Mục lục
Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng Lệ Phần vẫn làm theo, dùng vòng tay thông minh chạm vào vòng tay thông minh của Sở Trần, chuyển cho cậu 100 nghìn.

Sở Trần không hề chần chừ, sau khi lấy được tiền lập tức dứt khoát rời đi.

Lúc đứng ở chỗ huyền quan thay giày, cậu đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

Sở Trần đứng dậy, cánh tay dựa vào tường, cơ thể hơi ngã nghiêng, dáng vẻ lười biếng, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Lệ Phần đang ngồi trên sofa, cười hì hì nói: "Quý khách đẹp trai ơi, nếu như chất lượng phục vụ của tôi khiến anh cảm thấy vô cùng hài lòng thì nhớ đánh giá năm sao cho tôi, tiện thể lần sau nhớ vẫn chọn tôi nhé."

Sở Trần làm động tác nháy mắt.

Lệ Phần: "Ừ."

Sở Trần khẽ cười một tiếng rồi đi ra cửa, nụ cười trên mặt càng ngày càng toe toét.

Bước chân cậu nhẹ nhàng, chuẩn bị về nhà.

Mà ở trong phòng, đợi Sở Trần ra khỏi cửa rồi, Lệ Phần không nhịn được nhăn mày lại.

Đôi tình nhân này thật kì lạ.

Chào tạm biệt nhau như vậy thú vị hơn chào tạm biệt bình thường hả?

Còn lấy 100 nghìn của mình nữa?

Phải biết chỉ với số tiền lấy được từ nhà họ Sở đã lên tới mấy trăm triệu, nhìn thế nào cũng không thấy Sở Trần giống loại người ham hố 100 nghìn này.

Lệ Phần suy nghĩ miên man, mở vòng tay thông minh liên lạc với Quân đoàn Phần Diệm.

Lệ Phần: "Sở Trần liên lạc với mọi người chưa?"

Đoản: "Rồi. Bây giờ em với Hổ Tử đang bảo vệ anh dâu."

Lệ Phần: "Nếu như người nhà họ Sở dám động tới một sợi tóc của cậu ấy, mấy người chuẩn bị tới căn cứ nhận phạt đi."

Đoản: "..."

Nói xong lời này, hàng lông mày của Lệ Phần mới giãn ra đôi chút.

Đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "Mấy người lấy của Sở Trần bao nhiêu tiền?"

Đoản: "Bởi vì là anh dâu nên chỉ lấy 100 nghìn thôi."

Lê Phần: "???"

Trong lòng Lệ Phần cảm thấy hơi vi diệu.

Vừa nghĩ tới Sở Trần, trong đầu không khỏi nhớ lại cảm xúc khi Sở Trần hôn mình, sắc mặt Lệ Phần hơi thay đổi, khẽ xùy một tiếng. Nhưng lúc này anh mới nhận ra nơi này là nhà của Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt.

Lệ Phần quyết định liên lạc với Thẩm Du hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì.

Nhà họ Hoắc.

Hoắc Lăng ở lỳ trong nhà không chịu ra ngoài.

Trước đó Phong Như Vân còn cãi nhau với Hoắc Lăng vì chuyện của Văn Gia Ngọc, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ lặng lẽ gặm nhấm nỗi cô đơn của con trai cũng không dám kích thích gì nữa, càng không dám nhắc tới ba chữ "Văn Gia Ngọc" trước mặt Hoắc Lăng.

Trong lòng Phong Như Vân vô cùng khó chịu, không nhịn được thở dài thườn thượt.

Tiểu Vương đang làm neil cho Phong Như Vân thấy vậy bèn hỏi: "Chị Phong, xảy ra chuyện gì vậy?"

Phong Như Vân cảm thấy không nói ra thì khó chịu, nhưng chuyện này lại là chuyện xấu trong nhà, trong lòng cứ do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lựa chọn giấu nhẹm, cười cười miễn cưỡng nói: "Không sao."

Nói với người thân quen thì cũng thôi đi, còn người ngoài...

Thôi vậy.

Nhưng Phong Như Vân lại không nhịn được mà oán trách ở trong lòng.

Cái thằng Văn Gia Ngọc...

Không biết kiếp trước nhà họ Hoắc đã làm gì có lỗi với cậu ta.

Mà kiếp này Hoắc Lăng lại xui xẻo quen biết tới cậu ta.

Phong Như Vân quan tâm con trai nhà mình, đương nhiên cũng biết chuyện giữa Hoắc Lăng và Văn Gia Ngọc.

Hồi đó lúc Văn Gia Ngọc còn học cấp ba, bởi vì hoàn cảnh gia đình bình thường, tiền học và tiền ăn về cơ bản đều nhờ Hoắc Lăng giúp đỡ, hai người còn hứa hẹn sẽ cùng nhau thi đậu vào một trường đại học, nhưng sau đó Văn Gia Ngọc lại nhận được lời mời của Viện Nghiên Cứu Khoa Học, không thèm nói tiếng nào đã đồng ý gia nhập viện nghiên cứu.

Khi Hoắc Lăng biết được tin này, còn vì chuyện cả hai phải chia xa lâu như vậy mà không vui.

Đây rõ ràng là cảm xúc bình thường của con người, nhưng Văn Gia Ngọc lại cảm thấy Hoắc Lăng đang cản trở mình, thế là hai người cãi nhau một trận dữ dội.

Khi đó Văn Gia Ngọc đã trách móc bằng những lời lẽ chính đáng: "Hoắc Lăng, có phải anh làm thiếu gia nhà họ Hoắc lâu quá nên quên mất đạo lý rồi đúng không? Mặc dù bây giờ em đang ở bên anh, cũng là bạn trai của anh, nhưng không có nghĩa em là đồ vật thuộc về anh, em có cuộc sống riêng của mình, có công việc của mình, có vòng quan hệ của mình. Em thích nghiên cứu khoa học, cũng muốn cống hiến cho khoa học. Hành động bây giờ của anh chẳng khác nào đang ngăn cản em thực hiện lý tưởng, lẽ nào anh cảm thấy nửa đời sau của em đều phải lẽo đẽo theo sau mông anh, cuộc sống phải vây quanh anh hả? Nếu như anh đã có suy nghĩ như vậy, thế thì em không còn gì để nói nữa, chúng ta chia tay đi."

Những lời này đối với Hoắc Lăng có sức tổn thương cực kỳ cao.

Hoắc Lăng khó chịu trốn trong nhà suốt mấy ngày liền, cuối cùng vẫn chạy tới bãi đỗ phi thuyền đích thân đưa tiễn Văn Gia Ngọc.

Mấy năm nay tuy Văn Gia Ngọc đã chia tay với Hoắc Lăng, nhưng những thứ cậu ta tiêu xài ở H-310, có cái nào không phải của Hoắc Lăng đâu.

Hoắc Lăng không chịu ở bên Sở Trần, còn không phải bởi vì Văn Gia Ngọc hay sao.

Ngay cả tiệc đính hôn trước đây cũng vậy, nếu như khi đó không phải Sở Trần xảy ra chuyện, có lẽ nó đã thẳng thừng tuyên bố ngay tại chỗ chỉ yêu một mình Văn Gia Ngọc, càng không bao giờ chấp nhận ở bên cạnh Sở Trần.

Nhưng kết quả thì sao?

Một mảnh chân tình đút cho chó ăn hết rồi!

Phong Như Vân chỉ hận tại sao lần đầu tiên nhìn thấy Văn Gia Ngọc lại không đuổi thẳng cổ cậu ta đi cho rồi.

Làm neil xong, Phong Như Vân cho người rời đi.

Ngồi trên sofa ngắm nghía bộ móng tay đỏ chót mới vừa làm, Phong Như Vân suy nghĩ hồi lâu quyết định mở vòng tay thông minh lên định tìm người dạy dỗ Văn Gia Ngọc, không ngờ lại nhìn thấy trên tinh võng toàn là những tin tức như Viện Nghiên Cứu Khoa Học lừa đảo, giáo viên hướng dẫn ăn cắp thành quả nghiên cứu của sinh viên.

Phong Như Vân sững sờ, phát hiện chuyện này có liên quan đến Văn Gia Ngọc.

Phong Như Vân do dự không yên, đứng dậy định gõ cửa phòng Hoắc Lăng, đúng lúc này cửa phòng được mở ra.

Hoắc Lăng đi ra từ bên trong.

Thân hình cao lớn, tuy thường ngày luôn lạnh lùng nhưng vẫn xen lẫn chút ôn hòa, còn bây giờ trên mặt lại không có biểu cảm gì, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.

Chỉ đứng một chỗ thôi đã khiến Phong Như Vân cảm thấy có chút xa lạ.

"Mẹ, con tới hệ tinh hà H-310 một chuyến."  Hoắc Lăng nói.

Phong Như Vân kinh ngạc: "Con tới đó làm gì?"

Phong Như Vân vô thức giữ chặt cánh tay Hoắc Lăng. Dường như chỉ cần làm như vậy thì Hoắc Lăng sẽ không rời đi nữa.

"Chuyện này con phải tự mình đi điều tra."

Giọng nói Hoắc Lăng lạnh lẽo, giơ tay đặt lên mu bàn tay của Phong Như Vân, đè thấp giọng nói: "Mẹ đừng lo lắng cho con, đợi con điều tra ra manh mối của chuyện này... Nếu như Văn Gia Ngọc thật sự vừa quấn lấy con vừa ở bên Sư Hạo Ngôn, con nhất định sẽ không tha cho cậu ta."

Phong Như Vân có phần hơi nôn nóng: "Nhưng mấy tin tức này con có thể tự tìm kiếm trên mạng được mà, tại sao phải đích thân đi đến đó? Hệ tinh hà kia cách Vọng Thành xa như vậy..."

Hoắc Lăng chậm rãi lắc đầu: "Con có lí do của mình."

Phong Như Vân hít sâu một hơi, cũng biết chỉ cần là chuyện Hoắc Lăng đã hạ quyết tâm thì sẽ không bao giờ thay đổi ý định, chuyện này coi như ván đã đóng thuyền.

Vành mắt Phong Như Vân đỏ hoe, cuối cùng chỉ đành gật đầu nói: "Con ngoan, con đi đi. Chuyện bên phía trường học con không cần bận tâm, mẹ sẽ xin nghỉ giúp con."

"Cảm ơn mẹ."

Hoắc Lăng ôm Phong Như Vân một cái rồi sải bước đi ra ngoài.

Văn Gia Ngọc ở một mình trong khách sạn vẫn còn chưa hay biết tất cả mọi chuyện.

Toàn bộ chứng cứ cậu ta cung cấp đã được phê duyệt trên tinh võng, trong lòng không kiềm được sự vui sướng muốn gọi cho Hoắc Lăng hẹn ra ngoài ăn cơm, nhưng tin nhắn gửi đi lại như đá chìm vào đáy biển.

...

Sở Trần về tới nhà, lười biếng nằm trên giường, buổi tối định nấu một bữa ngon thưởng cho bản thân, sau đó lên tinh võng bán bớt số cổ phần trong tay đi, nhưng đột nhiên lại nhận được yêu cầu gọi video của Sở Trú.

Sở Trần không khỏi nhướng mày.

Không lẽ tên này bị Sở Nguy Vân dạy dỗ một trận cho nên tới tìm cậu hỏi tội hả?

Còn cố ý gọi video nữa?

Cách nhau một màn hình, Sở Trần đếch thèm sợ Sở Trú sẽ làm gì mình.

Sở Trần bấm đồng ý.

Thế là Sở Trú đang ở bệnh viện nhìn thấy đầu sỏ gây tội Sở Trần đang nằm thảnh thơi trên giường mềm mại, cho dù có nhận cuộc gọi video cũng hoàn toàn không để ý tới hình tượng của mình, ngược lại còn lười biếng ngáp một cái: "Sao thế?"

Đối lập rõ ràng với cảnh tượng hỗn loạn bên chỗ cậu ta.

Trong lòng Sở Trú lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Anh còn có mặt mũi để hỏi sao?" Sở Trú châm chọc một câu.

Sở Trần lại cười nói: "Sao thế? Chuyện do chính cậu gây ra, còn không cho người khác nói sao? Ai bảo hai người không chịu làm trong phòng mà cứ thích làm trong hành lang, cũng không thể trách người khác phát hiện được. Dù sao thì người khác cũng không có nhu cầu muốn nhìn thấy cảnh tượng hai người làm này làm nọ đâu. Đau mắt lắm!"

Sở Trú nghe Sở Trần không ngừng nhấn mạnh làm này làm nọ, mí mắt giật nảy lên.

Cậu ta mất kiên nhẫn nói: "Tôi không nói với anh cái này. Anh tới bệnh viện thăm ba đi."

Sở Trần: "???"

Sở Trần có hơi nghi hoặc, lúc này mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, không ngờ cảnh tượng đằng sau Sở Trú đúng là ở bệnh viện.

Cậu kinh ngạc nói: "Trời ơi! Sở Trú, cậu làm ba tức tới nỗi nhập viện luôn à?"

"Rốt cuộc là ai đã làm ba tức giận, trong lòng anh tự biết rõ." Sở Trú nghiến răng nghiến lợi nói.

Sở Trần chớp mắt: "Đúng đó, đương nhiên trong lòng tôi biết rõ rồi. Nếu không phải có người lén lút qua lại với mẹ kế của mình, chắc ba đã không tức giận đến như vậy. Đúng rồi, tôi nghe nói mẹ kế của chúng ta mang thai rồi nhỉ? Chậc chậc..."

Sở Trú: "..."

Ở hành lang bệnh viện cách đó không xa.

Du Nhiễm đi tới gọi: "A Trú."

"Tôi không nói nhiều với anh nữa, tóm lại chỉ một câu thôi, bây giờ ba muốn gặp anh." Sở Trú hơi nghiêng đầu, gật đầu ra hiệu với Du Nhiễm: "Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh. Khi nào rảnh thì anh nhớ tới đây một chuyến."

Sở Trú không muốn dây dưa với Sở Trần nữa, trực tiếp kết thúc cuộc gọi video.

Sở Trần nằm trên giường vươn vai, ánh hoàng hôn ấm áp chiếu qua cửa sổ, cậu thoải mái rên rỉ một tiếng, có chút không muốn động đậy. Nhưng trước giờ Sở Trần thích nhất là hóng hớt trò hay, đặc biệt là vở kịch đặc sắc của Sở Nguy Vân làm sao cậu có thể bỏ lỡ được?

Đợi nhận được địa chỉ bệnh viện mà Sở Trú gửi tới, Sở Trần lập tức liên lạc với người của Quân đoàn Phần Diệm: "Mọi người có ở đó không?"

Đoản: "Còn."

Sở Trần: "Đi cùng tôi một chuyến tới bệnh viện."

Tin nhắn gửi đi, Sở Trần mới rề rà bò xuống giường.

Nửa tiếng đồng hồ sau, tại bệnh viện.

Sở Trần ngồi trước giường bệnh của Sở Nguy Vân, dịch góc chăn cho ông, còn tiện tay lau nước mắt không hề tồn tại: "Ba à! Sao ba lại đột nhiên nhập viện vậy? Thật ra cho dù vợ mình có gian díu với con trai ruột của mình, cho dù đứa con mà vợ mình mang thai có thể không phải là con ruột của mình đi nữa thì cũng không phải là vấn đề lớn đâu!"

"Ba thử nghĩ mà xem, một nhà ba thế hệ cùng tề tựu đông đủ không phải càng có phúc hơn sao? Đúng là ba mất đi một đứa con trai, nhưng không phải ba sẽ có thêm một thằng cháu trai hay sao!"

Sở Nguy Vân: "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK