Anh còn lâu mới mới tin Sở Trần nói nhăng nói cuội.
Chơi gái?
Thế mà cũng nghĩ ra được.
Tuy bây giờ anh không thể trao đổi với Lệ Nhiên, cũng không có ký ức của bất cứ nhân cách nào. Nhưng anh cùng hội cùng thuyền với Lệ Nhiên hơn hai mươi năm, hai người quen thuộc đối phương đến không thể tường tận hơn.
Con người của Lệ Nhiên, đừng nói là chơi gái, bảo cậu ta tự thẩm cũng không làm nổi!
Bằng không sao sẽ xuất hiện nhân cách thứ ba chứ?
Có điều…
Khi thấy Sở Trần thật sự đi về phía mấy người trong ngõ hẻm, Lệ Phần luống cuống.
Từ sau khi Sở Trần kết hôn với Lệ Nhiên, hai người thường xuyên ở nhà chơi một ít kịch bản kỳ kỳ quái quái. Hầu như mỗi lần Lệ Phần tỉnh lại đều bắt gặp Sở Trần đang nghịch ngợm đùa nhây.
Ví như lần trước, còn ăn mặc trang điểm thành hầu gái…
Đã vậy còn nói những loại lời thoại kỳ lạ, không sao đếm xuể.
Nếu dựa theo loại ý nghĩ này, nói không chừng Lệ Nhiên thật sự bị Sở Trần làm ô nhiễm đầu óc cũng nên.
Nhưng đôi tình nhân này cũng quá phóng túng rồi đấy?
Chơi gái thật à?
Đáy lòng Lệ Phần vẫn nghi hoặc, nhưng tay vẫn điều khiển xe lăn đi theo.
Điều khiến anh khiếp sợ là Sở Trần đã bắt đầu thương lượng giá tiền rồi!
Sở Trần không để ý tới Lệ Phần theo tới phía sau.
Cậu cười tủm tỉm, soi mói nhìn một thiếu niên trước mặt: “Cậu cũng xứng ba ngàn á?” Vừa nói, cậu vừa trực tiếp đưa tay nắm cằm cậu trai: “Cậu cảm thấy tôi đẹp hơn hay cậu đẹp hơn?”
Vừa nói, Sở Trần còn cố ý ghé sát tới.
Gương mặt thanh tú của cậu trai kia lập tức đỏ bừng.
Cậu ta nhìn Sở Trần có thể nói là xinh đẹp, toàn thân còn tản ra khí tức của người bề trên trước mặt, lại nhìn về phía Lệ Phần mặt lạnh ngồi xe lăn lại vẫn tuấn mỹ vô cùng bên kia, lắp bắp nói: “Các… các anh đều đẹp.”
Lời này là thật lòng.
Tất cả những người ở đây cộng lại đều kém hai người đối diện.
“Đúng không nào.”
Sở Trần miễn cưỡng nói: “Vậy lên giường với cậu thì hai chúng tôi còn thiệt thòi ấy chứ.”
Lệ Phần: “...”
Mắt thường có thể thấy được, vẻ mặt Lệ Phần dần trở nên nôn nóng.
Anh muốn nổi giận, nhưng nhớ tới bây giờ mình là Lệ Nhiên nên lại cố đè lửa giận xuống, lạnh lùng nhìn Sở Trần.
Hừ!
Bên ngoài đồn không sai, Sở Trần chính là một tên ong bướm trăng hoa!
Lúc trước khi anh giúp Sở Trần huấn luyện sức mạnh tinh thần, rõ ràng cậu biết anh là anh trai còn cố ý quyến rũ, hôn môi anh, thậm chí còn nói anh làm cái gì cũng được!
Bây giờ lại như vậy…
Lệ Nhiên vẫn có thể nhịn nổi ư?
Trong lúc Lệ Phần còn đang ở bên này hậm hực khó chịu, cậu trai đối diện cũng đang suy tư lời của Sở Trần.
Sở Trần nói có lý, bọn họ lên giường cũng không thể nói được bên nào mới thua thiệt, nhưng mà…
Cậu ta chớp mắt mấy cái, ánh mắt thoáng nghiền ngẫm.
Hai người này ăn mặc quần áo thượng hạng, khí chất cũng không hợp với con phố này. Vừa rồi mấy người ở đây đều nói nếu có thể làm cùng người như vậy tuyệt đối lời to. Cho nên khi một trong hai người đi về phía bọn họ, bọn họ đều rất kích động.
Nhưng ai ngờ…
Thoạt nhìn có tiền như vậy mà keo kiệt thế chứ?
Chơi three some đấy!
Thế mà ba ngàn cũng không chịu!
Nhưng hai người họ thật sự rất đẹp mắt.
Cậu trai thấy Sở Trần nhìn về phía người khác thì sợ Sở Trần đổi ý, vội vàng nói: “Vậy anh trai nói đi, bao nhiêu tiền thì thích hợp?”
Lệ Phần bên cạnh vốn dĩ đang sắp sửa bùng nổ, vừa nghe đến xưng hô “anh trai” này lập tức cảm thấy mí mắt giật giật, mặc kệ tất thảy nói thẳng: “Anh không thích cậu ta, đổi người khác!”
Cậu trai: “!!!”
Sở Trần quay đầu liếc nhìn Lệ Phần, cười khẽ: “Được thôi, nghe lời anh.”
Cậu trai kia nghe vậy thì tức chết, không nhịn được mà cao giọng: “Tôi cũng đã xuống giá rồi, hai người còn muốn thế nào nữa!”
Chỉ có điều, giọng cậu ta đã trực tiếp bị nhấn chìm.
Một người khác linh lợi sáp tới gần: “Chọn em đi chọn em đi, em có thể không lấy tiền!”
“Vậy thì chọn cậu đi.”
Sở Trần quay đầu nhìn về phía cánh cửa cần nghiệm chứng bằng vòng tay thông minh mới có thể mở bên cạnh: “Vào từ đây đúng không?”
“Đúng.”
Cậu trai kia rất sợ Sở Trần và Lệ Phần đổi ý, lập tức đi dùng vòng tay nghiệm chứng, cũng điền số người tiến vào. Cậu ta cười ngượng ngùng: “Mời hai anh vào.”
Sở Trần nhấc chân vào trước.
Lệ Phần ngoài mặt lạnh tanh, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: ‘Sở Trần không biết xấu hổ thì thôi đi, sao Lệ Nhiên cũng đồng ý thế… Đây dù sao cũng là thân thể của anh nữa, sao có thể làm bậy như vậy?
Lần này anh không quản không được!
Cùng lắm thì bại lộ thôi!
Anh lập tức điều khiển xe lăn đuổi theo.
Lúc lên tầng, Sở Trần hứng thú dạt dào hỏi cậu trai kia: “Cậu thành niên chưa?”
“Thành niên rồi!”
Cậu trai lập tức khoát tay: “Chỉ có mặt em là trông non vậy thôi. Mặt này tương đối được ưa chuộng, có thể ngụy trang thành học sinh. Tuy nơi này của bọn em đều làm kiểu buôn bán này nhưng chắc chắn không liên quan đến trẻ em vị thành niên, anh cứ yên tâm đi.”
Cậu ta rất hoạt bát, cũng nói nhiều, một đường dẫn Sở Trần và Lệ Phần đi lên.
Nhưng Sở Trần lại bất ngờ ấn xuống lầu sáu.
Thang máy lập tức dừng tại tầng này.
Sở Trần trực tiếp đi ra ngoài.
Cậu trai sửng sốt: “Anh ơi… Chúng ta ở tầng mười ba…”
“Tôi biết.”
Sở Trần cười híp mắt nhìn cậu trai theo bản năng đi theo phía sau mình vào tầng này. Cậu vươn tay lấy ra một xấp tiền dày, thoạt nhìn còn nhiều hơn ba ngàn dúi thẳng vào túi cậu ta: “Cảm ơn cậu dẫn tôi vào tòa nhà này, các cậu ở đây phòng bị nghiêm mật như vậy, tôi thật đúng là không vào được.”
Cậu trai: “…. Anh!”
Cậu ta vừa nói được một chữ, Sở Trần đã vươn ngón trỏ đặt trên môi cậu ta: “Chuyện này là bí mật của chúng ta, đừng nói ra được không?”
Tuy Sở Trần không vận dụng sức mạnh tinh thần, nhưng khí thế quanh người nháy mắt tăng vọt.
Rõ ràng cậu không làm gì cả, cậu trai kia lại cảm thấy chân như nhũn ra, cứ như bị cố định tại chỗ không thể động đậy vậy.
“.Vâng, được! Hai người yên tâm, em sẽ không nói với người khác đâu.”
Cậu trai túa mồ hôi lạnh.
Lệ Phần: “???”
Lệ Phần ở một bên vây xem chỉ cảm thấy toàn thân không ổn.
Sở Trần này nói năng hành xử khó phân thật giả, ngay cả anh cũng không phân biệt được lời nào của Sở Trần là thật, lời nào là giả.
Nhưng mà…
Tốt nhất là cậu ta không phải tới đây để chơi gái thật, bằng không mình nhất định sẽ tức giận.
Sở Trần như chú ý tới ánh mắt của Lệ Phần, bất ngờ quay đầu nhìn anh.
Cậu cười tủm tỉm, bước tới căn phòng mà Quân đoàn Phần Diệm đã gửi địa chỉ, vừa đi vừa hỏi cậu trai kia: “Căng thẳng thế làm gì? Chỗ này của các cậu phòng bị rất nghiêm ngặt à? Sẽ bị xử phạt sao?”
“Không phải.”
Cậu trai không nói nhiều nữa.
Sở Trần "ừ" một tiếng, chỉ cửa phòng Du Nhiễm: “Gõ cửa giúp tôi.”
“Vâng vâng.” Cậu ta lập tức tiến lên gõ cửa.
Nhưng Du Nhiễm rất cảnh giác, từ đầu đến cuối không xuất hiện.
Hành lang một mảnh an tĩnh.
Cậu trai phản xạ mà quay sang nhìn Sở Trần bên cạnh: “Làm sao bây giờ anh?”
Ngay lúc này, chỉ nghe một tiếng vang lớn truyền tới!
Phòng ở đây cách âm không tốt lắm, ba người Sở Trần đứng bên ngoài có thể nghe rõ trong căn phòng trước mặt có tiếng phụ nữ thét chói tai: “Các người đang làm gì?”
“Cứu mạng…”
“Có người… ưm!”
Ngay sau đó, cửa phòng mở ra.
Một cô gái tóc ngắn mặc quân trang gọn gàng đi từ trong ra: “Cậu Sở, ngài Lệ, mời vào.”
“Vất vả rồi.”
Sở Trần cười với Đoản, quay đầu nói với cậu trai kia: “Cậu lên phòng một mình nghỉ ngơi một chút, chờ ba tiếng sau lại xuống được chứ?”
“Vâng vâng vâng.”
Cậu trai lập tức hiểu ý Sở Trần, không ngừng gật đầu, vội vàng rời đi.
Lệ Phần vừa thấy Đoản thì trong lòng hiểu rõ.
Chính anh cũng không chú ý, khi bản thân biết được sự thật, khóe môi không tự chủ được hơi giương lên.
Sở Trần dẫn đầu bước vào phòng.
Du Nhiễm quả nhiên ở trong phòng, trước đó chỉ là không mở cửa thôi.
Cô ta bị Hổ Tử đè cạnh ghế sofa, miệng bị chặn lại, phát ra từng tiếng ưm ưm không rõ. Cô ta không ngừng lúc lắc đầu, nhưng đương nhiên không thể đọ lại với người đàn ông khỏe mạnh như Hổ Tử, sức mạnh tinh thần lại không sánh bằng mọi người tại đây.
Nghe tiếng vang ngoài cửa, Du Nhiễm căm phẫn nhìn qua.
Sở Trần vỗ tay bốm bốp.
“Dì Du Nhiễm ghê gớm lắm đấy nha.”
Sở Trần đi tới, cười hì hì ngồi xuống đối diện Du Nhiễm, dáng vẻ ung dung tự tại: “Dì xảo quyệt thật, không muốn hao phí thời gian và tinh lực sinh con cho Sở Nguy Vân nhưng lại muốn tiền của ông ta. Thừa dịp Sở Nguy Vân bị bệnh, cố ý diễn một vở tuồng như vậy. Đúng là Sở Nguy Vân dễ gạt thật, nhưng dì cảm thấy tôi cũng dễ bị qua mặt như thế?”
Du Nhiễm hơi khựng lại.
“Đây là cái gì? À, một tấm vé tàu. Sao thế? Dì muốn tới hệ tinh hà khác à?”
Sở Trần chớp chớp mắt: “Chuyện quan trọng như vậy sao dì Du Nhiễm lại không thương lượng một tiếng với đám tiểu bối chúng tôi chứ? Như thế chúng tôi cũng có thể đến bến tàu tiễn dì mà, tránh cho dì đi một mình quá cô đơn.”
Người của Quân đoàn Phần Diệm đều chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Trần.
Trên mặt cười giả lả, nhưng toàn thân lại lạnh băng. Nói chuyện từ tốn ung dung, nghe cũng không có gì, nhưng khí thế quanh thân chợt tăng vọt. Dù là Hổ Tử và cô gái tóc ngắn sức mạnh tinh thần cấp A+ cũng không khỏi cau mày, cảm giác tim đập cũng hơi chịu ảnh hưởng.
Thậm chí bọn họ có loại cảm giác quay về những năm tháng bị sức mạnh tinh thần của sếp trấn áp.
Mọi người không nhịn được mà nhìn về phía Lệ Phần.
Lệ Phần sức mạnh tinh thần cấp 3S, hoàn toàn không cảm giác được uy áp Sở Trần tản ra.
Anh phát hiện người của quân đoàn nhìn mình còn cho rằng bọn họ chưa từng gặp Sở Trần khoa trương như vậy. Anh cũng không nói nhiều, chỉ lắc đầu ra hiệu. Đáy lòng thì thầm nghĩ ‘Đó là mấy người chưa thấy một Sở Trần khác mà thôi’…
Chậc.
Du Nhiễm cũng không chú ý tới người ngoài, thấy mình không có hi vọng rời đi thì lập tức kích động, liều mạng muốn nói chuyện nhưng miệng bị bịt kín, không có cách nào.
Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Trần xé vé tàu thành từng mảnh vụn.
Ý cười bên môi Sở Trần hoàn toàn thu lại, lời ít ý nhiều: “Năm triệu.”
Hổ Tử bắt bài nhanh chóng, kéo bịt miệng của Du Nhiễm ra.
Du Nhiễm lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không đưa tiền cho cậu đâu.”
“Đừng có nóng thế.” Sở Trần lại rút hai tấm vé tàu trong túi mình ra: “Cô cảm thấy nếu để Sở Nguy Vân biết đứa bé trong bụng cô đã không còn thì ông ta sẽ bỏ qua cho cô sao? Tuy bây giờ ông ta không còn thân phận gia chủ nhà họ Sở nữa, nhưng vẫn dư sức xử lý người bình thường như cô.”
Du Nhiễm cảnh giác: “Cậu muốn làm gì?”
“Ở đây có hai tấm vé tàu, cô chọn lấy một đi. Tới nơi đó sống cuộc đời mới, sau này cũng không có ai quấy rầy cô nữa. Tôi sẽ đưa cái vé còn lại cho Sở Nguy Vân xem, tôi là con trai của ông ta, chỉ cần tôi nói cô tới nơi này thì ông ta sẽ tin.”
Sở Trần chìa vòng tay ra, cười nói: “Nhưng mà làm những chuyện này cũng lãng phí không ít thời gian của tôi, theo lý thì tôi cũng cần chút phí phục vụ chứ. Thế nào? Nhả hết năm triệu cô lấy ở chỗ tôi ra, bằng không tôi giết cô tại đây luôn đấy.”
Du Nhiễm: “...”
Mọi người: “...”
Người của Quân đoàn Phần Diệm đứng một bên trố mắt nhìn nhau.
Sao cứ có cảm giác…
Sở Trần còn thích hợp làm cướp vũ trụ hơn bọn họ thế?
Sở Trần chỉ mới nói những lời này, bọn họ đã cảm giác toàn thân nổi da gà!
…