• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô gái nhỏ, tớ tới rồi đây! Hôm nay có món cậu thích, cà chua xào trứng!” Liên Dịch bước vào phòng bệnh tầng 11 của bệnh viện Đệ Nhất, tay xách một hộp đồ ăn.

“Tiểu Dịch, cậu đến rồi!” Đồng Tiểu Điệp nằm trên giường bệnh, chiếc giường được nâng nhẹ, cô mệt mỏi nhưng vẫn cố nở một nụ cười yếu ớt.

“Ăn cơm thôi! Đói không?”

“Ừm, hơi đói một chút…” Đồng Tiểu Điệp đáp, gương mặt tái nhợt đi nhiều.

“Hôm nay tớ nhờ dì ở nhà bếp mua một con cá ánh trăng, nấu canh hầm cho cậu. Tối tan làm tớ sẽ mang đến, món này tốt cho vết thương của cậu lắm. Nhớ ăn hết sạch đó nhé!” Liên Dịch lấy bát đũa đã tráng qua nước ấm, rồi múc đồ ăn ra bát nhỏ, từng muỗng từng muỗng đút cho Đồng Tiểu Điệp.

Đồng Tiểu Điệp ngoan ngoãn há miệng, từng chút một nuốt hết chỗ đồ ăn. Lúc này cô rất cần dinh dưỡng để có thể hồi phục nhanh hơn.

Sau bữa ăn, vừa lúc y tá đến rút kim truyền. Trên tay Đồng Tiểu Điệp còn gắn hai ống mềm, một đầu nối với kim tiêm vẫn cắm trong mạch máu. Một ống khác được gắn với máy bơm giảm đau, bởi vì vết thương của cô quá lớn, bác sĩ phải lắp thêm thiết bị này sau phẫu thuật, nếu không, sau khi thuốc mê tan, cô sẽ đau đến không chịu nổi. Hiện tại thì vẫn ổn, Đồng Tiểu Điệp hầu như không cảm thấy đau, nhưng cô chỉ có thể nằm yên trên giường, không được cử động.

Liên Dịch lấy khăn lông lau mặt cho Đồng Tiểu Điệp. Trên TV trong phòng bệnh đang phát bản tin buổi trưa, nhưng chỉ một lát sau, Đồng Tiểu Điệp mơ màng thiếp đi.

Liên Dịch tắt TV, ngồi xuống ghế bên cạnh, mở tài liệu phiên tòa chiều nay. Cô bất giác nhớ lại tối hôm đó, khi Tông Chính bị Quản Tử kéo đi, Đồng Tiểu Điệp đã như thế nào…

Cô ấy nắm chặt tay Liên Dịch, không chịu buông, òa lên khóc nức nở, như muốn dồn tất cả nỗi ấm ức và đau khổ vào từng giọt nước mắt. Sau khi khóc chán chê, cô ấy mới bình tĩnh lại, ngồi thu mình vào một góc sofa, ôm đầu gối, úp mặt xuống, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ hoe.

Khoảnh khắc ấy, Liên Dịch cảm nhận rõ một khoảng cách vô hình. Đồng Tiểu Điệp giống như một con thú nhỏ, run rẩy co ro, tự bảo vệ mình trong lớp vỏ mỏng manh.

Liên Dịch nghĩ, có lẽ cô ấy sợ rằng mình sẽ nói ra những lời mà chính bản thân cô ấy cũng không muốn nghe. Thậm chí, không cần lời nói, chỉ cần một ánh mắt, hay một bước lùi, đều có thể khiến trái tim mong manh của Đồng Tiểu Điệp bị cứa thêm một vết dao đau đớn. Nhưng dù đau đến mức nào, Đồng Tiểu Điệp cũng chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng, lặng lẽ li3m láp vết thương.

Hôm đó, Đồng Tiểu Điệp đã nói với cô, giọng nói đầy mệt mỏi và tuyệt vọng: “Tiểu Dịch, chân tớ không ổn nữa rồi. Sau này tớ sẽ không thể đi lại được nữa. Bác sĩ nói phẫu thuật có thể cải thiện phần nào, nhưng tớ vẫn rất sợ… Sợ một ngày nào đó tớ phải sống cả đời trên xe lăn. Ba mẹ tớ đều không còn nữa, tớ không biết làm sao để sống nếu phải ngồi xe lăn. Bây giờ, ngay cả ngôi nhà tớ từng có cũng đã bị phá bỏ.

Tớ không thể nói chuyện này với Hạo Thần… Thật ra tớ cũng không định nói với cậu.”

Liên Dịch ngồi xuống bên cạnh Đồng Tiểu Điệp, nhìn thấy cô ấy càng thu mình lại, bất an lui về phía sau.

“Cậu không nói cho anh ấy biết… vì sợ anh ấy không chấp nhận được chuyện này sao?”

“Không phải vậy,” Đồng Tiểu Điệp lập tức phản bác, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định, “Bởi vì tớ biết anh ấy nhất định sẽ nói rằng anh ấy không để ý.”

Liên Dịch im lặng. Cô hiểu rõ Tông Chính là người như thế nào. Anh chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ rơi Đồng Tiểu Điệp, dù cho cô không thể đi lại. Tông Chính thuộc kiểu người yêu là yêu cả đời, bất kể hoàn cảnh thế nào.

“Nhưng cậu biết không…” Đồng Tiểu Điệp nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má, “Tớ thích anh ấy. Tớ cũng muốn ở bên anh ấy cả đời. Nhưng tớ không thể ích kỷ như vậy mà buộc anh ấy phải ở bên tớ. Anh ấy tốt như vậy, xứng đáng có một cô gái khỏe mạnh bên cạnh, một người không khiến anh ấy phải lo lắng chuyện uống thuốc, phẫu thuật, hoặc sau này liệu có con được hay không, liệu con có di truyền bệnh hay không.

Nếu là tớ, anh ấy nhất định sẽ rất mệt mỏi. Tớ không thể đi cùng anh ấy ra ngoài, cũng không muốn ngồi trên xe lăn để anh ấy phải xấu hổ. Tớ không thể tự chăm sóc bản thân, thậm chí tớ còn không biết mình có thể sống được bao lâu nữa.”

Liên Dịch càng nghe càng thấy khó hiểu. Chuyện này là sao? “Không biết mình có thể sống được bao lâu” nghĩa là gì?

Khi cô định mở lời hỏi, Đồng Tiểu Điệp đã nói tiếp, khiến tim cô như thắt lại.

Đồng Tiểu Điệp nói: “Là lupus ban đỏ… Tớ bị lupus ban đỏ.”

Cô còn nói: “Tiểu Dịch, cậu yên tâm, bệnh này không lây đâu.”

Trong giấc ngủ chập chờn, Đồng Tiểu Điệp hơi khó chịu, khẽ nghiêng đầu. Dù trời đã dần ấm hơn, nhưng trên người cô vẫn đắp hai lớp chăn bông dày của bệnh viện. Để tránh gây áp lực lên vùng chân vừa phẫu thuật, chăn được kê cao bằng gối ở phần chân.

Liên Dịch nhìn đồng hồ, thời gian cũng sắp đến giờ phải ra tòa. Trước khi rời đi, cô bước ra ban công nhỏ của phòng bệnh, gọi điện cho người hộ lý.

Căn phòng bệnh này là do chính Liên Dịch kiên quyết chọn khi đưa Đồng Tiểu Điệp nhập viện. Mỗi ngày, phòng riêng này tốn thêm 50 tệ so với phòng bệnh chung, nhưng cô vẫn không do dự. Ngoài ra, cô cũng thuê một người hộ lý giàu kinh nghiệm để chăm sóc Đồng Tiểu Điệp cả ngày, chỉ rời đi trong thời gian ăn trưa và ăn tối.

Không lâu sau, cô hộ lý đã tới. Công việc hộ lý này mang lại mức lương khá ổn, gia đình cô ấy thuê một căn phòng nhỏ gần bệnh viện để tiện đi lại. Công việc ở bệnh viện luôn bận rộn, hết nhà này lại đến nhà khác cần người chăm sóc. Cứ như vậy, cô hộ lý bận rộn mỗi ngày nhưng vẫn có thể lo cho cuộc sống của gia đình mình.

Cô hộ lý khá hài lòng với công việc lần này. Liên Dịch tuy vẻ ngoài có phần nghiêm nghị, nhưng lại không hề cò kè mặc cả. Cô ấy chỉ có một yêu cầu duy nhất: chăm sóc cho người bệnh thật tốt.

Mà Đồng Tiểu Điệp cũng thật sự khiến người khác cảm thấy xót xa. Một cô gái trẻ, nhỏ nhắn như đóa hoa còn chưa kịp nở, vậy mà trên chân lại có vết thương lớn như vậy. Mỗi lần bác sĩ đến thay thuốc, cô hộ lý nhìn thôi cũng thấy sợ hãi.

Liên Dịch vừa rời đi không bao lâu, Đồng Tiểu Điệp cũng tỉnh. Cô hộ lý cẩn thận dùng nhiều chiếc gối kê dưới một bên cơ thể của cô, tạo khoảng cách giữa lưng và đệm giường để tránh tình trạng bị hoại tử do nằm quá lâu.

Đồng Tiểu Điệp nằm im lặng, còn cô hộ lý ngồi một bên xem TV. Trong đầu mơ màng, Đồng Tiểu Điệp nhớ lại ngày Tông Chính rời khỏi nhà Liên Dịch. 

Hôm đó, Tiểu Dịch kéo tay cô, nói chắc nịch: “Không sao đâu, chúng ta sẽ làm phẫu thuật. Dù chỉ có một tia hy vọng cũng không được từ bỏ!”

Ký ức như dòng nước cuốn về… Hôm chuẩn bị nhập viện phẫu thuật, một điều kỳ diệu xảy ra: kỳ kinh nguyệt của cô, vốn bị trễ trong suốt thời gian dài vì áp lực, cuối cùng cũng xuất hiện. Điều này khiến lịch phẫu thuật vốn được sắp xếp sẵn phải dời lại.

Nghĩ lại, có lẽ chính những căng thẳng và áp lực trong thời gian đó đã khiến cơ thể cô bị ảnh hưởng. Căn bệnh này, bác sĩ đã nhiều lần dặn dò rằng không được sử dụng thuốc tránh thai. Nhưng trong khoảng thời gian cô và Tông Chính ở bên nhau, cả hai chưa từng cẩn thận về chuyện này, chỉ có thể lo lắng và cầu nguyện rằng mình sẽ không “dính bầu.” Thật may, ông trời vẫn còn thương xót.

Những ngày cuối cùng trước khi nhập viện, Đồng Tiểu Điệp bắt đầu tiêm thuốc kích bạch cầu. Đây là một loại thuốc giúp tăng số lượng bạch cầu, mỗi ngày phải tiêm bốn mũi vào cánh tay. Những mũi tiêm này vô cùng đau đớn. Ngay từ ngày hôm sau khi bắt đầu tiêm, cơ thể cô đã mệt mỏi không chịu nổi, toàn thân rã rời, vừa đau nhức vừa mềm nhũn. Cơ thể vốn dĩ đã gầy gò, nay lại càng héo hon trông thấy.

Bác sĩ thấy Đồng Tiểu Điệp đau đớn không chịu nổi, liền đề nghị tiêm một liều thuốc giảm đau. Nhưng cô từ chối, biết rằng loại thuốc này chẳng mang lại lợi ích gì lâu dài. Thay vào đó, cô cắn răng chịu đựng, quyết tâm vượt qua.

Sáng ngày thứ tư, trời còn chưa sáng rõ, y tá đã đến để lấy máu. Một lúc sau, các ống máu lần lượt được rút ra, lên tới hơn mười ống. Mạch máu của Đồng Tiểu Điệp vì phải chịu đựng lượng lớn hormone k1ch thích trong thời gian dài đã trở nên cực kỳ mỏng manh và yếu ớt. Chỉ có những y tá nhiều kinh nghiệm nhất trong khoa mới dám đảm nhận việc lấy máu cho cô.

Đồng Tiểu Điệp vốn đã rất quen với việc này. Vì căn bệnh cần theo dõi thường xuyên, cô biết rõ mình nên làm thế nào. Cô sẽ chỉ cho y tá tìm mạch máu thích hợp, sau đó nắm chặt tay thành nắm đấm, siết thật mạnh để giúp máu chảy vào ống nhanh hơn. Khi máu chảy hết, cô sẽ nhẹ nhàng nâng tay lên, dùng tăm bông nhấn vào vết kim tiêm trong vòng mười phút. Bác sĩ đã dặn dò kỹ rằng mạch máu của cô rất đặc biệt, không thể xử lý như người bình thường, cần hết sức cẩn thận.

Đến trưa, báo cáo kết quả xét nghiệm máu đã có. Số lượng bạch cầu trong máu cô đã vượt mức bình thường gấp bốn lần, đáp ứng điều kiện để tiến hành cấy ghép tế bào gốc. Bác sĩ thông báo ngày mai sẽ làm phẫu thuật, yêu cầu người nhà nhất định phải có mặt.

Đồng Tiểu Điệp lập tức gọi điện cho Liên Dịch. Vì buổi chiều không cần truyền dịch nên cô đã bảo cô hộ lý về sớm, chỉ còn lại một mình cô trong phòng bệnh, nằm trên giường.

“Tiểu Dịch, báo cáo có rồi. Trưa ngày mai sẽ làm phẫu thuật.”

“Trên đường kẹt xe, tớ sẽ đến ngay. Trưa nay đồ ăn cũng không tệ lắm đâu, chờ tớ.”

“Ừ, tớ biết rồi.”

Vài ngày trước, Liên Dịch vừa mới mua xe. Trước khi ra nước ngoài, cô ấy đã thi bằng lái trong nước. Hiện tại, vì Đồng Tiểu Điệp bị bệnh nên cô cảm thấy cần có phương tiện đi lại thuận tiện hơn. Cô đến showroom chọn một chiếc xe rộng rãi, đặc biệt chú ý đến cốp xe để có chỗ đặt xe lăn.

Buổi trưa, hai người ngồi trong phòng bệnh, đầu tựa đầu ăn món ăn của căng tin bệnh viện. Thịt bò xào ớt xanh và cá hương thịt tì được nấu khá ngon miệng, khiến cả hai no nê, bụng căng tròn, rồi cùng nằm dài trên giường bệnh.

Đồng Tiểu Điệp kéo tay Liên Dịch, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Dịch, buổi chiều cậu có bận việc gì không?”

“Không bận gì cả. Hôm nay là cuối tuần, tớ được nghỉ.”

Đồng Tiểu Điệp bật cười, giọng nói yếu ớt: “Vậy cậu ở đây với tớ nhé! Hay chúng ta đi dạo một chút được không?”

Liên Dịch quay sang nhìn cô. Gương mặt Đồng Tiểu Điệp gầy gò đến nỗi đôi mắt lõm sâu vào trong, khiến trái tim cô như thắt lại.

“Tiểu Dịch… cậu dẫn tớ ra ngoài đi dạo một chút được không? Tớ sợ… ngày mai xong rồi tớ sẽ không còn cơ hội nữa…”

Liên Dịch ngắt lời cô, không muốn nghe thêm những điều đau lòng đó. Cô nhẹ nhàng xoa gương mặt gầy gò của Đồng Tiểu Điệp, khẽ hỏi: “Muốn đi đâu đây?”

Đồng Tiểu Điệp đáp: “Đến nơi nào đông người ấy, đi xem, đi một chút là được rồi.”

“Ừ, được.”

Liên Dịch không dám nói thêm gì, sợ bản thân sẽ không kìm được mà bật khóc.

Ngày hôm đó, Liên Dịch đưa Đồng Tiểu Điệp đến những nơi nhộn nhịp nhất trong thành phố L. Họ ghé qua con đường trung tâm sầm uất, đi đến công viên Trung Sơn đầy người qua lại, thậm chí còn ghé qua khu chợ buôn bán tấp nập.

Đồng Tiểu Điệp vốn quen thuộc với nơi ấy. Những gánh hàng rong, những người bán thịt cô từng gặp, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội quay lại nữa. Cô ngồi trên xe lăn, len lỏi qua những nơi đông đúc dù biết điều đó chẳng mấy thuận tiện. Nhưng cô nghĩ, nhân lúc còn có thể, hãy cố gắng đi nhiều hơn, ghi nhớ tất cả vào lòng.

Sáng hôm sau, công tác chuẩn bị cho ca phẫu thuật bắt đầu từ rất sớm. Cô lại phải rút thêm mấy ống máu khi bụng còn trống rỗng, thậm chí không được uống nước. Y tá đến đặt ống thông tiểu, cảm giác khó chịu khi thứ đó được luồn vào cơ thể khiến cô nhăn mặt.

Sau đó, người ta tiếp tục làm các bài kiểm tra dị ứng thuốc. Những mũi kim nhỏ xíu liên tục châm vào da, nhỏ từng giọt dung dịch thuốc lên trên rồi khoanh tròn bằng bút bi để theo dõi. Cơn đau từ những mũi kim nhỏ nhưng xuyên thẳng vào tim, khiến Đồng Tiểu Điệp nhíu mày chịu đựng. Nửa giờ sau, y tá quay lại kiểm tra các phản ứng trên da.

Cuối cùng, thời khắc quan trọng cũng đến. Y tá giàu kinh nghiệm nhất của khoa máu đưa cô vào một căn phòng nhỏ, nơi chỉ có một chiếc giường và một bộ dụng cụ phức tạp. Đồng Tiểu Điệp nằm xuống giường, cánh tay gầy guộc của cô được tìm mạch cẩn thận, trước khi một cây kim tiêm lớn hơn bình thường nhiều lần đâm vào tĩnh mạch.

Dụng cụ lấy tế bào gốc bắt đầu hoạt động, phát ra âm thanh “ù ù” đều đặn. Y tá nhẹ nhàng trấn an: “Cô bé, toàn bộ máu trong cơ thể cháu sẽ được rút ra, lọc qua hai vòng, rồi trả lại. Sẽ hơi khó chịu một chút, nhưng cố gắng chịu đựng nhé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK