Cậu híp mắt quấn lấy Lệ Nhiên như bạch tuộc, vùi đầu vào lòng anh cọ lên cọ xuống.
Sở Trần có thói quen nằm ì trên giường một lát sau khi mới thức giấc, cảm giác khoảng thời gian này là lúc hạnh phúc nhất trong một ngày.
Nhất là khi trong lòng ngực còn có mỹ nam.
Sung sướng!
Nửa tiếng sau Sở Trần còn phải đi học nên buộc phải rời giường. Cậu vào bếp làm hai phần bữa sáng đơn giản, một phần cho mình, một phần đặt ở bếp, đặt lệnh làm nóng cơm cho người máy nhỏ, sau đó xuất phát đến trường.
Vừa bước vào cổng trường, Sở Trần đã phát hiện tầm mắt như có như không xung quanh.
Nhưng trước nay cậu không phải là người hay chú ý đến mấy chuyện này.
Một đường đi đến phòng học, ánh mắt trên người Sở Trần đã ít đi hẳn.
Từ lần Sở Trần tìm ba bạn học kia gây sự, cũng không biết bọn họ đồn thế nào mà bây giờ trong mắt các bạn cùng lớp, Sở Trần chẳng khác nào ác quỷ.
Đặc biệt là sức mạnh tinh thần của cậu vô cùng thần kỳ.
Rõ ràng chỉ có cấp B+ nhưng có thể đánh cho bọn họ tơi bời tan tác, không ai chống cự lại được. Tuy năng lực không kéo dài lâu nhưng nếu hai bên đánh thật thì phía bọn họ tuyệt đối không chiếm phần thắng.
Các bạn học chỉ có thể ngậm ngùi nén giận.
"Sở Trần!"
Văn Hướng Dương đứng ngoài cửa lớp vẫy tay.
Cậu ta đặt mông ngồi xuống bên cạnh Sở Trần: "Hôm qua đang nói chuyện với cậu thì anh trai gọi tôi đi, hỏi thăm tình huống của người kia. Thế nên lúc ấy không trả lời cậu."
Văn Hướng Dương hất cằm về phía Văn Gia Ngọc, sau đó hỏi: "Chồng cậu đã đỡ chưa?"
Sở Trần mỉm cười, cúi đầu xem vòng tay thông minh, không ngẩng đầu lên mà trả lời: "Đỡ rồi, tạm thời vẫn đang vui vẻ tung tăng."
Văn Hướng Dương: "..."
Nghe lời này mà xem...
"Đúng rồi!" Văn Hướng Dương nói: "Tôi nghe nói hôm nay Hoắc Lăng sẽ quay về trường! Đám sinh viên trong trường đều nhốn nháo hết cả lên."
"Ừ." Sở Trần không mấy hứng thú.
"Bây giờ trên mạng đều đang bàn tán về quan hệ tay ba giữa cậu, Văn Gia Ngọc và Hoắc Lăng, hơn nữa hôm nay ba người còn tụ tập cùng một chỗ nên dân tình càng bùng nổ hơn. Cậu đọc bài đăng kia chưa?" Văn Hướng Dương nhỏ giọng nói: "Sao cậu không trực tiếp tiết lộ chuyện cậu đã kết hôn với Lệ Nhiên? Chỉ như vậy thì bọn họ sẽ không chửi mắng cậu nữa."
Sở Trần chớp mắt: "Công khai thì còn xem trò hay thế nào nữa?"
Văn Hướng Dương: "???"
Sở Trần cười tủm tỉm: "Mà sao cậu biết khi dân mạng biết chuyện này sẽ không mắng chửi tôi nữa? Biết đâu họ sẽ quay sang nói tôi không ôm được đùi Hoắc Lăng nên đành bám víu vào nhà họ Lệ?"
Văn Hướng Dương nhướng mày.
Cũng đúng.
Dân mạng muốn mắng ai thì kiểu gì cũng bới ra lý do được.
Còn có một bộ phận người mặc kệ cậu nói cái gì, trình bày giải thích ra sao. Dù sao cứ cắn chặt bài viết đầu tiên, cảm thấy chính mình đã đoán ra chân tướng.
Kiểu gì thì kiểu, cứ chửi là được.
Văn Hướng Dương vỗ vai Sở Trần: "Đừng sợ, tôi luôn đứng về phía cậu."
Sở Trần nhếch khóe môi: "Được. Có lời này của cậu, anh em đã an tâm rồi."
"Đương nhiên. Lần này chồng cậu chấm dứt bạo loạn tinh thần rồi, hôm nào gặp mặt một bữa đi?"
"Cuối tuần này nhé."
"Được thôi."
Lại một ngày huấn luyện sức mạnh tinh thần.
Lớp ba vừa tuyên bố tan học, các sinh viên còn chưa kịp rời rời đi đã thấy một bóng người cao lớn đi tới bên cửa sổ.
Là Hoắc Lăng.
Mọi người ồ lên, ánh mắt đều đổ dồn vào Văn Gia Ngọc.
Không ai dám nhìn Sở Trần.
Văn Gia Ngọc lập tức luống cuống.
Cậu ta nhỏ giọng nói: "Mọi người nhìn tôi làm gì..."
Vừa nói cậu ta vừa vô thức nhìn thoáng qua Sở Trần cách đó không xa, lại thấy Sở Trần chẳng buồn ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn vòng tay thông minh, cứ như thấy được tin tốt gì vậy.
Văn Gia Ngọc nhanh chóng bình phục tinh thần, thu dọn đồ đạc, cúi đầu theo mấy người bạn quen thuộc đi ra ngoài.
"Gia Ngọc." Hoắc Lăng bất chợt lên tiếng: "Cùng ăn một bữa cơm đi."
"Ố ồ ô."
"Tới tìm cậu thật này..."
"Mau đi đi."
Người xung quanh ồn ào sôi nổi.
Gương mặt Văn Gia Ngọc hơi đỏ lên, trộm liếc Hoắc Lăng.
Tuy có tới một nửa người trên mạng mắng Hoắc Lăng không tôn trọng người yêu, nhưng học sinh trường này đều biết Hoắc Lăng sở hữu sức mạnh tinh thần cấp S, tương lai không thể tưởng tượng được, sau lưng lại có nhà họ Hoắc làm chỗ dựa, tư tưởng cũ thì tính là gì?
Huống chi Hoắc Lăng còn cao ráo điển trai, ưu điểm cực kỳ vượt trội.
Nếu Hoắc Lăng thích bọn họ, hoặc muốn cưới bọn họ, mà cái giá phải trả là ở nhà hầu hạ ba mẹ chồng thì bọn họ cũng sẵn sàng chấp nhận!
Hơn nữa, với đa số người mà nói, mỗi ngày ở nhà hết ăn rồi ngủ không cần làm việc gì không phải càng tốt hơn sao? Ngoại trừ có khả năng sẽ nảy sinh một chút mâu thuẫn với mẹ chồng, nhưng vấn đề này không lớn không nhỏ.
Chỉ cần coi việc hầu hạ ba mẹ chồng là một công việc, tiền lương là địa vị và tiền tài vô tận thì sẽ cảm thấy dễ chịu thôi.
Sự thật chính là như thế.
Cũng chỉ có người nghiên cứu khoa học như Văn Gia Ngọc mới sẵn sàng vì sự nghiệp mà từ bỏ một nhân vật đáng gờm như Hoắc Lăng.
Nhưng có lẽ đây cũng chính là điểm độc đáo khiến Văn Gia Ngọc hấp dẫn được Hoắc Lăng.
Dưới cái nhìn hâm mộ của đám người xung quanh, Văn Gia Ngọc nhẹ giọng nói: "Được."
Cậu ta sóng vai với Hoắc Lăng ra khỏi trường học.
Dọc đường đi, Hoắc Lăng không nói một lời. Lúc ăn cơm cũng chỉ chọn món mình thích. Nhưng dù vậy, sau khi về đến nhà Hoắc Lăng vẫn nhận được tin nhắn của Văn Gia Ngọc.
Hoắc Lăng nhìn lướt qua, đều là chút việc nhỏ vặt vãnh.
Ríu ra ríu rít.
Ngay cả đi đường thấy một con thú cưng đáng yêu cũng phải chụp lại gửi cho Hoắc Lăng xem, rất có dục vọng chia sẻ.
Trạng thái của hai người cứ như về tới thời điểm vẫn còn ở bên nhau vậy.
Đúng là thần kỳ ghê.
Không ngờ thật sự giống như đúc lời Sở Trần đã nói. Chỉ cần mình mời Văn Gia Ngọc ăn một bữa cơm, mặc kệ thái độ lúc đó thế nào thì về sau Văn Gia Ngọc vẫn sẽ chủ động tìm đến mình. Cậu ta sẽ lý giải hành vi này thành hai bên đã bằng lòng giảng hòa.
Nhưng giảng hòa kiểu gì cơ?
Hai người còn chưa nói với nhau một câu!
Hoắc Lăng hoàn toàn không hiểu nổi mạch não của người này.
Hoắc Lăng có lòng muốn hỏi Sở Trần rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, nhưng rồi lại cảm thấy làm vậy chỉ chứng tỏ bản thân mình trông rất ngu ngốc.
Thôi bỏ đi.
Hoắc Lăng quyết định lấy "Bí kíp nhận diện trà xanh" ra nghiên cứu.
Buổi tối, Văn Gia Ngọc đăng một bài mới, thuật lại tình yêu đẹp đẽ thời học trung học của mình và Hoắc Lăng.
Cuối cùng, Văn Gia Ngọc nói: "Tôi thấy có rất nhiều người đang chú ý đến chuyện tình cảm của tôi và Hoắc Lăng, nhưng thật ra lựa chọn sau cùng của hai người chúng tôi chẳng qua là thời điểm đó không cùng quan niệm và lý tưởng mà thôi. Bản thân tôi cũng sai, lúc đó tôi đã đồng ý cùng A Lăng lên đại học nhưng rốt cuộc không hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Chắc là vì hai chúng tôi xa nhau quá lâu, lại thêm khoảng cách địa lý khá xa nên anh ấy mới giận dỗi. Còn Sở Trần là người vô tội nhất trong toàn bộ câu chuyện, hy vọng mọi người đừng liên lụy người khác vào. Đều tại tôi khi ấy không đủ trưởng thành mới dẫn tới một loạt chuyện phía sau. Thực xin lỗi *cúi đầu*"
Có thể sánh ngang với một bài tiểu luận văn.
Bình luận bên dưới ngập đầy an ủi.
"Ôm Gia Ngọc đáng thương của chúng ta một cái nào."
"Nhưng khi đó cậu ấy nuốt lời là vì muốn cống hiến cho tinh tế cơ mà! Nếu không có Văn Gia Ngọc, nói không chừng đến bây giờ những người bị bạo loạn tinh thần vẫn còn bị hành hạ dằn vặt. Sao cậu ấy có thể tự trách cứ mình chứ? Còn hai người kia, một người xấu miệng, một người hoàn toàn không xuất hiện. Cậu ấy cũng là người bị hại mà! Không cần thiết phải đứng ra chịu trách nhiệm đâu."
"Nếu Văn Gia Ngọc ở nhà mới là tổn thất lớn nhất của cả tinh tế!"
Văn Gia Ngọc đang cười tủm tỉm nhìn bình luận, bỗng phát hiện Hoắc Lăng gửi tin nhắn tới.
Cậu ta vội vàng mở ra xem.
Hoắc Lăng gửi một hình ảnh.
Ảnh do Hoắc Lăng tự chụp, chính là đôi giày màu xanh lá mà anh ta vẫn luôn đi hai ngày nay.
Hoắc Lăng: "Đẹp không?"
Văn Gia Ngọc: "???"
Văn Gia Ngọc phát hiện Hoắc Lăng cực kỳ thiên vị đôi giày này.
Tuy cậu ta không thích màu này cho lắm, vừa chói mắt lại vừa không dễ phối quần áo. Nhưng nếu Hoắc Lăng đã hỏi thì đương nhiên cậu ta phải khen: "Đẹp lắm."
Hoắc Lăng: "Đẹp là được rồi. Sở Trần tặng đấy."
Văn Gia Ngọc: "..."
Tâm trạng vui sướng khi xem bình luận trên diễn đàn lập tức biến mất sạch.
Hoắc Lăng có ý gì đây?
Bệnh hả?
Lại còn cố tình nhấn mạnh đây là quà của Sở Trần tặng?
...
Hai ngày nay Sở Trần không bận việc gì, toàn thân nhẹ nhõm, sống thoải mái thích ý vô cùng. Mỗi ngày nếu không phải rèn luyện sức mạnh tinh thần thì là hú hí với Lệ Nhiên.
Thoáng một cái đã tới cuối tuần.
Sở Trần đã thương lượng chuyện gặp mặt đám người Văn Hướng Dương với Lệ Nhiên. Cậu không muốn ra nhà hàng bên ngoài ăn đồ ăn có mùi vị kỳ quái, thế nên dứt khoát hẹn hai người đến nhà mình.
Sở Trần đích thân xuống bếp.
Bốn người tính mở tiệc liên hoan, cân nhắc tới việc Lệ Nhiên ăn tương đối nhiều, hai người kia cũng là thanh niên choai choai, lần đầu thưởng thức tay nghề của cậu chắc không đến mức nuốt không trôi đâu. Sở Trần bèn làm sáu món một canh, lượng cơm cũng rất nhiều.
Bên này vừa chuẩn bị xong đã nghe chuông cửa vang lên.
Sở Trần đi mở cửa.
Văn Hướng Dương và Vương Vũ lần đầu đến đây. Hai người vừa vào nhà, còn chưa kịp đánh giá hoàn cảnh xung quanh đã ngửi được một mùi thơm nồng.
Đậu má!
Mùi gì mà thơm thế!
"Mùi gì vậy? Sao tôi lại tự dưng chảy nước miếng thế này?"
Văn Hướng Dương điên cuồng hít không khí như đồ dở hơi.
Sở Trần bị chọc cười: "Tôi nấu cơm, hôm nay hai cậu có lộc ăn rồi."
"Quao, Trần Trần còn biết nấu cơm."
"Quá đỉnh!"
"Đúng rồi, chồng cậu đâu? Sao không thấy anh ấy? Từ lúc anh ấy trở về tôi cũng chưa thấy anh ấy lần nào. Thật muốn xem người như thế nào mới có thể mê hoặc được Trần Trần nhà chúng ta!"
Sở Trần quay đầu lại, gọi to: "Nhiên Nhiên!"
Vừa dứt lời, cửa thư phòng bị đẩy ra.
Một người đàn ông tuấn tú điều khiển xe lăn đi xuống lầu, trông mặt mày có chút mất kiên nhẫn.
Sở Trần: "..."
Sao lại là Lệ Phần?
Sở Trần hậm hực.
Cậu còn định giới thiệu mỹ nhân cao quý lạnh lùng trong trẻo nhà mình cho bạn bè, ai ngờ người xuất hiện lại là cái tên ngốc Lệ Phần này?
...