Anh hơi nhíu mày, đứng thẳng người lên, nhìn chằm chằm Sở Trần đang ngồi cách đó không xa và Quý Thịnh trước mặt, ý muốn nhìn ra điểm khác thường gì đó.
Tiếc rằng, động tác của Sở Trần vẫn như bình thường, cậu tay chân lưu loát đóng gói chiếc bánh pudding, căn bản không nhìn Lệ Phần, cậu quay đầu nói với Quý Thịnh: "Anh đợi một chút, tôi đi thay quần áo đã."
Nói xong cậu liền trực tiếp quay người đi lên lầu.
Dưới lầu chỉ còn lại Lệ Phần và Quý Thịnh.
Quý Thịnh cảm nhận được ánh mắt của Lệ Phần, anh ta ưu nhã lau khóe miệng, thấy Lệ Phần vẫn chưa chịu dời tầm nhìn thì hỏi: "Xin hỏi trên mặt tôi có thứ gì sao?"
"Có chứ."
Lệ Phần thản nhiên nói: "Trên mặt anh đang khắc bốn chữ "không có ý tốt" vô cùng lớn, tôi muốn giả vờ không nhìn thấy cũng không được."
Quý Thịnh nâng mắt.
Lần đầu tiên anh ta và Lệ Phần gặp mặt, không biết sự thù địch này của Lệ Phần là từ đâu mà tới.
Sắc mặt anh ta không chút thay đổi, cũng không cảm thấy bị những lời của Lệ Phần xúc phạm, anh ta thản nhiên giải thích: "Lần này tôi tới, vốn dĩ là muốn dẫn Sở Trần tới Đế Đô, nhưng nếu quan hệ giữa em trai anh và cậu ấy đã hài hòa như thế, vậy tôi cũng có thể đợi."
Còn về chuyện đợi cái gì, hai người đang có mặt đều hiểu rõ.
Lệ Phần cắn răng.
Anh vốn dĩ đã coi Quý Thịnh như kẻ thù, không thích Quý Thịnh, giờ nghe thấy lời này, cơn tức giận lập tức xông thẳng lên đầu. Nhưng anh cũng biết không thể bại lộ thân phận của mình được nên chỉ có thể cúi đầu, như đang trút giận mà hung hăng xắn một miếng bánh pudding ăn.
Dáng vẻ anh dùng sức nhai bánh pudding thật giống như đang nhai đầu Quý Thịnh.
Hung hăng không chịu nổi.
Tốc độ thay quần áo của Sở Trần rất nhanh, không tới năm phút sau cậu đã xuống lầu.
"Đi thôi." Sở Trần cầm theo hộp bánh pudding đi thay giày.
"Ừ."
Quý Thịnh trả lời, nghĩ tới hình thức ở chung của Lệ Phần và Sở Trần, động tác lúc đứng dậy không nhanh không chậm, anh ta thấp giọng nói: "Anh Lệ, hy vọng anh có thể nể mặt mũi của em trai anh mà giữ khoảng cách hợp lý với Sở Trần."
Nói xong, lúc đi ngang qua người Lệ Phần, Quý Thịnh giơ tay, nặng nề ấn xuống bả vai Lệ Phần.
Lệ Phần: "?"
Lời này là ý gì? Là ý mà mình đang nghĩ đó sao?
Lệ Phần đột nhiên đứng bật dậy.
Chân ghế ma sát với nền đất, phát ra tiếng "két... " chói tai.
Anh lạnh lùng nói: "Lời này của anh."
Quý Thịnh quay người nhìn anh.
Lệ Phần vốn muốn nói rằng, chi bằng anh nói mấy lời này với em họ của anh đi, thử coi em họ anh có muốn giữ khoảng cách thích hợp với tôi không. Nhưng trong chớp mắt trước khi thốt ra khỏi miệng, anh nhìn thấy Sở Trần đang đứng ngoài hiên nhìn về phía hai người họ.
Lời này lại bị anh nuốt ngược trở về.
Nói ra cũng thật kỳ lạ.
Lệ Phần vừa nhìn vào mắt Sở Trần đã ý thức được ngay, rằng những lời mình nghĩ trong lòng có lẽ sẽ khiến Sở Trần tổn thương.
Rõ ràng là sự thật.
Nhưng...
Nhưng Lệ Phần không thể thốt ra những lời ấy được.
Trong lòng Lệ Phần càng thêm buồn bực, anh nhìn Quý Thịnh đang nhìn thẳng mình, mang theo khí thế không chịu thua, hậm hực cao giọng nói: "Chút chuyện nhỏ này không mệt anh phải phí tâm, nhà tôi có truyền thống kế vợ, nếu Lệ Nhiên chết rồi thì Sở Trần sẽ phải gả cho tôi. Chúng tôi ở với nhau bồi dưỡng tình cảm trước không được hả?"
Quý Thịnh: "?"
Sở Trần: "?"
Sở Trần hơi kinh ngạc nhìn Lệ Phần.
Cậu đã tự tạo cho mình rất nhiều kịch bản, nhưng giờ khắc này nghe Lệ Phần nói như thế, cậu lại ngoài ý muốn cảm thấy hơi mặc cảm – kịch bản của cậu, hoàn toàn không kí.ch thích như của Lệ Phần!
Nhìn dáng vẻ Lệ Phần gân cổ giằng co với Quý Thịnh, Sở Trần quay đầu đi, nhịn không được mà cười sau lưng hai người.
Cậu làm bộ như không nghe thấy lời Lệ Phần vừa nói, sau khi thay giày xong, giọng nói vẫn như thường ngày nói với Quý Thịnh: "Anh Quý? Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi."
Sự chú ý của Quý Thịnh bị dời đi.
Vừa nãy anh ta đã nói với Sở Trần rằng không cần phải xưng hô xa lạ như thế, lúc đó Sở Trần cũng đã sửa miệng rồi, nhưng bây giờ lại quay lại gọi như cũ, có thể là cậu không muốn đổi xưng hô quá sớm.
Cũng có thể là vì muốn giữ khoảng cách giữa hai bên.
Anh ta không sửa lại nữa.
Trước khi đi ra ngoài, Quý Thịnh mở vòng tay thông minh lên, thay đổi vẻ ngoài của mình thành dáng vẻ hết sức bình thường như trước đó.
Sở Trần nhịn không được mà nhìn Quý Thịnh thêm hai cái.
Quý Thịnh thấy cậu tò mò thì giải thích: "Đây là nghiên cứu của quân bộ, tương đối thích hợp với những người muốn che giấu thân phận như chúng tôi. Kẻ thù của tôi rất nhiều, nếu chúng phát hiện ra quan hệ giữa tôi và cậu thì có thể sẽ làm liên lụy đến cậu."
Sở Trần: "Ừm."
Sau khi hai người ra ngoài, Quý Thịnh vô cùng tự nhiên giơ tay, muốn xách hộ đồ mà Sở Trần đang cầm trên tay, Sở Trần tránh đi: "Tôi tự xách là được rồi, cũng chẳng phải xách không nổi."
Quý Thịnh "ồ" một tiếng, hỏi Sở Trần: "Những gì người kia nói vừa rồi là thật sao?"
Sở Trần nhìn anh ta một cái, cười nói: "Đây là chuyện riêng của tôi mà đúng không?"
Quý Thịnh hơi nhíu mày.
Sở Trần vừa đi về phía trước vừa bình thản nói: "Tôi có thể đoán được vì sao anh lại đến đây. Tôi lớn lên ở Vọng Thành từ nhỏ tới lớn, lúc nhớ được đã không biết mình còn có những họ hàng này, trước đây chúng ta cũng chưa từng tiếp xúc, không có cảm giác thân thiết gì, nếu hai mươi năm trước đã trôi qua như thế rồi, thì ba mươi năm sau, hoặc là bốn mươi năm sau, tôi muốn chúng ta vẫn có thể tiếp tục như thế."
Sở Trần bổ sung thêm: "Đương nhiên, tôi cũng không phủ nhận quan hệ huyết thống giữa chúng ta, nếu mọi người muốn tới đây thăm tôi, tôi cũng sẽ rất vui vẻ cung cấp chỗ ở cho mọi người, dẫn mọi người đi dạo Vọng Thành, nếu sau này tôi có chuyện phải đến Đế Đô, có lẽ cũng sẽ đi thăm mọi người. Nhưng tôi cho rằng, cuộc sống như bây giờ đã rất tốt rồi, không cần phải tiến thêm một bước nữa đâu."
Nói xong, cậu quay đầu nhìn Quý Thịnh: "Anh cảm thấy sao?"
Quý Thịnh gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Dù sao Sở Trần cũng đã nói tới mức đó rồi, lúc nói trên mặt cũng không có chút do dự nào, hiển nhiên cậu thật sự nghĩ như thế. Quý Thịnh sẽ không ép Sở Trần, Giản Vân cũng vậy.
Vì thế, anh ta trực tiếp nói: "Cậu đã thêm số liên lạc với tôi rồi, nếu cậu thay đổi suy nghĩ thì lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi. Mặc dù phần lớn thời gian tôi đều ở quân bộ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đi đến các hệ tinh hà, nếu đến gần đây sẽ tự động nhận được tin tức, sẽ nhìn thấy tin cậu gửi."
"Được, cảm ơn anh."
Hai người ngồi trên xe bay, không ai mở miệng nói chuyện.
Không khí có chút lặng yên.
Nhưng Sở Trần không hề cảm thấy ngại ngùng, cậu thuận thế ngắm phong cảnh ngoài cửa xe.
Không bao lâu sau, vòng tay thông minh của cậu rung lên.
Sở Trần giơ tay lên nhìn, là nick phụ của Lệ Phần gửi tới.
Lệ Phần công tư phân minh nói: /Cậu cũng biết thân phận của tôi rồi đó, những lời vừa rồi tôi nói trong nhà là để chọc tức Quý Thịnh thôi, cậu đừng tin. Nhà họ Lệ chúng tôi không có truyền thống phong kiến cổ hủ như thế đâu./
Sở Trần không khỏi cười cong cả mắt.
Cậu trả lời: /Nhưng mà em đã tin rồi mà, phải làm sao đây anh trai?/
Lệ Phần: /.../
Nhìn dãy dấu chấm lửng Lệ Phần gửi, Sở Trần não bổ ra dáng vẻ cạn lời của Lệ Phần, cậu thấp giọng bật cười.
Lệ Phần lại gửi: /Không cho cậu tin!!!/
Một chuỗi dấu chấm than đằng sau, hiển nhiên Lệ Phần cuống lên rồi.
Sở Trần sung sướng bật cười.
Quý Thịnh ngồi bên cạnh Sở Trần, thấy cậu dựa người lên cửa sổ xe bay, cười đến là tỏa nắng thì trong lòng tự hiểu cuộc sống bây giờ của Sở Trần vui vẻ hơn so với trong tưởng tượng trước đây của mình rất nhiều.
Vậy quả thật không cần phải dẫn cậu cùng về Đế Đô nữa.
Quý Thịnh quay lại dáng vẻ Sở Trần bật cười rồi đưa cho Sở Trần xem: "Tôi có thể mang đoạn video này về cho mẹ tôi xem được không? Bà ấy chính là dì cả của cậu."
Sở Trần nhìn thoáng qua, không để ý lắm, nói: "Được."
Quý Thịnh liền nghiêm túc lưu đoạn video đó lại.
Sở Trần không ngờ rằng đến quay video thôi Quý Thịnh cũng sẽ hỏi mình, cậu không khỏi nhìn Quý Thịnh thêm hai cái.
Đã đến bệnh viện.
Sở Trần xách cái túi trong tay lên, Quý Thịnh đi theo sau cậu.
Hai người vừa bước vào khu nằm viện liền có y tá quen với Sở Trần chào hỏi Sở Trần: "Sở Trần đó hả? Sao cậu lại tới đây?"
Sở Trần cười híp mắt, nói: "Mấy ngày nay trạng thái của Nhiên Nhiên không tệ, trong lòng tôi cũng yên tâm hẳn, vừa hay hôm nay rảnh rỗi, nhớ tới lúc trước mọi người muốn ăn đồ ăn tôi làm nên tôi liền làm một ít điểm tâm đem đến cho mọi người, để mọi người nếm thử đây."
"Wow."
Y tá vui vẻ nói: "Cảm ơn cậu nhiều nhé."
Sở Trần chia bánh pudding cho mấy y tá ở quầy trực, sau đó lại vào phòng bệnh tìm những bệnh nhân bởi vì thuốc ức chế mà tinh thần bạo loạn trở nên nghiêm trọng hơn, chia cho mỗi người một miếng.
"Ể, cậu không phải là Sở Trần sao? Tôi nhớ người kia nhà cậu, hình như là người đầu tiên xuất viện phải không? Lúc đó chúng tôi đều hâm mộ gần chết. Đúng rồi, sao hôm nay cậu lại tới bệnh viện vậy? Không phải lại có vấn đề gì nữa đấy chứ?"
Ánh mắt người nói chuyện không có bất kỳ sự vui sướng khi người gặp hoạ chút nào, mà chỉ có sự lo lắng.
Sở Trần lắc đầu: "Không phải, bây giờ anh ấy hồi phục rất tốt, tinh thần cũng rất tốt. Lần này tôi đến bệnh viện là để mang đồ ăn đến cho mọi người. Mặc dù số lượng không nhiều, nhưng cũng có thể nếm thử một chút."
"Ai ya, thật cảm ơn cậu quá, còn phiền cậu phải chạy tới đây một chuyến nữa chứ."
"Không sao."
"Ngon quá!!"
"Bánh này ngon hơn dịch dinh dưỡng nhiều, anh chồng của cậu ngày nào cũng ăn đồ ăn cậu làm chắc là hạnh phúc lắm nhỉ?"
"Hỏi thừa thế."
"Ngửi thôi mà đã thơm thế rồi! Anh nhà tôi thấy cậu đút đồ ăn cho chồng, mỗi ngày mùi thơm đều bay khắp phòng bệnh thì thèm không chịu nổi, lần này cuối cùng cũng được nếm thử tay nghề của cậu rồi!"
Người nhà của những bệnh nhân trong phòng đều rất nhiệt tình.
Đợi đến khi Sở Trần đã tặng hết bánh pudding, ra khỏi bệnh viên thì trong túi xách tay đã bị nhét đầy.
... Bên trong toàn bộ đều là hoa quả người nhà bệnh nhân khăng khăng nhét cho Sở Trần.
Tâm trạng Sở Trần khá tốt, cậu tiện tay lấy một quả ra cắn ăn.
Mùi vị chua chua ngọt ngọt tràn lan trong khoang miệng.
Quý Thịnh đứng sau lưng Sở Trần.
Giữa mi tâm anh mang theo vẻ ôn hòa.
Không ngờ rằng đứa em họ này, mặc dù lớn lên ở nhà họ Sở từ nhỏ mà cũng có thể có được tính cách như bây giờ, cũng tốn rất nhiều thời gian nấu món ngon cho những người xa lạ, còn đích thân mang tới nữa.
Phần ấm áp này là thứ người trong xã hội hiện đại này rất ít có.
Sở Trần cắn ba miếng đã ăn sạch trái cây trong tay, cậu quay người.
"Anh Quý, anh còn cần làm gì nữa không? Hoặc là có muốn hỏi gì không?"
Sở Trần cười cười: "Tôi kiến thức hạn hẹp, không biết nói lời hay, nhưng phiền anh nhanh một chút, tôi còn phải nhanh chóng về nhà bồi dưỡng tình cảm với anh trai nữa. Nếu anh không có gì cần hỏi thì cứ thế này trước đã nhé?"
Dáng vẻ lạnh lùng không muốn ở lâu với Quý Thịnh.
Quý Thịnh: "..."
Anh ta mới thầm khen Sở Trần trong lòng xong, giờ đã bị vả mặt ngay rồi.
Quý Thịnh nói: "Mấy ngày nay vì còn có việc khác nên vẫn phải ở lại Vọng Thành thêm vài ngày, có lẽ trong nhà em họ có phòng dành cho khách đúng không, chi bằng cho tôi ở nhờ một thời gian đi? Đợi tôi làm việc xong sẽ đi ngay."
Sở Trần đánh giá Quý Thịnh, cậu không cảm xúc nói: "Không được, anh tới khách sạn ở đi."
Quý Thịnh: "..."
Vừa rồi Sở Trần mới nói nếu người nhà họ Giản tới thì cậu sẽ cung cấp chỗ ở, không ngờ rằng là cung cấp khách sạn.
Quý Thịnh có hơi bất đắc dĩ.
Sở Trần bổ sung thêm: "Tôi sẽ tìm khách sạn thích hợp giúp anh, tiền ở khách sạn tôi trả."
"Vậy tôi có thể qua nhà em họ ăn cơm được không?"
Quý Thịnh thật lòng khen ngợi: "Đồ ăn cậu làm rất ngon."
Sở Trần do dự một chút rồi mới nói: "Được."
Cậu cúi đầu gửi tin nhắn cho Lệ Phần: /Mấy ngày nay Quý Thịnh muốn tới nhà mình ăn cơm, em sợ từ chối quá nhiều anh ta sẽ nghi ngờ nên đã đồng ý rồi, anh đừng để anh ta biết được thân phận đấy nhé./
Buổi tối hôm đó, lúc gần giờ cơm tối.
Lệ Nhiên cuối cùng cũng có được quyền khống chế thân thể, anh đứng dậy chuẩn bị đi tìm xe lăn, vừa mới xuống lầu đã trông thấy một thân hình cao lớn – Quý Thịnh, đang đứng trong phòng khách nhà anh uống nước.
Lệ Nhiên: "...?"
...
Chuyện bên lề:
Sở Trần vỗ tay: Kịch bản anh trai viết ngon vãi!!!
Lệ Phần:...