• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tông Chính Quốc Hiên thấy Đồng Tiểu Điệp quan tâm sức khỏe của mình như vậy, trong lòng ông thấy vô cùng vui vẻ. Ông quyết định gắp một miếng thịt để nếm thử, cảm giác hài lòng càng tăng thêm, dù bề ngoài ông vẫn giữ vẻ nghiêm nghị của một người trưởng bối.

Khi miếng chân giò kho vừa vào miệng, gần như không cần cắn, thịt mềm tan hòa quyện trong vị ngọt thanh, thơm béo của lớp gân và thịt nạc.

Món chân giò này được hầm kỹ, thêm đậu phộng và rau kim châm, đúng kiểu truyền thống của thành phố L. Màu sắc nâu đỏ đẹp mắt là nhờ được thắng đường để lên màu, không dùng bất kỳ phẩm màu nào, vừa ngon mắt lại an toàn.

Tông Chính gắp một đũa rau cải ngồng xào dầu hào cho ba mình, nhắc nhở: “Ba, ăn nhiều rau xanh một chút.”

Riêng anh, lại gắp ngay một miếng gà nước sốt. Vị cay cay tê tê vừa miệng, lớp thịt gà mềm ngọt mà vẫn giữ được độ dai nhờ được luộc qua nước sôi rồi ngâm trong đá lạnh, khiến anh ăn liền không dừng đũa. Lớp da gà mỏng, giòn nhẹ, phủ đều nước sốt thơm ngậy, thêm chút hạt mè và đậu phộng băm nhuyễn làm tăng hương vị.

Lý Uyển Thanh thì chăm chú thưởng thức món xương sườn hấp gạo kê. Vị thơm mềm của thịt, hòa cùng hương rượu nhè nhẹ trong gạo kê ngấm đẫm nước thịt, khiến mỗi miếng ăn vào đều mang lại cảm giác ấm áp, dễ chịu, đặc biệt trong ngày đông lạnh giá.

Đồng Tiểu Điệp ngồi nhìn mọi người thưởng thức đồ ăn một cách vui vẻ, trong lòng không khỏi hạnh phúc. Cô mỉm cười, đôi đũa nhỏ xinh cũng không ngừng di chuyển để tự thưởng cho mình vài miếng.

Tông Chính rót đầy một bát canh nóng hổi, đẩy đến trước mặt Đồng Tiểu Điệp, giọng nói trầm ấm: “Bắc Kinh thời tiết hanh khô, em uống nhiều canh một chút cho tốt.”

Cô ngẩng đầu lên, mắt sáng lấp lánh, đáp nhẹ nhàng: “Cảm ơn anh!”

Tông Chính Quốc Hiên nuốt miếng chân giò, vẻ ngoài vẫn bình tĩnh như không, nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ kinh ngạc. Còn Lý Uyển Thanh thì chỉ khẽ lườm ông xã, trách yêu vì sao không sớm nói cho bà biết món này ngon đến thế. Bà cũng rót thêm một bát canh cho chồng mình.

Đồng Tiểu Điệp cảm thấy ngượng ngùng, dưới bàn chân cô khẽ đụng nhẹ vào chân Tông Chính, như muốn ra hiệu. Nhưng không ngờ anh lại lớn tiếng nói: “Đừng nhúc nhích! Lo mà ăn canh đi!”

Cô đỏ bừng mặt, khẽ dẩu môi, lí nhí đáp: “Em… em tự làm được…”

Tông Chính nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, không nhịn được mà mỉm cười, trầm giọng đáp: “Được, ngoan.”

Tông Chính Quốc Hiên nhìn cảnh đó, ánh mắt trao đổi với vợ mình như muốn nói: “Thật là kỳ diệu, tình yêu khiến thằng nhóc này, vốn cả năm cười không nổi mấy lần, cũng có thể dịu dàng như vậy.”

Bên cạnh, bảo mẫu chờ mọi người ăn xong liền nhanh chóng thu dọn chén đ ĩa. Trong lòng bà nửa đùa nửa thật nghĩ, nếu mình không làm thật tốt công việc, có khi lại bị thay thế bởi cô bé này.

Đồng Tiểu Điệp muốn bày tỏ sự nhiệt tình, liền chủ động đề nghị rửa chén. Nhưng bảo mẫu nhất quyết từ chối, khăng khăng giữ “trận địa”. Cô khẽ nài nỉ, giọng ngọt ngào: “Không cần đâu ạ, để con làm được rồi.”

Cuối cùng, Tông Chính phải bước tới, nhấc bổng Đồng Tiểu Điệp lên, rời khỏi phòng bếp, để lại ánh mắt cảm kích từ bảo mẫu.

Cô không chịu thua, ghé sát tai anh, thì thầm: “Hạo Thần, mau thả em xuống! Không phải anh nói em phải ‘biểu hiện tốt’ sao?”

Tông Chính ôm cô chặt hơn, dịu dàng véo nhẹ má cô, cười đáp: “Bảo bối, em ngoan thế này là đủ tốt rồi.”

Đúng lúc đó, Lý Uyển Thanh từ phòng khách bước vào, trên tay cầm lá trà, vờ ho khan hai tiếng để phá vỡ không khí. Bà đi ngang qua, bình thản hỏi không quay đầu lại: “Quốc Hiên, ông để hộp lá trà ở đâu vậy?”

Tông Chính Quốc Hiên bước vào, vẻ mặt có chút thiếu kiên nhẫn nhưng giọng nói vẫn rất săn sóc: “Ngay dưới ngăn kéo nhỏ đó, lần nào cũng phải để tôi sắp xếp giúp bà!”

Khi đi qua, ông thấy gương mặt đỏ hồng của Đồng Tiểu Điệp cùng nụ cười thỏa mãn của con trai, liền khẽ ho hai tiếng. Sau đó, ông cúi xuống cùng vợ tìm lá trà trong ngăn tủ, tiện miệng nói với Tông Chính: “Con đưa Tiểu Điệp ra ngoài dạo một vòng đi, ở nhà hoài không tốt đâu.”

Đồng Tiểu Điệp định từ chối, nhưng Tông Chính nhanh chóng nhận lời: “Được ạ.”

Anh kéo tay cô, dẫn ra cửa mà không để cô kịp nói thêm lời nào.

Năm nay Bắc Kinh không có tuyết, khiến Đồng Tiểu Điệp – vốn háo hức đến Bắc Kinh để ngắm tuyết – cảm thấy hơi thất vọng. Nhưng Tông Chính nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, trấn an: “Không sao, sau này năm nào cũng về, nhất định sẽ có dịp thấy tuyết.”

Đồng Tiểu Điệp khẽ giơ tay đấm nhẹ vào vai anh, nhỏ giọng nói: “Năm nào cũng về cái gì chứ…”

Tông Chính cúi đầu, ghé sát mặt cô, giọng dịu dàng: “Em không định năm nào cũng đi cùng anh sao?”

Giọng nói trầm ấm của anh như xoáy sâu vào lòng, khiến Đồng Tiểu Điệp chỉ biết vùi mặt vào ngực anh, lộ ra mái đầu tròn trịa phía sau.

Tông Chính nắm tay Đồng Tiểu Điệp, dẫn cô đi dạo quanh khu đại viện, vừa đi vừa chỉ vào những góc quen thuộc, kể về những kỷ niệm thuở nhỏ: “Hồi anh tới Bắc Kinh, mới có mười tuổi thôi. Lúc trước, anh toàn ở cùng Quản Tử ở cơ quan đại viện thành phố L. Sau này, mỗi năm không phải anh về đây thì Quản Tử lại sang, cùng nhau trải qua kỳ nghỉ hè và nghỉ đông. Tình cảm của hai đứa còn thân hơn cả anh em ruột.”

Đồng Tiểu Điệp nghe mà không khỏi ngưỡng mộ. Cô nhớ lại hồi cấp ba mới quen biết Liên Dịch, không có được tình bạn từ nhỏ như Quản Tử.

Tông Chính khẽ bóp tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Sau này, đây là nhà của em. Từ giờ, mỗi năm chúng ta sẽ cùng nhau đón năm mới ở đây, cả gia đình sẽ luôn bên nhau.”

Đồng Tiểu Điệp ôm lấy anh, nhỏ nhẹ đáp: “Em thích nơi này lắm.”

Buổi tối, sau khi ăn cơm, bảo mẫu hỏi Lý Uyển Thanh: “Phu nhân, chăn phơi ban ngày để phòng nào vậy?”

Lý Uyển Thanh nhìn qua ghế sofa, nơi Đồng Tiểu Điệp đang vùi đầu vào bàn ăn trái cây, còn Tông Chính thì đứng lên, nhấc chăn bông lên và nhẹ nhàng kéo cô đi.

Đồng Tiểu Điệp chỉ kịp lí nhí chào: “Chúc hai bác ngủ ngon ạ.”

Phòng của Tông Chính, giống như phòng của bất kì chàng trai nào khác, đầy những mô hình máy bay, xe hơi, mô tô, bộ điều khiển chơi game, cùng một giá sách lớn. Không gian này vừa gọn gàng, vừa đậm chất nam tính, nhưng lại mang chút hơi thở của sự ấm áp, yên bình.

Tấm khăn trải giường màu đen, được thêu chỉ vàng tinh xảo, trên đó chỉ có một chiếc gối dài duy nhất. Tông Chính cầm chiếc chăn trong tay, nhẹ nhàng trải lên giường, tỏa ra mùi hương ấm áp của ánh mặt trời.

Anh đặt Đồng Tiểu Điệp lên đùi mình, cánh tay mạnh mẽ ôm trọn cô gái nhỏ nhắn. Chóp mũi anh khẽ cọ vào làn da mềm mại của cô. Thân hình mềm mại ấy hoàn toàn trái ngược với khung xương cứng cáp của anh, và anh thích cảm giác đối lập này.

“Thẹn thùng à?”

Đồng Tiểu Điệp cúi mặt, hai má đỏ bừng, đôi môi nhỏ xinh cũng nhuốm màu đỏ nhạt vì không quen với khí hậu khô hanh nơi đây.

“Chúng ta như thế này có ổn không? Hai bác…”

“Gì cơ? Chẳng lẽ em nghĩ ngủ riêng thì tốt hơn à?” Tông Chính bật cười, giọng đùa cợt: “Đầu nhỏ thế mà cứ nghĩ lung tung thôi!”

“Cái gì mà nghĩ lung tung chứ!” Đồng Tiểu Điệp phản bác, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy đáng yêu: “Người ta là con gái mà!”

Tông Chính siết chặt vòng tay ôm cô, dịu dàng nói: “Không sao đâu. Ba mẹ anh đều rất cởi mở, họ thực sự thích em.”

“Thật không?” Đồng Tiểu Điệp hơi ngẩng mặt lên, hỏi với vẻ tò mò. “Lúc nãy em còn cố gắng làm nũng mà!”

Tông Chính khẽ chạm vào mũi cô: “Thế bây giờ em làm nũng cho anh xem nào?”

Đồng Tiểu Điệp đỏ mặt, lắc đầu không chịu. Cô xoay người, định đứng dậy đi lấy quần áo để tắm rửa, nhưng vừa mới nhấc chân đã bị Tông Chính kéo lại.

Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang bầu không khí thân mật.

“Mẹ?” Tông Chính quay đầu lại, thấy Lý Uyển Thanh đứng ngoài cửa.

“Mẹ mang máy tạo độ ẩm lên cho các con. Vừa nãy thấy Tiểu Điệp có vẻ chưa quen với thời tiết khô hanh ở Bắc Kinh, con cẩn thận đừng để con bé bị cảm đấy!”

Lý Uyển Thanh vừa nói, vừa giơ cao chiếc máy trong tay.

Tông Chính nhận lấy máy tạo độ ẩm từ tay mẹ, mỉm cười nói: “Cảm ơn mẹ. Mẹ ngủ ngon nhé.” 

Lý Uyển Thanh đứng đó, dường như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng vẫn không mở lời, chỉ lặng lẽ bước xuống lầu. Tầng hai vốn chỉ có một mình Tông Chính sử dụng. Nhìn con trai mình trưởng thành, bỗng dưng lại ngủ chung phòng với một cô gái nhỏ, dù đã tự nhủ phải cởi mở và chấp nhận, bà vẫn cảm thấy có chút lấn cấn trong lòng. Đối với bà, ngày hôm qua Tông Chính vẫn còn là một cậu bé, vậy mà giờ đây đã lớn đến mức này rồi sao? 

Sau khi tắm xong, Đồng Tiểu Điệp bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt lập tức bị thu hút bởi chiếc máy tạo độ ẩm đang hoạt động, làn hơi nước mờ ảo lan tỏa khắp căn phòng khiến cô cảm thấy dễ chịu ngay tức khắc. 

Tông Chính kéo cô vào giường, cẩn thận chỉnh lại góc chăn: “Anh đã làm ấm giường cho em rồi đấy. Có gì muốn cảm ơn không?” 

Anh cười đầy ẩn ý, ánh mắt lấp lánh, tinh nghịch như một chú sói nhỏ. 

“Ừm!” Đồng Tiểu Điệp ngọt ngào đáp, nhanh chóng cầm tay anh và đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. 

Tông Chính sững người. Chẳng lẽ mình ám chỉ chưa đủ rõ ràng sao? Đồng Tiểu Điệp nhìn biểu cảm ngơ ngác của anh, bật cười. Cô nhón người, đặt thêm một nụ hôn lên má anh. Đôi mắt Tông Chính híp lại đầy vẻ nguy hiểm, khóe môi nhếch lên một nụ cười tà mị.

Đồng Tiểu Điệp nghĩ, như vậy là đã đủ cảm ơn rồi mà, còn muốn gì nữa? 

“Nơi này cơ.” Anh chỉ tay vào môi mình, ý bảo cô hôn thêm một cái nữa. 

Cô nghe lời, định cúi đầu xuống nhưng được nửa chừng thì cảm thấy mệt, đành tùy tiện đặt một nụ hôn nhẹ lên cổ anh. Nụ hôn nhỏ nhắn, mềm mại và ướt át để lại trên cổ anh một cảm giác vừa ngọt ngào vừa k1ch thích, khiến Tông Chính không khỏi run lên. 

Cảm giác ấy giống như đánh thức mọi giác quan trong anh, khiến cơ thể vốn đang có chút ý đồ xấu nay càng thêm rạo rực. Không nói thêm lời nào, anh chui vào trong chăn, kéo Đồng Tiểu Điệp sát lại gần. 

Chân cô bị kẹp giữa hai ch@n anh, cả người dính sát vào nhau. 

“Ai da!” Đồng Tiểu Điệp kêu khẽ, hờn dỗi vỗ nhẹ lên đầu anh như một người lớn dạy trẻ con: “Ngủ ngoan đi!” 

Cô vẫn chưa quen với môi trường mới, lại thêm việc ngủ chung với Tông Chính dưới sự chú ý của người lớn khiến cô ngượng ngùng không thôi. Nếu tối nay thực sự xảy ra chuyện gì, chắc chắn ngày mai cô sẽ không còn dám ngẩng đầu nhìn ai nữa.  

Vì biết Tông Chính luôn chiều chuộng và nhường nhịn mình, Đồng Tiểu Điệp bắt đầu bày trò, nhẹ nhàng co rúc vào lòng anh như một chú mèo nhỏ. Đôi bàn tay lạnh giá của cô áp lên lồ ng ngực ấm áp và rắn chắc của anh.

Tông Chính bật cười, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang cuộn tròn trong lòng mình, khuôn mặt phấn nộn đầy đáng yêu. Anh khẽ vuốt má cô, trong đầu vẫn còn lởn vởn những ý nghĩ không trong sáng.

“Ngủ đi nào! Chúng ta phải làm bé ngoan chứ!” Đồng Tiểu Điệp thì thầm, giọng ngọt ngào như ru ngủ.

Nghe cô gọi mình như vậy, Tông Chính bất giác mỉm cười. Anh nghĩ thầm, thôi thì hôm nay tạm nhường cô, nhưng ngày tháng còn dài mà. Anh nằm xuống, vòng tay ôm lấy cô gái nhỏ, để mặc những tưởng tượng bay xa trong đầu về những ngày tương lai, trong căn phòng của mình, trên chiếc giường của mình, sẽ cùng cô làm điều gì đó đặc biệt.

Sáng sớm ngày giao thừa, Đồng Tiểu Điệp tỉnh giấc trước. Cô nghịch ngợm dùng ngón tay chơi đùa hàng mi của Tông Chính, rồi nhẹ nhàng di chuyển xuống chóp mũi anh, vẽ những đường tưởng tượng trên khuôn mặt anh như một nghệ sĩ nhỏ.

Tông Chính bị đánh thức, mở mắt một cách lười biếng. Nhưng ngay khi vừa nhìn cô gái nhỏ đang đùa nghịch, giây tiếp theo cô lại ngoan ngoãn nằm yên trong lòng anh, nhắm mắt như chưa có chuyện gì xảy ra.

Anh không nói gì, chỉ khẽ nâng đầu cô lên, chỉnh góc vừa vặn rồi đặt một nụ hôn chắc chắn lên trán cô.

Đồng Tiểu Điệp giật mình, phát hiện mình bị “bắt quả tang”, liền hét khẽ: “Ơ… Chán ghét quá!”

Tông Chính cười khẽ, nhanh như chớp xoay người đè cô xuống dưới, khẽ cắn nhẹ lên môi cô. Giọng anh trầm thấp, đầy ma mị: “Chán ghét, chẳng phải là thích sao?”

Đồng Tiểu Điệp ngẫm nghĩ, quả thật, mỗi lần cô nói “chán ghét” đều là đang làm nũng.

Cô mỉm cười hạnh phúc, bởi vì ở một buổi sáng đẹp như thế này, được thức dậy trong vòng tay Tông Chính, ngắm nhìn gương mặt ngủ của anh, cảm nhận nhịp tim anh vang lên đều đều. Trong ánh sáng đầu ngày, cả hai trao nhau nụ hôn đầy thâm tình, như mơ nhưng chân thật hơn cả giấc mơ.

Cô áp má vào lồ ng ngực ấm áp của anh, cảm nhận hơi thở nóng hổi. Nhưng chưa kịp tận hưởng thêm, giọng nói trầm thấp của Tông Chính bên tai khiến cô giật mình: “Chúng ta tiếp tục đi, nhé?”

Đồng Tiểu Điệp đỏ bừng mặt, vội vàng nói lớn: “Không được đâu! Hôm nay em còn phải giúp làm sủi cảo nữa!”

Tông Chính không để ý, kéo tay cô xuống bụng mình, làm nũng hiếm hoi: “Một chút thôi mà…”

Đồng Tiểu Điệp lập tức vùng vằng: “Không! Không được!”

Cô vội ngồi dậy, mặc quần áo với tốc độ nhanh nhất, nhưng lại bị Tông Chính kéo lại, đè cô xuống giường một lần nữa.

“Anh thật là quá đáng! Buông em ra!” Cô giãy giụa, mặt đỏ như quả cà chua.

Tông Chính nhất quyết không chịu buông, anh hít một hơi thật sâu, mùi hương thơm ngát của cô gái nhỏ lan tỏa trong lò ng ngực khiến anh càng không muốn rời xa.

Đồng Tiểu Điệp lại cuống cuồng, cảm thấy nếu mình ra ngoài chậm trễ sẽ bị các trưởng bối trêu chọc. Dù thế nào, cô cũng phải dứt khoát rời khỏi giường.

Nhìn thấy quyết tâm của cô, Tông Chính không khỏi cảm thấy tủi thân. Những ngày qua, cô gái nhỏ chỉ cho phép anh ôm mà không cho thân mật thêm, khiến anh khó chịu đến cực điểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK