Quả nhiên là Lệ Nhiên.
Nốt ruồi nhỏ trên cổ cũng có luôn.
Đúng là chính chủ rồi.
Nhưng trạng thái bây giờ của Lệ Nhiên vô cùng kỳ lạ, đuôi mắt anh trở nên đỏ sẫm, trong mắt tràn ngập tơ máu, trông như cả mắt đều đỏ lừ lên, không khác gì dáng vẻ lúc bị bạo loạn tinh thần.
Sở Trần đang định hỏi rốt cuộc có chuyện gì thì người này lại đột nhiên dán sát tới, chặn kín môi cậu.
Khác với Lệ Nhiên và Lệ Phần, nhân cách này rất chủ động.
Mới đầu chỉ nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, trúc trắc hôn lên khóe môi cậu, sau đó giống như đột nhiên thông suốt, hôn càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Sở Trần có chút không thở nổi, hơi ngẩng đầu né tránh.
Người đàn ông khẽ nhăn mày mày, mơ hồ nói: "Lạnh."
Giọng nói mềm mại khàn khàn, giống như đang làm nũng.
Một lúc sau, Sở Trần đẩy Lệ Nhiên ra, nhéo tai anh rồi bắt đầu mắng mỏ: "Bà nội cha nó đau chết đi mất, anh muốn nhân cơ hội này phế em hả? Có phải anh đã quên những gì trước đây em từng dạy cho anh rồi phải không?"
Người đàn ông nhìn Sở Trần với biểu cảm vô tội.
Tuy mắt anh đỏ lừ, cứ như vừa giết người tới đỏ mắt, tựa như một chiến thần bước ra từ chiến trường, nhưng ánh mắt lại khiến người ta có cảm giác vừa tủi thân vừa đơn thuần.
Lại phối hợp với gương mặt này của Lệ Nhiên.
Sở Trần: "..."
Không hổ là anh.
Sở - người chơi hệ mê trai - Trần lập tức bại trận, giọng điệu cậu dịu lại: "Thôi vậy, dạy anh thêm một lần nữa. Đầu tiên anh phải làm như thế này..."
Sở Trần đang định cầm tay chỉ dạy Lệ Nhiên cách thực hành thêm một lần nữa, trong lòng cũng âm thầm thề sẽ không có lần thứ ba, đột nhiên cậu nhìn thấy ánh đèn đỏ lóe lên ngoài cửa, tốc độ của người máy nhỏ rất nhanh, nhoáng cái đã giơ cái chảo trong tay tấn công về phía Lệ Nhiên.
Sở Trần: "!!!"
Tốc độ phản ứng của Lệ Nhiên cũng không chậm, lập tức đạp người máy nhỏ ra xa.
Nhưng người máy nhỏ được đích thân Sở Trần cài đặt lập trình bảo vệ lại không cảm nhận được đau đớn, nhanh chóng bò dậy từ đất, nhắm chuẩn mục tiêu vào Lệ Nhiên, một lần nữa tấn công thật mạnh.
Sở Trần vội vàng nói: "Đợi đã..."
Người máy nhỏ vừa nghe thấy mệnh lệnh thì lập tức dừng tay lại, duy trì động tác tấn công trước đó không động đậy nữa, nhưng tinh thần Lệ Nhiên không tỉnh táo, không thể nào phán đoán được bây giờ có an toàn hay không, cũng không có ý định buông tha mà đạp một phát vào người máy nhỏ.
Sở Trần nhíu mày nói: "Lệ Nhiên!"
Lệ Nhiên mắt điếc tai ngơ.
Lúc này Sở Trần mới chợt nhớ ra mấy nhân cách đều có tên gọi khác nhau, cho nên khi cậu gọi đối phương là Lệ Nhiên, căn phản không nhận được bất kỳ phản ứng nào. Sở Trần nhào từ trên giường xuống, kéo lấy cánh tay người đàn ông: "Không được tấn công nữa!"
Lúc đang nói chuyện thì dưới lầu vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Thẩm Du là người đầu tiên xông lên đây, bà kéo Sở Trần sang một bên, nôn nóng dò hỏi: "Trần Trần... con không sao chứ..."
Sở Trần: "???"
Sở Trần còn chưa kịp hỏi sao mọi người lại xuất hiện ở đây thì Lệ Duệ Đạt đã xông tới trước mặt Lệ Nhiên, hét lớn một tiếng rồi giơ tay làm động tác đâm dao!
Ngay sau đó, cơ thể Lệ Nhiên mềm oặt, ngã thẳng xuống đất.
Trước khi nhắm mắt, hai mắt Lệ Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào Sở Trần.
Sở Trần: "???"
Sở Trần hoang mang nói: "Không phải chứ... ba làm gì Lệ Nhiên thế?"
Trên trán Lệ Duệ Đạt đổ đầy mồ hôi, không trả lời câu hỏi của Sở Trần mà hỏi ngược lại: "Nó không làm hại con chứ?"
Sở Trần: "Không đâu."
Lúc này Lệ Duệ Đạt mới nói: "Giật điện thôi mà, con đừng lo, bây giờ con an toàn rồi."
Thẩm Du cũng thở phào một hơi, ôm lấy Sở Trần nói: "Dọa chết mẹ rồi, ban đêm mẹ rời giường đi uống nước thì đột nhiên phát hiện không thấy Lệ Nhiên đâu, thế là vội vàng cùng ba con chạy tới đây. May mà con không sao hết, nếu không mẹ sẽ ân hận suốt đời, hu hu hu..."
Sở Trần: "???"
Sở Trần có thể cảm nhận được Thẩm Du thật sự rất sợ hãi, cơ thể bà run rẩy, thậm chí còn gọi thẳng họ tên của Lệ Nhiên.
Nhưng...
Sở Trần vỗ bả vai Thẩm Du, khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng nói: "Thật ra anh ấy không làm hại con đâu ạ."
Lệ Duệ Đạt: "Hả?"
Thẩm Du không khỏi sững sờ, quay sang liếc nhìn Lệ Duệ Đạt một cái.
Trên mặt Sở Trần hơi hồng, có chút xấu hổ khi nói chuyện này ra trước mặt hai vị phụ huynh, nhưng lại không thể không nói: "Hình như anh ấy chỉ muốn làm chuyện thân mật với con thôi, chứ không phải muốn tấn công con đâu."
Hai vị phụ huynh: "???"
Thân mật?
Thân mật gì? Là cái kiểu thân mật mà bọn họ đang nghĩ đó hả?
Sở Trần thấy Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt hơi không được tự nhiên, mà trên người mình vẫn còn mặc đồ ngủ, bèn chủ động đứng dậy nói: "Con đi thay quần áo cái đã, đợi lát nữa có cần... đưa Nhiên Nhiên tới bệnh viện không ạ?"
"Con đi thay đồ đi."
Sở Trần thay đồ xong đi ra thì thấy Lệ Duệ Đạt khiêng Lệ Nhiên dậy, đặt người vào trong xe bay.
Sở Trần cũng đi theo.
Thẩm Du ngăn cậu lại nói: "Trần Trần, chút vết thương nhỏ này của nó không cần thiết phải tới bệnh viện đâu, ba mẹ định đưa nó về nhà luôn. Chuyện tối hôm nay... khụ, lát nữa con nói kỹ cho mẹ nghe xem rốt cuộc hồi nãy đã xảy ra chuyện gì. Nếu như con ngại thì có thể nói với ba con cũng được."
Thẩm Du lắc lắc vòng tay thông minh.
Sở Trần: "Vâng."
Đối mặt với Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt, đúng là Sở Trần không có cách nào nói ra được, nhưng nếu gửi tin nhắn trên vòng tay thông minh thì không còn gì phải e dè nữa.
Đợi Thẩm Du cùng Lệ Duệ Đạt đưa Lệ Nhiên đi, Sở Trần mới gửi tin nhắn kể lại mọi chuyện xảy ra trước đó, sau đó xoay người lại, một tay sờ cái đầu trơn bóng của người máy nhỏ: "Vất vả rồi."
Đèn đỏ trên đầu người máy nhỏ lóe lên: "Đừng khách sáo mà ~"
Sở Trần mỉm cười.
Trước đó Sở Trần cũng lo lắng tới vấn đề nhân cách khác có khả năng sẽ tấn công mình như Thẩm Du đã nói, cho nên cậu cố ý cài đặt lập trình bảo vệ cho người máy nhỏ. Nhưng sau đó lại lo sợ người máy nhỏ không biết chừng mực sẽ làm Lệ Nhiên bị thương nên cậu quyết định lựa chọn vũ khí là chảo, coi như mô phỏng theo sói đỏ, chỉ số tấn công cũng thấp, đáng lẽ đây chỉ là một suy nghĩ vu vơ thôi, kết quả không ngờ..."
(*) Nhân vật sói đỏ (vợ sói xám) trong phim "Cừu vui vẻ và sói xám" chuyên cầm cái chảo đánh chồng mình:))
Chôn vùi cả cuộc sống phong phú về đêm!
Sở Trần khẽ thở dài một tiếng.
Nếu sớm biết "tấn công" của Lệ Nhiên là kiểu này, chắc chắn cậu đã tắm rửa bản thân sạch sẽ rồi nằm yên trên giường chờ đợi.
Nhưng thế này cũng tốt.
ít nhất lúc Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt vội vàng chạy tới cũng không nhìn thấy tình cảnh đáng xấu hổ.
Nếu không cho dù Sở Trần có mặt dày hơn nữa cũng muốn tự đào hố chôn mình.
Sau biến cố này, Sở Trần không ngủ được nữa. Cậu quay về phòng ngủ, khoanh chân ngồi trên giường trả lời tin nhắn của đám người Văn Hướng Dương.
Sở Trần: "Là thật, tôi kết hôn rồi, mọi người không nằm mơ đâu. Đối tượng là Lệ Nhiên chứ không phải Hoắc Lăng."
Gửi luôn vào nhóm.
Không tệ!
Văn Hướng Dương: "Đệch, bà nội cha nhà cậu, thực sự giấu chuyện lớn như thế. Vậy Hoắc Lăng thì sao? Nghe nói quan hệ của hai người rất tốt, còn sắp kết hôn cơ mà?"
Sở Trần: "Giả đấy! Đều là tin tức do nhà họ Sở thả ra. Tôi và Hoắc Lăng chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Văn Hướng Dương: "Đỉnh của chóp! Dám lừa cả bọn tôi luôn!"
Vương Vũ: "Nhưng nhà họ Lệ cũng không dễ chọc, bằng lòng cho cậu lợi dụng như vậy sao?"
Sở Trần nhướng mày.
Người này cũng thấu đáo phết.
Sở Trần: "Không tính là lợi dụng, chỉ có thể nói là đôi bên cùng có lợi thôi."
Vương Vũ: "Nói cũng đúng, dù sao tình huống của Lệ Nhiên đã thành ra như vậy, chắc không ai chịu gả cho anh ta đâu. Đúng rồi, tôi nghe nói thật ra nhà họ Lệ không suy tàn như lời đồn bên ngoài đâu, cậu cẩn thận một chút, nếu như có vấn đề gì thì có thể nói với tôi. Nhà họ Vương chúng tôi cũng coi như có tiếng ở Vọng Thành, tuy không thể trực tiếp đối đầu với nhà họ Lệ nhưng vẫn có thể giúp đỡ được đôi chút."
Sở Trần mỉm cười: "Cảm ơn."
Nhắc tới nhà họ Lệ, Sở Trần đột nhiên nhớ tới những lời trước đó Thẩm Du đã nói với cậu.
Khóe miệng Sở Trần cong lên, lấy vòng tay thông minh ra định nói với Thẩm Du nếu như lần sau Lệ Nhiên lại tới tấn công cậu nữa thì đừng có ngăn cản, cũng không cần phải lo lắng, cậu sẽ xử lý tốt mọi thứ, nhưng rồi lại cảm thấy gửi mấy lời này không được hay cho lắm.
Thôi vậy.
Dù sao trước mặt mẹ chồng vẫn nên rụt rè một chút.
Chuyện gì đến thì sớm muộn gì cũng phải đến thôi.
Sở Trần không vội.
...
"A Lăng, em nghe nói nhà họ Sở xảy ra chuyện rồi."
Mới sáng sớm Hoắc Lăng đã tới trước cửa khách sạn, chuẩn bị dẫn Văn Gia Ngọc rời đi thì lại thấy dáng vẻ xấu hổ của cậu, vừa mở miệng đã nói ngay câu này.
Hoắc Lăng hơi ngạc nhiên, gật đầu nói: "Đúng là xảy ra chút chuyện, nghe nói bây giờ nhà họ Sở đã loạn hết cả lên, bởi vì nhà bị sập cho nên chỉ có thể ở trong khách sạn. Em đã ăn sáng chưa?"
"Chưa ăn, em không đói, đợi trưa rồi ăn luôn."
Văn Gia Ngọc nhỏ giọng nói: "Cái cậu Sở Trần kia... đã tới tìm anh chưa? Nhà họ Hoắc có tính cho nhà họ Sở vay tiền hay giúp đỡ bọn họ vượt qua khó khăn này không?"
Hoắc Lăng sững sờ không nói tiếng nào, lặng lẽ đánh giá Văn Gia Ngọc.
Sau khi phát hiện những lời Văn Gia Ngọc nói giống y hệt với nội dung trong bí kíp nhận hiện trà xanh, thú thật trong lòng Hoắc Lăng không dễ chịu cho lắm.
Nhất là khi còn có chuyện của Sư Hạo Ngôn làm nền.
Nhưng Hoắc Lăng thà tin chuyện này là do mình nghĩ nhiều còn hơn.
Hôm nay Hoắc Lăng không muốn nghĩ tới mấy chuyện phiền lòng này nữa, dự định dẫn Văn Gia Ngọc tới trường cấp ba trước đây để nhớ lại cuộc sống tốt đẹp thời học sinh, sẵn tiện ôn lại kí ức ngọt ngào của hai người. Nhưng không ngờ vừa gặp mặt Văn Gia Ngọc đã nói câu này.
Tại sao phải nhắc tới chuyện này?
Hoắc Lăng nhăn mày.
Thấy Hoắc Lăng không chịu nói gì, Văn Gia Ngọc coi như Hoắc Lăng ngầm thừa nhận.
Văn Gia Ngọc không vui chút nào.
Cho dù không mấy để ý tới nhà họ Sở nhưng Văn Gia Ngọc cũng biết chuyện lần này bọn họ gây ra không hề nhỏ, không phải chỉ vài chục triệu là có thể giải quyết tất cả. Mà tiền của nhà họ Hoắc, đã sớm bị Văn Gia Ngọc xem là vật trong lòng bàn tay mình rồi.
Hoắc Lăng giúp Sở Trần cũng có nghĩa là đang tiêu tiền của Văn Gia Ngọc, sao cậu ta có thể vui vẻ cho được.
Hơn nữa, một khi đã có ý định giúp đỡ, càng chứng tỏ Sở Trần có một vị trí không thể khinh thường trong lòng Hoắc Lăng.
Văn Gia Ngọc nhớ lại dáng vẻ Sở Trần mỉm cười trong kí ức, không khỏi siết chặt gấu quần.
Nhưng mặt nạ đã đeo nhiều năm của cậu ta cũng không phải vô ích.
Thấy biểu cảm Hoắc Lăng hơi khó coi, Văn Gia Ngọc chỉ đành nhìn mặt đoán ý, nói theo tâm ý của đối phương: "Em cảm thấy nhà họ Sở rất đáng thương, cho dù thế nào đi chăng nữa Sở Trần cũng là bạn anh, anh có thể giúp đỡ cũng là biểu hiện trượng nghĩa, em ủng hộ anh. Chỉ là... Bởi vì em quá thích anh, cho nên khi anh định giúp đỡ người khác, chắc chắn trong lòng em sẽ cảm thấy hơi khó chịu, không nhịn được suy nghĩ có phải anh đã thích Sở Trần hay không, cậu ấy đẹp như vậy, điều kiện gia đình cũng tốt."
Văn Gia Ngọc cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Em rất sợ hãi, sợ anh thích Sở Trần."
Hóa ra Gia Ngọc nghĩ như vậy.
Khiến người mình thích không có cảm giác an toàn, đúng là lỗi của Hoắc Lăng.
Sắc mặt Hoắc Lăng hơi phức tạp, biểu cảm trên mặt cũng dịu đi: "Em yên tâm, anh sẽ không giúp đỡ nhà họ Sở, càng không thích Sở Trần. Đừng nói chuyện này nữa, đi thôi, anh dẫn em về trường cấp ba ôn lại kỉ niệm."
Đôi mắt Văn Gia Ngọc sáng lên: "Vâng!"
Văn Gia Ngọc thoải mái hẳn cả người.
Nghĩ tới nhà họ Sở sắp sửa sụp đổ, sau này gia cảnh của Sở Trần thậm chí còn không bằng một góc của gia đình mình, nụ cười trên mặt Văn Gia Ngọc càng rạng rỡ hơn.
Sau khi ngồi trên xe bay, vòng tay thông minh của Văn Gia Ngọc bất ngờ vang lên thông báo, cậu mở ra xem, là tin nhắn của người đàn ông quen trên phi thuyền trước đó gửi tới, Văn Gia Ngọc nở nụ cười hiền hòa.
Hoắc Lăng bình tĩnh hỏi: "Ai vậy? Bạn em hả?"
"Vâng."
Văn Gia Ngọc thoải mái đưa cuộc đối thoại của hai người cho Hoắc Lăng xem, nói bằng giọng điệu vô cùng thản nhiên: "Em quen anh ấy trên phi thuyền. Khi đó đúng lúc trên phi thuyền có người bị bạo loạn tinh thần. Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cho rất nhiều người bị thương, trong tay em có thuốc ức chế nên muốn cứu người thử xem. Nhưng khi đó cơn bão tinh thần hết sức lợi hại, em phải bảo vệ thuốc nên không kịp trở tay, chính anh ấy đã giúp em đánh vỡ tấm chắn để em đi vào. Sau đó bọn em trò chuyện về thuốc ức chế, lúc này mới coi như quen biết lẫn nhau."
Hoắc Lăng gật đầu, đột nhiên nhớ tới Sở Trần từng nhờ mình hỏi thăm một chuyện.
Hoắc Lăng thuận miệng hỏi: "Thuốc ức chế này do em chế tạo hay giáo viên hướng dẫn của em chế tạo ra?"
Văn Gia Ngọc trợn to mắt.
Sao Hoắc Lăng... lại hỏi như vậy?
Không lẽ Hoắc Lăng đoán được thuốc ức chế không phải do giáo viên hướng dẫn của mình làm ra ư?
Trong lòng Văn Gia Ngọc rung động không thôi.
Văn Gia Ngọc kéo tay Hoắc Lăng, đôi mắt ướt át: "A Lăng, không ngờ anh lại hỏi câu này. Thuốc này đúng thật là do em chế tạo, nhưng thành quả cuối cùng lại bị giáo viên hướng dẫn của em cướp đi mất. Vốn dĩ sắp tới sinh nhật của anh rồi, em không muốn nhắc tới chuyện này, nhưng không ngờ..."
"Quả nhiên, em biết anh yêu em nhất mà."
Nói xong Văn Gia Ngọc nhào vào lòng Hoắc Lăng.
Hai tay Hoắc Lăng giơ cao lên, có chút mất tự nhiên.
Chuyện này không phải Hoắc Lăng nghĩ ra, tất cả đều nhờ Sở Trần đấy.
Còn nói có yêu hay không... Hoắc Lăng từ chối cho ý kiến.
- -------------------