìm quần mặc vào, chuẩn bị xuống lầu.
Đồng Tiểu Điệp cũng dặn dò, “Chồng ơi! Bánh bao ở ngăn trên cùng tủ lạnh, ba dặn sáng mai còn ăn, không được để ba phát hiện chúng ta ăn vụng, ba sẽ buồn đó!”
“Biết rồi.” Tông Chính xoay người, ăn của ông già hai cái bánh bao thì có sao đâu? Dù gì cũng vì cháu trai mà chiến đấu đến đói bụng thế này mà!
Anh đi vào bếp, mở tủ lạnh ra. Quả nhiên, bên trong có một túi nhỏ đựng đầy bánh bao. Tông Chính thầm nghĩ: Ba à, dù sao ba cũng không ăn hết được, để con giúp ba giải quyết bớt nhé!
Anh lấy bảy cái bánh bao ra đặt lên đ ĩa nhỏ, cho vào lò vi sóng. “Đinh” một tiếng, xong!
Hương thơm lan tỏa khắp căn bếp. Tông Chính hít một hơi, ồ, bánh bao nhân cải thảo thịt bằm đây mà!
Anh bưng khay bánh bao lên, không quên rót thêm một ly sữa bò nóng cho cô gái nhỏ, rồi định quay lên lầu. Vừa đến cửa cầu thang thì đụng ngay Lý Uyển Thanh.
Lý Uyển Thanh nửa đêm khát nước đi ra, suýt chút nữa bị cậu con trai mình dọa giật mình.
“Hắc hắc, mẹ! Ăn bánh bao không?”
Lý Uyển Thanh chỉ biết cười khổ. Nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch của Tông Chính, chỉ mặc mỗi chiếc quần ngủ, tóc vẫn còn ướt, bà làm sao không hiểu chuyện gì vừa xảy ra chứ?
Bà xua tay: “Không ăn, mẹ không có thói quen ăn khuya. Con mang lên cho Tiểu Điệp cùng ăn đi!”
Nghĩ ngợi một chút, bà lại nói thêm: “À, còn có một phần cháo tổ yến, mang lên luôn đi.”
Nói xong, bà bật đèn bếp, hâm nóng cháo tổ yến rồi đuổi con trai lên lầu.
Tông Chính cười ha hả: “Mẹ ngủ ngon nhé!”
Lý Uyển Thanh uống nước xong, trở về phòng, kéo Tông Chính Quốc Hiên dậy.
“Sao thế? Không ngủ được à?”
“Vừa rồi tôi ra uống nước, ông đoán xem tôi thấy gì?”
“Thấy gì?” Tông Chính Quốc Hiên đương nhiên không hỏi kiểu “Trong nhà có trộm hả?”, vì ở đại viện này mà trộm được đồ thì cũng quá khó rồi.
“Con trai ông về rồi!” Lý Uyển Thanh cười, “Nó cứ quấn lấy con bé không buông, nửa đêm nửa hôm còn hâm đồ ăn khuya mang lên. Thấy em thì có chút ngượng ngùng đấy.”
Tông Chính Quốc Hiên cũng bật cười. Ông chưa từng thấy con trai mình dính ai đến mức này.
“Tiểu tử này, còn biết hâm đồ ăn khuya nữa à?… Khoan đã! Đồ ăn khuya? Cái gì mà đồ ăn khuya?!”
Bỗng nhiên, ông sực tỉnh, cảm giác có gì đó không ổn.
“Bánh bao của ông đó, con trai ông vừa hâm nguyên một dĩa.”
Lý Uyển Thanh nói xong, liếc nhìn chồng. Quả nhiên, ông ấy trông có vẻ đang giằng co giữa đau lòng và tức giận đây!
Dù sao cũng là con trai đang đói bụng, còn bên kia lại là dĩa bánh bao thịt ngon lành, Tông Chính Quốc Hiên cảm thấy mình không thể nào mở miệng cấm con trai ăn bánh bao được! Nhưng mà… con trai ăn thêm một cái, thì ông lại mất đi một cái nha!
Tông Chính Quốc Hiên không vui, bèn lầm bầm: “Sao con dâu không xuống nấu cho thằng nhóc một bát mì chứ? Ăn bánh bao làm sao mà no!”
Thật ra, điều ông muốn nói là: Nếu con dâu xuống bếp nấu mì, thì con trai ông sẽ không lấy bánh bao của ông ăn. Mà quan trọng hơn, ông cũng có thể tiện thể xuống làm một chén luôn!
Lý Uyển Thanh bật cười: “Ông tưởng Tiểu Điệp không muốn xuống sao? Chắc chắn là Hạo Tử không cho con bé vất vả. Mà thôi, ông cũng đừng lo, bánh bao hâm nóng nhiều lắm, Hạo Tử chắc không bị đói đâu.”
Nghe vậy, Tông Chính Quốc Hiên không còn tâm trạng ngủ nữa. Ông viện cớ đi uống nước, nhưng thật ra là chạy ra bếp kiểm tra xem bánh bao trong tủ lạnh còn lại bao nhiêu.
Lý Uyển Thanh thấy thế càng buồn cười: “Muốn uống nước thì để tôi rót cho, ông lén lút chạy ra làm gì vậy?”
Ở trên giường, Đồng Tiểu Điệp đang lim dim ngủ thì cảm giác có người lay mình.
“Bà xã, dậy ăn bánh bao nào.”
Đồng Tiểu Điệp chẳng buồn mở mắt, xoay người tránh đi, tiếp tục ngủ.
Tông Chính nhìn trời than thở. Vừa mới nói sẽ cùng anh ăn bánh bao mà sao giờ lại nuốt lời thế này?
Anh cắn một miếng bánh bao, rồi dứt khoát bế Đồng Tiểu Điệp lên, đặt cô ngồi trên đùi mình. “Mẹ mới hâm cho em cháo tổ yến đấy. Anh nghe mùi thơm lắm. Em không ăn thì để anh ăn giúp nhé?”
“Cháo tổ yến?” Đồng Tiểu Điệp lập tức mở to mắt, bật dậy ngay.
Tông Chính phì cười, nhẹ chạm ngón tay vào chiếc mũi xinh đẹp của cô, rồi đưa bát cháo tổ yến qua.
“Kia…” Đồng Tiểu Điệp ngượng ngùng hỏi, “Mẹ nhìn thấy anh có bị giật mình không? Lúc nãy em còn bị dọa sợ đây này!”
Tông Chính bật cười: “Không đâu, mẹ rất bình tĩnh, cứ như biết trước anh sẽ về vậy.”
Đồng Tiểu Điệp lập tức đỏ mặt. Nghĩ đến chuyện Tông Chính vừa trở về, hai người liền lăn lên giường, cô cảm thấy xấu hổ không biết làm sao cho phải.
Tông Chính khẽ cười, xoa nhẹ mái tóc ngắn của cô, trêu chọc: “Xem mẹ thương em chưa kìa, còn cố ý hâm nóng cháo cho em. Đến anh còn không được ăn nữa đó.”
Đồng Tiểu Điệp nghiêm túc gật đầu.
Tông Chính hất cằm ra hiệu cho cô mau ăn đi.
Đồng Tiểu Điệp ngửi thấy mùi thơm, múc một muỗng đưa lên miệng. Nhưng ngẫm lại, cô liền dừng lại, rồi múc thêm một thìa khác, dịu dàng đưa đến bên môi Tông Chính: “Ông xã, anh vất vả rồi, anh ăn trước đi.”
Tông Chính nhìn cô, cười khẽ: “Hôm nay chịu nhường cho anh ăn rồi à?”
Đồng Tiểu Điệp nịnh nọt: “Mau ăn đi nào! Mẹ còn cho thêm táo đỏ với đường phèn nữa, ngon lắm!”
Cô đợi anh nuốt xuống xong liền háo hức hỏi: “Sao nào? Ngon không?”
Tông Chính gật đầu. Nhưng vừa thấy cô định tiếp tục đút cho mình thì anh liền nghiêng đầu tránh, không chịu ăn nữa.
“Em tự ăn đi.” Anh nói, không muốn giành với cô.
Đồng Tiểu Điệp chớp mắt, cảm thấy hơi chột dạ, cũng không nỡ ăn một mình.
Tông Chính bật cười: “Sao, lại khách sáo với anh à?”
Đồng Tiểu Điệp nũng nịu dựa vào lòng anh: “Ông xã, phải cùng anh ăn thì cháo mới thơm, mới ngon chứ!”
Tông Chính hài lòng, để cho tiểu bảo bối tự ăn, còn anh thì tập trung xử lý bánh bao của mình.
Đồng Tiểu Điệp cảm thấy bản thân đã được chiều chuộng quá rồi. Nếu Tông Chính đã bảo cô ăn, mà cô còn từ chối nữa thì đúng là khách sáo quá. Nghĩ vậy, cô khẽ cười, ngọt ngào há miệng, chậm rãi thưởng thức.
Tông Chính cảm thấy bánh bao vẫn là ngon nhất. Đặc biệt là bánh bao do tiểu nữ nhân của anh làm, lớp vỏ trắng mềm, nhân bên trong dù là mặn hay ngọt đều vừa miệng.
Nuốt một miếng bánh bao, anh uống một ngụm sữa bò, rồi thừa dịp lúc Đồng Tiểu Điệp chưa kịp ăn miếng tiếp theo, liền đưa ly sữa đến miệng cô, bắt cô uống một ngụm.
Đồng Tiểu Điệp nói: “Bác sĩ bảo em hơi thiếu canxi, nên từ giờ em phải uống nhiều sữa bò hơn.”
Tông Chính gật đầu, rồi hỏi: “Vậy còn cần chú ý gì nữa không?”
“Còn phải ăn nhiều thịt nạc với trứng gà nữa nhé!”
Tông Chính lập tức ghi nhớ, tiện tay lấy thêm một chiếc bánh bao nhét vào tay cô.
Cuối cùng, anh xử lý hết năm cái, cô ăn hai cái, cả hai còn uống sạch sữa bò mà không chừa lại chút nào.
Xong xuôi, Tông Chính c ởi quần áo, ôm trọn tiểu nữ nhân trơn mịn vào lòng.
Đồng Tiểu Điệp vòng tay ôm lấy bờ vai anh, thì thầm: “Ông xã, ngủ ngon.”
Tông Chính cũng nhẹ giọng đáp: “Bà xã, ngủ ngon.”
Hai người cứ thế ôm nhau, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
Đồng Tiểu Điệp thích được Tông Chính ôm, mà Tông Chính cũng thích ôm cô. Cả hai đều ăn ý đến mức chẳng cần nói cũng hiểu.
Hôm sau, khi xuống lầu, chỉ có một mình Đồng Tiểu Điệp.
“Hả? Hạo Tử vẫn còn ngủ à?” Lý Uyển Thanh hỏi.
“Không… không có.” Đồng Tiểu Điệp nắm chặt bàn tay nhỏ, khẽ đáp: “Anh ấy về rồi.”
“A!?”
“Hạo Thần đã bay chuyến sớm nhất về thành phố L. Anh ấy nhờ con nói với ba mẹ một tiếng.”
Lý Uyển Thanh nghe vậy liền xót xa. Bận rộn đến thế mà cũng chẳng chịu nghỉ phép, cứ chạy tới chạy lui vội vã như vậy. Bà vào phòng nói với Tông Chính Quốc Hiên, nhưng ông lại chẳng mảy may thương xót, trái lại còn khen ngợi:
“Giỏi lắm! Đã có bản lĩnh bay qua đây với vợ thì cũng phải có bản lĩnh bay về đúng giờ đi làm! Quốc gia trả lương cho nó để làm việc, chứ đâu phải để nó xin nghỉ mà đi chăm vợ!”
Hừ! Dựa vào cái gì mà bay qua ăn bánh bao của ông chứ!
Lý Uyển Thanh biết con trai mình có tinh thần trách nhiệm cao, nên cũng không nói gì thêm. Bà dặn người giúp việc đi chợ mua ít xương ống về nấu canh, bồi bổ canxi cho Đồng Tiểu Điệp.
Đồng Tiểu Điệp nhớ lại sáng nay khi mới tỉnh dậy, Tông Chính ôm cô, dụi mặt vào cổ cô, giọng trầm khàn còn ngái ngủ: “Bà xã, buổi sáng tốt lành.”
Cô bị anh làm nhột mà tỉnh giấc, cũng rúc vào cổ anh, nhẹ giọng đáp: “Ông xã, buổi sáng tốt lành.”
Nếu mỗi ngày sau này đều có thể như hôm nay – cùng nhau ngủ, cùng nhau tỉnh giấc, chúc nhau ngủ ngon rồi lại nói với nhau lời chào buổi sáng – thì trên đời này, chắc chẳng có điều gì khiến cô hạnh phúc hơn thế nữa.
Tông Chính rời giường, tắm xong rồi mở tủ lấy một bộ vest chỉnh tề. Anh nắm tay tiểu nữ nhân của mình, người nhất quyết muốn tiễn anh xuống lầu, rồi chậm rãi bước ra cửa.
Đồng Tiểu Điệp nhón chân, tỉ mỉ chỉnh lại cà vạt cho anh: “Sau này em học cách thắt cà vạt cho anh nhé?”
“Được.”
“Vậy từ nay về sau, sáng nào em cũng giúp anh thắt cà vạt!”
“Được.”
“Hạo Thần à, anh như vậy là quá sức rồi đó! Sau này không được chạy qua chạy lại vất vả như thế nữa!”
“Không được.”
“Em ở đây sẽ dành nhiều thời gian bên ba mẹ hơn. Nếu anh nhớ em thì phải tự đến tìm em đó nhé!”
“Được.”
“Thơm một cái nè.”
Tông Chính cúi đầu hôn lên đôi môi ửng đỏ của cô. Làm sao bây giờ? Anh chẳng muốn rời đi chút nào…
Đồng Tiểu Điệp từ từ trượt bàn tay nhỏ khỏi cổ áo Tông Chính, rồi vòng chặt lấy eo anh. Hương thơm quen thuộc của anh bao trùm lấy cô, khiến lòng cô bỗng dưng trống trải. Làm sao bây giờ, cô đã bắt đầu nhớ anh rồi…
Tông Chính bước ra cửa, Lục Hạo đã đợi sẵn. Anh không thích để Đồng Tiểu Điệp mặc đồ ngủ gặp người khác, nhất là đàn ông, nên cô không thể chào hỏi Lục Hạo như mọi khi.
“Sáng sớm đã gọi tôi dậy để đưa cậu ra sân bay, Hạo Tử, cậu giỏi lắm!”