• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối hôm nay, Quản Tử cực kỳ thông minh khi đưa Tông Chính về Nhân Lương.

Sau đó, anh gõ cửa ầm ầm như thể long trời lở đất, rồi nhanh như chớp nhảy lên xe phóng về nhà ngủ, không để lại dấu vết nào.

Không biết Đồng Tiểu Điệp có thực sự ngủ say hay không, nhưng mãi lâu vẫn không thấy ai ra mở cửa. Cái lạnh bên ngoài làm Tông Chính tỉnh táo hơn không ít. Anh lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, tiếp tục gõ cửa.

Một lúc sau, Đồng Tiểu Điệp xuất hiện từ cửa hông. Vừa mở cửa đã thấy Tông Chính đứng đó, cười hì hì, rõ ràng là đang say bí tỉ.

Không hiểu sao, nước mắt cô đột nhiên trào ra ào ào, không thể kiểm soát nổi. Dưới ánh đèn, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con của cô bị Tông Chính nhìn thấy rõ ràng.

“Sao lại khóc?” Anh đau lòng đưa tay định chạm vào.

Đồng Tiểu Điệp cắn môi, tay nhỏ siết chặt thành nắm đấm bên chân.

“Bảo bối?” Tông Chính dịu dàng gọi cô ấy.

Như một viên đạn pháo nhỏ, Đồng Tiểu Điệp lao thẳng vào lòng anh, vừa đấm vừa hét: “Đều tại anh! Anh là đồ đáng ghét!”

Những cú đấm nhỏ nhoi không chút nương tay giáng xuống ngực Tông Chính, nhưng anh chẳng hề thấy đau. Trái lại, anh sững người trong giây lát rồi bật cười. Cô ấy ở trong vòng tay anh, chân thực đến mức khiến anh xác nhận rằng đây không phải ảo giác khi say.

“Còn cười? Anh còn dám cười à! Đáng ghét!”

Tông Chính ôm chặt cô vào lòng, kéo bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên mặt mình. “Nào, đánh ở đây này, đánh vào đây mới đúng.”

Đồng Tiểu Điệp trông đáng thương đến mức khiến lòng anh đau nhói. Rõ ràng là cô ấy đánh anh, nhưng vết thương lại nằm trong tim anh.

Tông Chính thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà cuối cùng cô cũng quay về dáng vẻ như trước. “Đúng rồi, cứ tiếp tục thế này mới tốt! Đừng có nói với anh mấy câu kiểu ‘Để em yên tĩnh một mình một chút’ nữa, anh sắp phát điên vì nhớ em rồi. Không cần khách sáo, cứ đánh mạnh vào! Ngày mai anh mua thịt cho em ăn, ăn xong có sức thì đánh tiếp!”

Đồng Tiểu Điệp lập tức rụt tay về, hừ một tiếng. “Ai thèm ăn thịt chứ!”

Tông Chính nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay. “Em đúng là nhóc lợn con, kiểu gì rồi cũng sẽ muốn ăn thịt thôi. Nhìn này, tay đỏ hết rồi, có đau không?”

Đồng Tiểu Điệp không biết đáp lại thế nào, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi quay người bước vào trong nhà.

Tông Chính cười, rồi cũng theo vào. Ở cửa, Đồng Tiểu Điệp đứng chờ một bên, đợi anh vào hẳn trong nhà rồi khóa cửa lại thật chặt.

Tông Chính cúi người, bế bổng cô nhóc lên, bước nhanh lên lầu.

Đồng Tiểu Điệp nắm chặt tay mình, không nói lời nào, đôi mắt chăm chú nhìn đường nét trên cằm Tông Chính. Một lúc sau, cô chậm rãi vòng tay ôm lấy cổ anh.

Tông Chính vốn định bế thẳng cô vào phòng, nhưng Đồng Tiểu Điệp bắt đầu giãy giụa, la lối om sòm:

“Thả em xuống! Em muốn xuống! Đồ xấu xa! Anh không được vào phòng em!”

Tông Chính khựng lại, nhìn cô gái nhỏ trong lòng, nhướng mày hỏi:

“Tại sao?”

“Anh… anh ngồi xuống sofa trước đi!”

Thế là Tông Chính giả vờ say, tiếp tục ôm cô vào lòng rồi ngồi xuống ghế. Sau đó, anh cố tình phả hơi rượu lên người cô.

Anh cất giọng trầm ấm: “Bảo bối, dạo này em ăn uống không đàng hoàng đúng không? Gầy đi rồi này.”

Đồng Tiểu Điệp ấm ức nói: “Anh đâu có cần em nữa… em còn tâm trạng nào mà ăn?”

Tông Chính đưa tay day trán, bất lực nhìn cô:

“Ai nói anh không cần em? Rõ ràng là em đuổi anh đi trước!”

“Không đúng! Chính anh không cần em trước! Nếu không thì sao anh chẳng thèm đến tìm em?” Đồng Tiểu Điệp chu môi cãi lại.

Tông Chính cảm thấy mình quá oan ức! Anh uống rượu giải sầu là vì cái gì chứ? Chẳng lẽ do anh hiểu sai vấn đề sao?!

“Này cô nhóc, có phải em quên mất hôm đó chính em là người không cho anh ôm, không cho anh chạm vào, còn nói muốn một mình không?”

Đồng Tiểu Điệp há miệng, nhưng lại không thể phản bác, hình như cô thật sự đã quên mất chuyện đó.

Tông Chính nhếch môi trêu chọc: “Thế nên em nghĩ anh dám không nghe lời em sao? Em biết mà, anh lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời em hết!”

Đồng Tiểu Điệp tức giận: “Nghe lời cái gì mà nghe lời! Sau này, bất kể em có nói gì đi nữa, anh cũng không được bỏ mặc em!”

Tông Chính gật đầu: “Nhưng lúc đó anh cũng rất đau lòng, còn tưởng rằng em không cần anh nữa.”

Giờ phút này, anh hoàn toàn nhập vai, học theo cách nói chuyện của cô.

“Em… Em…” Nghĩ lại ngày hôm đó, hình như đúng là cô đã có ý như vậy thật.

Tông Chính mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ má cô: “Ừm, anh hiểu rồi. Sau này anh sẽ bám lấy em, không cho em chạy đâu.”

“Ngày hôm đó, mẹ anh đến tìm em.”

“Ừm, anh biết rồi.”

“Em không tranh luận, anh cũng đừng khiến người lớn giận. Vốn dĩ là lỗi của em.”

Tông Chính im lặng nhìn cô, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót. Lỗi của em ở đâu chứ? Em là người tốt nhất trên đời này!

Nhưng cảm giác áy náy khiến anh không thể nói nên lời. Lời an ủi hay giải thích gì lúc này cũng trở nên vô dụng.

“Ngày đó em buồn lắm, nên thái độ với anh không tốt… Xin lỗi anh.” Đồng Tiểu Điệp chân thành nói.

Tông Chính cảm thấy nếu còn nghe thêm một câu nào nữa về ngày hôm đó, anh sẽ phát điên mất.

Anh nhẹ nhàng đặt tay lên môi cô: “Suỵt, đừng nói nữa.”

Đồng Tiểu Điệp gạt tay anh ra, kiên quyết nói tiếp: “Em không nhận tiền của mẹ anh, anh yên tâm. Em sẽ không lấy. Em chỉ muốn nói rõ ràng với anh. Em đã hứa rồi, sẽ không chạy trốn nữa. Em cũng đã nói với mẹ anh, em có thể làm được. Em muốn bà tin tưởng em, chỉ là…”

Tông Chính nhìn cô chăm chú, trong lòng dâng lên một cảm giác không nói thành lời, ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm.

“Bảo bối, em thật dũng cảm.”

“Nhưng sau đó, em bị Tiểu Dịch đưa đi… Rồi anh lại không quan tâm đ ến em nữa…”

Tông Chính nheo mắt nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại.

“Không phải, không phải là anh không quan tâm em,” Đồng Tiểu Điệp vội vàng giải thích, “chỉ là mấy ngày trước anh không đến tìm em… Em rất sợ, cứ tưởng anh thật sự không cần em nữa. Dù em luôn nói phải nghe lời mẹ, phải hiếu thuận với người lớn, nhưng mấy ngày nay, người em nghĩ đến nhiều nhất lại là anh. Em thậm chí còn muốn anh đừng nghe lời ba mẹ nữa, chỉ cần mãi ở bên cạnh em thôi… Em… Em cảm thấy mình yêu anh đến mức không thể mất anh được.”

Tông Chính sung sướng vô cùng, kiêu ngạo đáp lại: “Ừ, em yêu anh thật mà.”

Đồng Tiểu Điệp lườm anh một cái, rồi tiếp tục: “Điện thoại của em bị Tiểu Dịch tịch thu mất, cô ấy không cho em ra ngoài, còn ép em ăn cơm nữa! Em không nuốt nổi, thế là cô ấy ép em uống canh. Thật đấy! Cô ấy thực sự ép em uống!”

Cô không biết mình đang muốn kể khổ với Tông Chính về mấy ngày bị Liên Dịch chăm sóc hay đang khiếu nại một cách đáng thương rằng mình đã bị áp bức.

Quả nhiên, Tông Chính nhíu mày thật sâu. Cô gái kia có ý gì đây?!

Ngay lập tức, Đồng Tiểu Điệp nhận ra, làm nũng với Tông Chính thật sự rất dễ chịu!

Cô yên tâm tiếp tục: “Anh đừng giận, Tiểu Dịch cũng chỉ muốn tốt cho em thôi mà!”

Tông Chính nhìn cô gái nhỏ trong bộ đồ ngủ hoạt hình lông xù, rõ ràng là đang làm nũng, nhưng lại khiến trái tim anh tan chảy.

“Em chỉ biết bênh cô ấy!” Anh khẽ nhéo mũi cô một cái.

“A! Ghét quá! Đã nói không được làm vậy rồi mà! Mũi em sẽ bị tẹt mất!” Đồng Tiểu Điệp lập tức giơ tay xoa xoa mũi, cố gắng nâng lên thật cao.

Tông Chính bật cười: “Anh chắc chắn em không phải là heo con thuần chủng rồi.”

“Hả? Gì cơ?” Đồng Tiểu Điệp đang bóp sống mũi, mắt mở to đầy khó hiểu.

“Heo con thì mũi tẹt chứ, làm gì có con nào mũi cao như em? Nào nào, để anh giúp em chỉnh lại một chút, xem có thể giống anh chị em nhà nó không nhé!”

Câu nói này, Đồng Tiểu Điệp tự động chỉ nghe được phần anh khen mũi cô cao và xinh đẹp. Thế là, cô lập tức trả thù bằng cách nhéo một nhúm thịt mềm trên eo anh!

“Ui da!”

“Em đang giúp anh massage eo đó! Xem em tốt với anh chưa này!”

“Chắc chắn bầm tím luôn.”

“À à, để em xoa xoa, không sao đâu mà!”

“Nếu muốn hiệu quả thì phải vén áo lên, đưa tay vào xoa mới được!”

“Tên nhóc xấu xa!”

“Được rồi, không trêu em nữa.” Tông Chính nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, giữ trong lòng bàn tay mình.

Đồng Tiểu Điệp do dự một lát rồi hỏi: “Mấy ngày nay anh đi đâu vậy?”

Nhìn gương mặt anh gầy đi trông thấy, cô nhíu mày trách móc: “Anh chẳng chịu ăn uống gì cả!”

Tông Chính nhẹ nhàng chạm chóp mũi mình vào chóp mũi cô, khẽ gọi: “Cô bé ngốc.”

“Hả?”

“Anh muốn đưa em đến Vân Nam, được không?”

“Vân Nam?”

“Ừ, chúng ta sẽ kết hôn ở đó. Trời xanh, mây trắng, không có ai phản đối… Được không em?”

“……” Đồng Tiểu Điệp trầm mặc. Những lời này chẳng phải có nghĩa là cô thật sự không thể khiến ba mẹ anh yêu quý mình sao?

“Được không?” Tông Chính cố chấp muốn một câu trả lời.

“… Chúng ta tính là bỏ trốn sao?” Cô chớp mắt đầy nghi hoặc.

“Ha ha,” Tông Chính bật cười, “Đúng vậy, cô gái ngốc, anh đang cầu hôn em đấy!”

Khuôn mặt Đồng Tiểu Điệp lập tức đỏ bừng, đỏ đến mức như sắp bốc khói.

“Xấu hổ à?” Tông Chính cọ cọ má cô, giọng nói trầm ấm tựa như móng vuốt mèo nhẹ nhàng cào vào tim Đồng Tiểu Điệp.

“Ừm.” Cô thành thật gật đầu, lí nhí: “Giọng anh thật dễ nghe.”

Được vợ tương lai khen, Tông Chính càng thêm kiên định: “Vậy cả đời này, anh chỉ nói những lời này với một mình em thôi. Cùng anh đi Vân Nam, được không?”

Đồng Tiểu Điệp biết, đây là con đường mà anh đã sắp xếp sẵn. Cô chớp mắt hỏi: “Đến Vân Nam rồi, em vẫn có thể mở cửa hàng chứ?”

Tông Chính lắc đầu: “Anh sẽ làm giáo viên, dạy học cho bọn trẻ. Còn em… sẽ là bà xã chuyên trách nấu cơm cho anh, được không?”

Bà xã chuyên trách nấu cơm…

Đồng Tiểu Điệp bắt đầu tưởng tượng về ngày đó – rời khỏi nơi này, đến một vùng trời xanh nước biếc, sống cuộc đời bình dị như bao cặp vợ chồng bình thường khác.

“Được.” Cô gật đầu, trịnh trọng đồng ý.

Tông Chính vui mừng đến mức không thể diễn tả thành lời, ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, bế bổng lên rồi hạ xuống vài lần. Giữa những tiếng nũng nịu xin tha, anh vẫn ôm chặt lấy cô, liên tục gọi tên cô:

“Tiểu Điệp, Tiểu Điệp, Đồng Tiểu Điệp!”

Đồng Tiểu Điệp cũng hùa theo, đáp lời từng tiếng một:

“Em nghe, em nghe, em nghe”

Sau đó, Tông Chính đột nhiên trở nên bướng bỉnh, chôn mặt vào lồ ng ngực cô, nơi chiếc áo ngủ mềm mại đang phủ lên. Cảm giác mềm mại ấy khiến hơi thở anh cũng tràn ngập mùi sữa ngọt ngào.

“Em thơm quá.” Anh thì thầm, đôi mắt ánh lên tia sáng lấp lánh khi nhìn cô.

“Anh… anh…” Đồng Tiểu Điệp luống cuống, cố gắng đẩy anh ra xa một chút.

“Tiểu Điệp…” Tông Chính cười quyến rũ nhìn cô.

Đồng Tiểu Điệp chẳng biết làm sao, chỉ có thể lắp bắp nói một câu: “Anh… đi tắm đi!”

Nghe vậy, Tông Chính càng bật cười thoải mái:

“Anh say quá rồi, không có sức mà tắm đâu.”

Đồng Tiểu Điệp chẳng tin lấy một chữ.

“Thật đó, anh uống say lắm rồi. Lúc đó, anh nghĩ em không cần anh nữa nên mới cùng Quản Tử uống rượu. Uống đến mức cả quầy rượu nhà cậu ta cũng cạn sạch.”

Nghe vậy, Đồng Tiểu Điệp chợt nhận ra mình đã hiểu lầm anh. Trong lòng có chút áy náy, cô quyết định phải bù đắp lỗi lầm, liền bò dậy khỏi đùi anh:

“Được rồi, để em pha nước mật ong cho anh uống. Uống xong thì phải đi tắm rửa đấy nhé!”

Nhưng Tông Chính lại nắm lấy tay cô, không chịu buông:

“Em giúp anh tắm đi.”

Mặt Đồng Tiểu Điệp lập tức đỏ bừng, nóng ran như muốn bốc cháy, ấp úng mãi không nói thành câu.

“Em giúp anh tắm nhé, được không?” Hôm nay, Tông Chính quyết tâm dùng chiêu dụ dỗ, giọng điệu quyến rũ vô cùng.

Đồng Tiểu Điệp vội vung tay, chạy vào phòng ngủ.

Một lát sau, cô bước ra, trong tay cầm bộ quần áo thun cotton và quần ngủ của anh, tiện tay ném lên sofa rồi lại vội vàng chạy vào phòng. Khi cô quay ra lần nữa, trên tay đã bưng một chậu nước ấm.

“Em… em nghe nói sau khi uống rượu thì không nên tắm ngay, sẽ ảnh hưởng đến xương khớp. Thôi thì… anh tự lau người đi, như vậy sẽ thoải mái hơn.”

Nhưng Tông Chính chẳng thèm nghe, cứ thế nằm dài ra sofa, giả vờ ngủ, thậm chí còn khẽ ngáy nhẹ, ra vẻ say xỉn lắm rồi.

Cái tên xấu xa này!

“Hạo Thần? Hạo Thần?” Đồng Tiểu Điệp nhẹ giọng gọi, đặt chậu nước rửa mặt lên bàn trà, sau đó khẽ lay người Tông Chính.

“Ưm… Khó chịu quá…” Tông Chính nhân cơ hội nắm lấy tay cô, cọ cọ lên như một đứa trẻ nũng nịu.

Làn da anh nóng bừng, khiến Đồng Tiểu Điệp thoáng giật mình. Cô nghĩ thầm: chắc hẳn anh ấy thật sự rất khó chịu. Nhìn dáng vẻ say ngủ của anh, cô bỗng nhớ đến lần trước cũng từng chăm sóc anh như vậy.

Thôi thì… cứ làm thêm một lần nữa vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK