• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối tan làm, Đồng Tiểu Điệp đứng chờ Tông Chính trước cửa Nhân Lương. Vừa thấy xe dừng lại, cô lập tức chạy đến.

Tông Chính vừa thay quần áo, cô đã đứng ngay bên cạnh, chờ anh quay sang nhìn mới cẩn thận hỏi: “Anh có gọi điện cho ba không?”

Tông Chính thay đồ xong, vừa bước ra ngoài vừa hỏi: “Có mang đồ ăn ngon cho anh không?”

Nghe vậy, Đồng Tiểu Điệp lập tức hí hửng, cười tít mắt rồi nhảy chân sáo tới trước mặt anh.

Tông Chính há miệng ra chờ, cô liền nhón tay cầm một chiếc macaron màu hồng phấn đút cho anh. Anh vừa nhai vừa xoa nhẹ mái tóc cô, thầm nghĩ đúng là một cô gái ngoan.

Buổi tối, sau khi tắm xong, Đồng Tiểu Điệp thay một bộ đồ ngủ mềm mại rồi chạy đến ôm anh một cái. Chất liệu vải hơi mỏng khiến tâm trí Tông Chính bỗng chốc rối bời.

“Ngủ ngoan nào!” Anh vòng tay ôm chặt cô, kẹp đôi chân nhỏ của cô giữa hai ch@n mình, giữ cố định không cho cô quậy.

“Hạo Thần, anh nói xem, ba anh có thích em không?” Đồng Tiểu Điệp chống cằm nhìn anh, giọng nói mang theo chút lo lắng.

Tông Chính vuốt nhẹ gương mặt cô. Khuôn mặt này, từ trong mộng đến ngoài đời, chưa bao giờ khiến anh thôi mê đắm.

“Sẽ thích, ba mẹ anh đều rất thích em.”

Nghe vậy, Đồng Tiểu Điệp bật cười khúc khích, rúc vào lòng anh cọ cọ đầy làm nũng.

Sáng hôm sau, có lẽ vì quá phấn khích mà Tông Chính dậy rất sớm. Anh ngồi dậy, nhìn cô gái nhỏ vẫn đang say giấc. Đôi môi đỏ hồng hơi hé mở, bàn tay nhỏ nhắn vô thức nắm lấy góc chăn.

Tông Chính nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ ấy, xoa xoa trong lòng bàn tay mình, cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong tim. Anh cúi xuống cọ nhẹ đầu vào mái tóc cô.

Đồng Tiểu Điệp đang ngủ ngon lành, bị anh làm phiền thì nhăn mặt khó chịu, vung tay đập nhẹ vào anh, miệng lầm bầm:

“Ưm… Đi làm, Hạo Thần, anh đi làm đi…”

Tông Chính bật cười nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, ngón tay nghịch ngợm véo nhẹ chiếc mũi nhỏ.

Đồng Tiểu Điệp vẫn lười biếng, không muốn mở mắt, chỉ phối hợp há miệng thở đều như đang ngủ say.

Tông Chính liền đưa tay còn lại bịt miệng cô lại.

“Ư… Ưm… Ưm!”

Bị nghẹn, Đồng Tiểu Điệp giật mình mở mắt, hờn dỗi véo mạnh vào má anh, làm gương mặt điển trai của anh méo xệch.

“Đáng ghét! Nghẹt thở luôn rồi nè! Mau đi làm đi, em buồn ngủ lắm!”

Tông Chính cũng xoa nhẹ hai bên má cô, trêu chọc: “Nhóc heo lười, hôm nay chồng em không đi làm.”

“Hả? Nghỉ à?” Cô mở mắt, ngơ ngác hỏi.

“Anh xin nghỉ rồi.” Anh cười tà, rồi cúi xuống nhìn cô thật sâu:

“Hôm nay, chúng ta đi đăng ký kết hôn.”

Mặt Đồng Tiểu Điệp đỏ bừng, lãnh chứng rồi, vậy sau này cô thật sự là vợ của Hạo Thần rồi sao!

Nghĩ thế, cô nhanh chóng bật chăn xuống giường, chạy đi tắm rửa thật sạch sẽ, thơm tho. “Hạo Thần, anh nhất định phải chờ em đấy!”

Tông Chính bật cười, “Không đợi em thì anh đi lãnh chứng với ai đây?”

Sau đó, Đồng Tiểu Điệp lại băn khoăn không biết nên mặc gì. Hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng, nhưng cô lục tung cả tủ đồ vẫn cảm thấy không có bộ nào đủ xinh đẹp để diện lên. Nhìn sang Tông Chính đã chỉnh tề trong bộ trang phục chỉn chu, dù mặc gì cũng đẹp trai rạng ngời, cô lại càng cảm thấy tủ đồ của mình thật sự thiếu một chiếc váy thật lộng lẫy. Sao trước đây cô không nhận ra điều đó nhỉ?

Nghĩ thế, cô ngây ngốc hỏi Tông Chính. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, khẽ cười: “Vì bây giờ em muốn làm đẹp cho người em yêu.”

Một câu nói trúng tim đen, Đồng Tiểu Điệp lập tức đỏ mặt.

Trên giường bày đầy những chiếc váy xinh xắn, Tông Chính tiện tay chỉ một chiếc: “Cái này đẹp.”

Đồng Tiểu Điệp càng đỏ mặt hơn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng… hình như hơi chật.”

Tông Chính nhướng mày, “Tiểu trư, em lại lên cân à?”

Anh đưa tay chạm vào eo cô, cảm giác mềm mềm, xúc cảm rất tốt.

“Làm gì có! Ai bảo thế!” Đồng Tiểu Điệp vốn nghĩ mình đã che giấu rất hoàn hảo chuyện lên cân, vậy mà bị xú Hạo Thần này nói toạc ra ngay trước mặt. Cô vội vàng bịt miệng, không thể nào thừa nhận mình mập lên được!

Bị Tông Chính chọc ghẹo, cô nhảy dựng lên. Đúng là cô gái mũm mĩm thì lúc nào cũng nhạy cảm mà.

“Ừm, thêm chút thịt cũng tốt, đợi đến khi em mập thêm chút nữa, anh sẽ đem em đi bán lấy tiền.” Tông Chính nghiêm túc nói, như thể đang bàn về chuyện mua bánh vòng ven đường sáng nay vậy.

Đồng Tiểu Điệp tròn mắt, miệng nhỏ chu lên cao: “Bán đi sao? Nếu anh dám bán em, em sẽ mách chồng em! Anh không biết à? Chồng em là người quyền lực nhất ở đây đấy!”

Nói xong, cô đắc ý khoanh tay, “Thế nào, sợ chưa?”

Ôi trời, nha đầu này lại chơi trò “chồng em” rồi.

“Ừ, chồng em thương em lắm.” Tông Chính nhân cơ hội chiếm lợi, ôm chặt lấy cô gái nhỏ mũm mĩm không buông.

Đồng Tiểu Điệp cũng nhập vai rất nhanh, làm bộ sợ hãi nhào vào ngực anh, “Ôi chồng ơi, em sợ quá, vừa nãy có một chú kỳ lạ muốn bán em đi đó!”

Tông Chính cũng phối hợp, vỗ về dỗ dành cô nửa ngày, sau đó thản nhiên rút điện thoại gọi cho thư ký: “Bắt ông chú kì lạ đó lại đi.”

Đồng Tiểu Điệp còn thật sự gật đầu lia lịa, sau đó tựa vào người anh, thỏ thẻ: “Chồng em thật tốt.”

Mất cả buổi trời, cuối cùng Đồng Tiểu Điệp cũng bị Tông Chính kéo ra khỏi cửa. Mọi người trong Nhân Lương xếp hàng tiễn đưa trong niềm vui hân hoan.

Tâm trạng Đồng Tiểu Điệp rất tốt, cô còn quay đầu lại vẫy tay chào mọi người.

Đến Cục Dân Chính, cả hai đi thẳng vào văn phòng cục trưởng.

Đồng Tiểu Điệp ngồi ngay ngắn, tay nhỏ vô thức mân mê mép váy.

Cục trưởng cười niềm nở, đích thân cầm chứng minh thư của hai người ra ngoài làm thủ tục.

Nhìn xung quanh một lượt, Đồng Tiểu Điệp lặng lẽ lấy ra từ trong túi nhỏ chín đồng tiền đã chuẩn bị sẵn.

Tông Chính nhìn thấy mà bất ngờ – không ngờ đăng ký kết hôn lại rẻ đến vậy? Nhưng điều khiến anh kinh ngạc hơn là tiểu nha đầu này đã chuẩn bị tiền từ lúc nào?

Anh hỏi một câu, Đồng Tiểu Điệp lập tức quay mặt đi, hai má đỏ bừng, không dám nhìn anh.

Thấy xung quanh không ai chú ý, Tông Chính liền đưa tay nhéo nhẹ vào eo nhỏ mềm mại của cô.

“Ai nha! Chán ghét!”

“Nói hay không?”

“Ừm… Nhưng anh không được kể cho ai đấy!” Đồng Tiểu Điệp nói, giọng điệu y như mấy đứa trẻ con khi chia sẻ bí mật, nhất định phải nhấn mạnh: “Anh không được nói cho ai hết đâu!”

Tông Chính nghiêm túc gật đầu: “Không nói.”

Lúc này Đồng Tiểu Điệp mới cúi xuống, nghịch ngón tay của Tông Chính, xoay xoay vặn vặn như đang chơi đồ chơi.

“Em nghĩ… Nếu chúng ta đã quyết định kết hôn, thì phí đăng ký để em trả. Như vậy thì sau này anh chính là người của em, anh phải nghe lời em hết…” Cô ngập ngừng, rồi thẹn thùng nói tiếp, “Em đã âm thầm giấu chín đồng này lâu lắm rồi, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội dùng đến.”

Nói xong, cô nhẹ nhàng thở phào, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngọt ngào.

Tông Chính nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Hóa ra cô đã muốn gả cho anh từ lâu rồi. Dù trưởng bối phản đối, cô vẫn ngoan ngoãn không làm ầm ĩ, thậm chí còn nói muốn chia tay. Nhưng thực ra, cô đã âm thầm chuẩn bị sẵn tiền đăng ký kết hôn, chỉ chờ đến ngày hôm nay, để có thể đường hoàng nói với anh: “Anh là người của em, sau này phải nghe lời em hết đấy.”

Tông Chính đè nén sự xúc động trong lòng, chỉ cười trêu cô: “Muốn gả cho anh đến vậy à?”

Anh cứ tưởng Đồng Tiểu Điệp sẽ đỏ mặt rồi giơ nắm tay nhỏ lên đánh anh, nhưng không ngờ cô lại thẹn thùng, rồi thành thật gật đầu. Đôi mắt trong veo nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu một lần nữa.

Hình ảnh ấy mãi mãi khắc sâu trong lòng Tông Chính. Rất lâu, rất lâu sau này, dù đi qua bao năm tháng, anh vẫn nhớ khoảnh khắc này – một cô gái nhỏ bé, nhưng lại kiên định và dũng cảm muốn gả cho anh.

Tông Chính cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đồng Tiểu Điệp, chỉ chạm nhẹ rồi rời đi. Hơi thở anh có chút rối loạn, giọng nói khàn khàn cưng chiều:

“Bảo bối, em ngoan lắm.”

Sau khi nhận lấy quyển sổ hồng, Tông Chính ôm Đồng Tiểu Điệp đứng dưới dòng chữ lớn “Bách Niên Hảo Hợp” trong đại sảnh Cục Dân Chính. Cả hai đều cười rạng rỡ đến mức mắt híp lại, trên tay mỗi người cầm một tờ giấy chứng nhận kết hôn.

Đồng Tiểu Điệp lập tức lấy điện thoại ra, kiểm tra xem mình có xinh đẹp hay không. Còn chưa kịp làm gì, Tông Chính đã cướp lấy điện thoại, chụp ảnh hai người rồi thẳng tay đăng lên mạng với dòng trạng thái:

“Chúng ta kết hôn rồi!”

Chỉ vỏn vẹn năm chữ, nhưng cả thành phố L như rung chuyển.

Ngay giây tiếp theo, bình luận ồ ạt đổ về:

— “Aaaaaaaaaaa, tôi không thể tin vào mắt mình!!!!!!”
— “Ôi trời ơi, tôi muốn khóc mất! Tiểu Tông thị trưởng cố lên!!!”
— “Cái gì??? Đây là thật sao???”
— “Chúc mừng Tiểu Tông thị trưởng! Bách niên giai lão!!!”
— “Bách niên hảo hợp!”
— “Bách niên hảo hợp!!”
— “Bách niên hảo hợp!!!”
— “Bách niên hảo hợp!!!!”

Vừa bước ra khỏi cổng lớn của Cục Dân Chính, Đồng Tiểu Điệp phấn khởi gọi ngay cho Liên Dịch.

“Tiểu Dịch à, đoán xem hôm nay tớ đã làm gì nào?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tự hào, giọng điệu vui vẻ không giấu được.

Bên kia, Liên Dịch đáp lại với giọng điệu lười biếng nhưng đầy bất mãn:

“Cô gái, đừng có hạnh phúc lộ liễu như vậy. Tớ đang rất bận, không có thời gian quan tâm xem cậu đi Cục Dân Chính hay… Cục Dân Chính.”

Đồng Tiểu Điệp tròn mắt ngạc nhiên: “Tiểu Dịch, cậu lợi hại thật đó! Sao cậu biết tớ ở đây vậy?”

Liên Dịch thở dài bất lực. Cái cô gái này, sắp lấy chồng đến nơi rồi mà vẫn ngốc như vậy sao?

Hôm nay là một ngày tốt, trên đường đi làm cô đã thấy không ít xe cưới chạy ngang qua, hơn nữa giọng điệu ngọt ngào cố tình úp mở của Đồng Tiểu Điệp đã tự nói lên tất cả. Đến kẻ ngốc cũng đoán được!

Lúc này, Tông Chính lái xe đến đón cô. Đồng Tiểu Điệp nhanh chóng trèo lên xe, bàn tay nhỏ xíu lấy từ trong túi ra quyển sổ đỏ, nhìn ngắm rồi sờ qua sờ lại.

“Tiểu Dịch, tớ kết hôn rồi! Tớ thật sự kết hôn rồi!”

Tông Chính mỉm cười, nghiêng người sang giúp cô gái nhỏ đang kích động thắt dây an toàn.

Liên Dịch hừ lạnh, giọng điệu trêu chọc: “Cô gái, làm ơn rụt rè một chút! Cậu làm thế chẳng khác nào thừa nhận là rất muốn lấy chồng! Còn chẳng thèm đỏ mặt nữa!”

Đồng Tiểu Điệp cười ha ha: “Ai nói chứ? Tớ đỏ mặt rồi đó! Thật mà!”

Liên Dịch nhìn chồng tài liệu cao như núi trước mặt, bất lực xoa trán:

“Điểm quan trọng không phải chuyện đó!!!”

“Hả?”

“Thôi, hai người cứ tiếp tục ngọt ngào đi.”

Bên này, Đồng Tiểu Điệp còn chưa kịp phản ứng thì Liên Dịch đã dứt khoát cúp máy. Trong khi đó, Tông Chính lập tức gọi cho Quản Tử, quyết tâm khoe khoang thêm một phen.

Đồng Tiểu Điệp hào hứng bò sang nghe ké, bàn tay nhỏ vẫn không ngừng lật qua lật lại quyển sổ hồng, hết sờ mặt trước lại chạm mặt sau, cứ như sợ nó biến mất vậy.

Tông Chính bật loa ngoài, thong thả nói: “Hôm nay tôi đi lãnh chứng.”

Giọng điệu nhàn nhã, cố ý khiêm tốn.

Đầu dây bên kia… im lặng hoàn toàn.

Quản Tử suýt nữa thì quăng luôn điện thoại. Cái quái gì thế này? Cậu ta đã công khai ầm ầm trên mạng xã hội rồi mà còn gọi riêng cho mình để thông báo? Cậu ta có âm mưu gì đây???

Tông Chính tiếp tục thả nhẹ một câu: “À, không có gì, chỉ là thông báo một chút. Huynh đệ của cậu hiện tại đã là người đàn ông có vợ hợp pháp.”

“……” Quản Tử nghiến răng nghiến lợi, giận đến phát điên. Trước khi cúp máy, anh ta phun ra một câu: “Lão tử ngày mai đi xem mắt!”

Bên này, Đồng Tiểu Điệp như một bé hamster nhỏ vui vẻ chui vào lòng Tông Chính, cười đến mức run rẩy.

“Chúng ta có bị đáng ghét quá không?” Cô chớp mắt hỏi.

Tông Chính nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cưng chiều nói: “Không đâu, cái này gọi là hạnh phúc.”

Không ai nhận ra, có hai kẻ ngốc đang đậu xe ngay trước cổng Cục Dân Chính mà không chịu rời đi. Họ chỉ ngồi trong xe, hết gọi người này lại đến người kia, khoe khoang khắp nơi rằng thị trưởng đại nhân bây giờ đã là người đàn ông có gia đình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK