Tầng mống mắt của Lệ Nhiên lập tức biến mất.
Anh từ phòng họp giả lập quay trở lại hiện thực.
Dường như Lệ Nhiên không nghĩ đến Sở Trần sẽ làm như thế, nên trong mắt toàn vẻ kinh ngạc, cả người anh sững lại như khúc gỗ, gồng cứng người chưa phản ứng với Sở Trần.
Sở Trần chép miệng, cậu cứ có cảm giác hôn Lệ Nhiên như hôn phải cây cột ấy, chẳng vui gì cả.
Trong lòng cậu nảy ra ý nghĩ.
Cậu cố ý áp sát người dính vào Lệ Nhiên, thì thầm úp mở bên tai anh: “Chồng ơi, anh làm sao thế? Trước kia lúc em hôn anh, anh còn nhiệt tình đáp lại cơ mà, lần này sao lại lạnh nhạt thế? Bởi vì em đã mua quà cho Hoắc Lăng mà không mua cho anh à? Anh ghen đúng không?”
Lệ Nhiên cụp mí mắt, trên mặt không tỏ ra cảm xúc gì nhưng bàn tay lại nắm thật chặt.
Khóe mắt Sở Trần liếc thấy bàn tay nắm chặt nổi cả gân xanh của Lệ Nhiên, khóe môi hơi nhếch lên.
Dục vọng chiếm hữu của đàn ông vẫn luôn rất mạnh.
Sở Trần cố ý nói cảm giác lúc Lệ Phần hôn cậu, tiếp đó lại nhắc đến Hoắc Lăng, còn sợ gì Lệ Nhiên không phản ứng.
Quả đúng như Sở Trần dự đoán
Lần này lúc Sở Trần hôn đến, cuối cùng Lệ Nhiên cũng có phản ứng.
Đầu mày anh hơi nhíu, một tay giữ sau gáy Sở Trần ghì chặt người cậu vào lòng.
Lúc môi lưỡi dây dưa một chỗ, Sở Trần hơi ngẩng đầu, đưa tay muốn ôm Lệ Nhiên nhưng ngón tay lại bị anh bắt lấy nắm chặt. Bàn tay của Lệ Nhiên rất ấm, hai người vô thức đan mười ngón tay vào nhau.
Sở Trần muốn trêu ghẹo kích bác Lệ Nhiên mấy câu nhưng lại bị anh giữ chặt không cử động được, cuối cùng chỉ đành bị động ép nhận nụ hôn của Lệ Nhiên, đầu lưỡi anh quét trên vòm miệng khiến Sở Trần run rẩy, cảm giác như cả linh hồn cũng đang bị Lệ Nhiên quyến rũ đi.
“Ưm…”
Sở Trần rên một tiếng, lực tay càng trở nên mạnh hơn đẩy anh ra một chút, trách móc: “Anh cắn phải em rồi, đau quá.”
Lệ Nhiên cúi đầu nhìn Sở Trần.
Miệng của Sở Trần trách móc nhưng ngược lại trên mặt cậu có chút vui vẻ hiển nhiên chẳng hề thực sự tức giận.
Hơi nước trong đôi mắt cậu long lanh, mi mắt đâu đâu cũng đa tình, đôi môi bị hôn sưng đỏ, trên khuôn mặt với làn da trắng nõn phủ một tầng hồng nhạt.
Cũng do thời gian hôn quá dài nên hơi thở của Sở Trần hỗn loạn, vì thế mà lồng ngực phập phồng khá rõ ràng. Lệ Nhiên vừa nghĩ tới lúc trước, khi Sở Trần quỳ trước mặt anh…
Lệ Nhiên vươn tay ra, ngón cái miết nhẹ lên môi Sở Trần.
“Anh làm gì thế?” Sở Trần ngước mắt hỏi Lệ Nhiên.
Lệ Nhiên không trả lời.
Sở Trần thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa.
Cậu nhẹ thoát ra khỏi vòng ôm của Lệ Nhiên, đứng trước mặt anh lười biếng vươn vai.
“Hôm nay em hẹn bạn ra ngoài chơi, tối em không về ăn cơm đâu, anh tự lo một bữa nhé.” Sở Trần chớp mắt, nói: “Trong tủ quần áo có bất ngờ em dành cho anh đấy.”
Lệ Nhiên nhướng mày: “Bất ngờ gì thế?”
Sở Trần cười híp mắt: “Đợi lát nữa anh tự qua xem đi.”
Lệ Nhiên khựng lại, nghĩ đến những lời Sở Trần nói trong phòng ngủ cũng sẽ mua cho anh một đôi giày xanh lá bèn không vui nhíu mày, chẳng hứng khởi gì trả lời một tiếng: “Ừ.”
Cuối cùng Sở Trần lại tiến đến hôn lên khuôn mặt Lệ Nhiên coi như chào tạm biệt.
Trong lòng cậu vui vẻ đi ra ngoài, tiến đến nơi hẹn với Văn Hướng Dương.
Trong ký ức của nguyên chủ Sở Trần, Văn Hướng Dương là cậu trai có dáng vẻ ngoan hiền, nhưng tính cách lại hào sảng, thậm chí còn có chút bốc đồng.
Sở Trần vừa đến địa điểm gặp mặt hẹn trước với Văn Hướng Dương đã nhìn thấy cậu trai với khuôn mặt ngoan hiền đang có quả đầu dập xù khác người, trên thân mặc bộ đồ cà phơ phất phơ đang tiến tới chỗ cậu.
Sở Trần liếc nhìn quả đầu của Văn Hướng Dương, bỗng có suy nghĩ không muốn thừa nhận quan hệ bạn bè với cậu ta.
Cậu muốn quay trở về nhà.
“Sở Trần!” Văn Hướng Dương vừa vẫy tay vừa gọi toáng lên.
Sở Trần chỉ đành đi về phía cậu ta.
Văn Hướng Dương như chẳng nhìn thấy vẻ ghét bỏ của Sở Trần, đắc ý nói: “Thế nào? Ông đây từ xa đã nhìn thấy cậu nhìn đầu ông rồi, oách không?”
Sở Trần nhớ lại cách thức ở chung của nguyên chủ với Văn Hướng Dương, chọn lựa cách nói thật: “Nhìn ngu vãi.”
“Đệch. Cậu ăn nói cái kiểu gì đấy, tôi phải nhẫn nhịn được đòn phối kết hợp của ba mẹ tôi, khó lắm mới giữ được quả đầu này đấy.” Văn Hướng Dương nói xong, quay đầu soi lên khung cửa kính bên cạnh đường chỉnh lại kiểu tóc, tự thấy vui, nói: “Nghe nói trước kia Vọng Thành thịnh hành kiểu đầu này lắm, bây giờ vẫn thấy thẩm mỹ của người xưa cũng ổn ra phết. Cậu xem, giờ tôi đẹp chết đi được.”
Sở Trần: “…”
Sở Trần thầm cười, nói: “Thôi đi, cậu đừng có tự sướng kiểu tóc của cậu nữa. Bảo đi tiệc của Vương Vũ mà, đi đi đã.”
“Được!”
Vừa nhắc đến Vương Vũ, Văn Hướng Dương lập tức nói: “Hôm nay Vương Vũ kể với tôi cậu ta tra thử rồi, anh họ kia của cậu hai ngày nay đi mượn tiền khắp nơi, người thân quen đều mượn hết rồi bắt đầu ra tay với người không thân quen. Lần này chắc là cũng đến tìm Vương Vũ mượn tiền. Thằng nhãi ấy đúng là thất đức, nó ngắt luôn điện thoại của anh họ cậu, sau đó tìm người bày bẫy chuẩn bị xem trò cười của chúng.”
Sở Trần cười khẩy.
Hai người cùng đến quán bar mà Vương Vũ nói, ngay tức thì có người máy tiếp đón bọn họ đưa đến phòng riêng.
Vừa đẩy cửa ra, Văn Hướng Dương đã hét lên: “Vũ ca, tôi với Trần Trần đến rồi đây.”
Sở Trần nhìn vào bên trong.
Phòng riêng rất lớn, lúc này trong phòng đã có hơn mười người mà vẫn nhìn rất rộng rãi.
Phần lớn những người ngồi trên ghế trong phòng đều khá quen mặt với Sở Trần, nhưng nhất thời cậu cũng không gọi được ra tên.
Sở Trần chỉ quen mặt nhất với hai người đứng trên bục diễn nhỏ bên tay trái đang hát hò mua vui.
Một người là anh họ cậu tên Sở Dục, còn một người là em họ cậu, Sở Du.
Hai người kia nhìn thấy Sở Trần đi vào, khuôn mặt lập tức méo mó, ánh mắt còn mang theo vẻ trốn tránh và phẫn hận, đến tiếng hát cũng dừng lại.
Mấy người ngồi trên ghế lập tức hô lên.
“Sao không hát nữa thế?”
“Đừng dừng lại chứ.”
Hai người kia tiếp tục nhẫn nhục, giả bộ không nhìn thấy Sở Trần, tiếp tục hát. Nhưng bởi vì tâm trạng trong lòng không yên, cũng chẳng bắt kịp được nhịp điệu bài hát nên nhận được vô số tiếng chê bai.
Sở Trần nhìn qua bọn họ, cũng không nói gì.
Người đàn ông ngồi ngay vị trí chính giữa phòng riêng chính là người mở cuộc tụ tập hôm nay tên Vương Vũ.
Cậu ta mặc cũng rất đứng đắn, áo sơ mi quần tây, trên giá áo ngoài cửa còn treo áo vest ngoài, chắc hẳn là vừa từ công ty về đây, bên cạnh còn có hai cô bé đang ngồi chăm chú tiếp rượu cho cậu ta.
Hai cô còn cười nói rôm rả mua vui cho Vương Vũ.
Vương Vũ nghe thấy tiếng của Văn Hướng Dương, lập tức mắt sáng lên quay qua nhìn cậu ta và Sở Trần đang đứng ngoài cửa, chào hỏi: “Hướng Dương, Sở Trần, cuối cùng hai cậu cũng đến rồi. Không nói đến Hướng Dương nữa, nhưng Sở Trần gần đây biến mất lâu lắm rồi đấy, lại đây uống thêm với tôi hai ly đi?”
Sở Trần cười nói: “Đương nhiên rồi.”
Ánh mắt cậu nhìn lên trên bục diễn, hỏi: “Có chuyện gì thế này? Tôi nhớ là cậu không quen biết với anh họ và em họ tôi mà, sao hôm nay lại mời bọn họ đến thế?”
Vẻ nghi ngờ trong biểu cảm của Sở Trần vừa đủ, giống như cậu thực sự không biết tại sao Sở Dục và Sở Du lại đến.
Tuy giọng nói của cậu không to nhưng khi nói chuyện vừa đúng lúc khoảng trống giữa bài hát nên mọi người có mặt đều nghe thấy, bao gồm cả Sở Dục và Sở Du đang chuẩn bị hát.
Hai người quay lại nhìn nhau.
Ban đầu bọn họ còn cho rằng Sở Trần cố ý đến nhìn bọn họ xấu mặt, nhưng bây giờ xem ra không phải như thế.
Văn Hướng Dương quay lưng lại với Sở Dục và Sở Du, nháy mắt ra hiệu cho Vương Vũ.
Vương Vũ hiểu ý, phối hợp với Sở Trần nói: “Đúng đấy, tôi cũng đang hiểu sao tôi không quen biết với hai người họ mà bọn họ đi mượn tiền còn mượn cả tôi luôn, cho nên mới cố ý gọi bọn họ đến hỏi cho rõ mọi chuyện.”
Sở Trần kinh ngạc nhìn Sở Dục và Sở Du: “Mượn tiền?”
“Đúng vậy.” Vương Vũ gật đầu, nói: “Nghe cậu hỏi như thế chứng tỏ cũng không biết gì hả?”
“… Đúng là tôi không biết gì.”
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Sở Dục Và Sở Du đợi câu trả lời.
Sở Dục và Sở Du còn ít tuổi, ở nhà họ Sở cũng dễ sống nên không để ý trước sau, cũng vốn chẳng có tài cán gì, về cơ bản có bao nhiêu suy nghĩ trong lòng đều hiện hết lên trên mặt.
Bọn họ nhìn nhau, cảm thấy rất khó khăn lúng túng khi bị hỏi câu này trước mặt đám đông.
Sở Du hồi lâu không đáp lại, chỉ biết nhìn liếc liên tục Sở Dục.
Vốn dĩ Sở Dục cũng không muốn mở lời, bây giờ bị đám đông chăm chú, Sở Du lại không đồng ý nói thay, cậu ta chỉ đành giải thích nói: “Gần đây việc làm ăn của nhà họ Sở… có chút sai sót, cho nên mới nghĩ đến cách đi mượn tiền. Nhưng chúng tôi mượn không nhiều tiền, cũng chỉ vài trăm triệu thôi, mấy ngày sau nhất định sẽ trả. Ân tình này của mọi người, nhà họ Sở cũng sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Sở Dục vừa nói mà mặt như phát sốt đỏ bừng, trong lòng lại thầm oán trách Sở Du.
Rõ ràng lúc trước… tại Sở Du gọi cậu ta ra ngoài chơi.
Nếu như không phải vì Sở Du, bây giờ cậu ta cũng không thế này, kết quả chuyện mất mặt nào Sở Du cũng đẩy cậu ta ra chịu.
Sở Trần nhíu mày nhìn hai người họ.
“Hai cậu còn ngẩn ra đấy làm gì, không thấy có khách đến đấy à? Mau đi rót rượu đi.”
Vương Vũ nhắc một tiếng, rồi lại quay đầu cười hỉ hả, nói: “Sở Trần lại đây ngồi đi.”
Đám bạn mà nguyên chủ Sở Trần quen biết được này thực ra rất trượng nghĩa, nhưng trong mắt nhà họ Sở luôn coi bạn bè mà cậu kết giao được chỉ toàn là bạn đểu, là những kẻ nên sớm ngày cách cho xa.
Vương Vũ cũng là một trong những người bạn của Sở Trần, cậu ta và Văn Hướng Dương đều biết Sở Trần sống ở nhà họ Sở thế nào.
Lần này khó khăn lắm mới mới có cơ hội, đương nhiên bọn họ muốn để Sở Dục và Sở Du phục vụ cho Sở Trần.
Trong lòng Sở Dục và Sở Du cực kỳ không vui.
Nói thế nào thì bọn họ cũng là cậu chủ nhỏ của nhà họ Sở, được chiều chuộng lớn lên, lần này đến đây cũng đã mất mặt lắm rồi, bây giờ lại còn có Sở Trần mà bọn họ vẫn luôn coi thường nữa.
Thậm chí còn phải rót rượu cho Sở Trần!
Nhưng Vương Vũ đã lên tiếng, hai người còn đang xin Vương Vũ đưa tiền nên chỉ đành nghe theo.
“Nhìn vẻ đắc ý của Sở Trần kìa…”
Sau khi đi khuất bên cạnh, Sở Du không nhịn được nói: “Từ lúc tin liên hôn với nhà họ Hoắc được tung ra, đuôi của nó đều vểnh ngược lên tận trời rồi. Người như Hoắc Lăng sao lại vừa mắt nó được chứ.”
Nhắc đến Hoắc Lăng, trong ánh mắt Sở Dục lại hiện lên vẻ ghen tị.
Cậu ta thản nhiên nói: “Chắc chắn Hoắc Lăng không thèm để mắt đến nó đâu, anh ấy ở cùng với nó cũng chẳng phải chỉ vì Giản Đại và Phong Như Vân là bạn thân thôi sao? Hai người đó hứa hôn từ ngày bé nên không thể bỏ đi được. Nếu không Hoắc Lăng có sức mạnh tinh thần cấp S có thể để ý đến Sở Trần chắc?”
“Anh nói cũng phải.”
Sở Du cười khẩy một tiếng.
Hai người trao đổi đơn giản mấy câu, rồi cầm theo bình rượu quay trở lại giữa đám người rót rượu, trông cũng có vẻ ngoan ngoãn lắm.
Ánh mắt Sở Trần quét qua mấy lần trên người Sở Dục và Sở Du, khóe môi cong lên cười.
“Khó lắm Sở Trần mới có dịp ra ngoài một chuyến, chúng mình chơi gì đi?” Vương Vũ mở lời đề nghị.
Sở Trần rộng rãi nói: “Được thôi, chơi cái gì đây?”
“Trước tiên chơi trò đơn giản đã. Đưa vòng tay ra đây cùng kết nối chơi game, bên nào thua phải uống rượu.”
Mấy người bắt đầu chơi game, Sở Dục và Sở Du như nhân viên phục vụ bị mấy người đưa đến đẩy đi. Hai người nhìn nhau, cho dù trong lòng có giận thế nào cũng chỉ đành nín nhịn.
Giữa chừng, Sở Dục lườm mắt nhìn Sở Trần trong đám đông.
Sở Trần là một người rất nổi bật.
Nhan sắc của Giản Đại và Sở Nguy Vân đều rất khá, Sở Trần lại thừa hưởng được ưu điểm của cả hai người nên chỉ cần liếc qua phòng bao này mọi người sẽ chú ý đến Sở Trần đầu tiên.
Lúc này cậu đang cùng chơi game với Vương Vũ và Văn Hướng Dương, cả người đều tập trung vào trò chơi nên chẳng thèm liếc mắt nhìn Sở Dục. Đôi lúc cậu lại cười phá lên nhưng không hề khiến người ta cảm thấy cậu thô lỗ mà ngược lại còn rất có tính lan truyền khiến những người xung quanh cũng thoải mái cười theo.
Không khí trong căn phòng bao vui vẻ hài hòa.
Sở Dục lại cảm thấy cảnh này rất ngứa mắt.
Trong lòng cậu ta thầm nhủ, đợi hôm nay mượn được tiền rồi vượt qua được cửa ải khó khăn này, để xem về nhà họ Sở cậu ta sẽ sỉ nhục Sở Trần thế nào nhé.
Những nhục nhã mà cậu ta phải chịu lần này nhất định sẽ trả lại hết cho Sở Trần!
Đang nghĩ như thế, bỗng vòng tay Sở Trần kêu vang ngắt trò chơi giữa chừng.
Văn Hướng Dương ở gần Sở Trần nhất nên liếc qua đã nhìn thấy người gửi tin nhắn là Hoắc Lăng.
Văn Hướng Dương lập tức gào to: “Úi xời, bạn trai của Sở Trần gửi tin nhắn đến nè!”
Mọi người xung quanh đều biết mối quan hệ giữa Sở Trần và Hoắc Lăng nên thi nhau hò hét.
“Là Hoắc Lăng à?”
“Là người có sức mạnh tinh thần cấp S đấy á? Chắc không phải sợ Sở Trần làm bừa cho nên muốn kiểm tra đấy chứ?”
Mọi người phá lên cười.
Sở Trần liếc nhìn thấy mọi người xung quanh không có ý xấu bèn biết bọn họ chỉ muốn trêu đùa.
Sở Trần vươn tay đấm đùa lên vai Văn Hướng Dương nói: “Chỉ biết nhanh mồm nhanh miệng. Các cậu chơi trước đi, tôi ra ngoài nhận cuộc gọi đã.”
“Ok.”
“Quay lại nhanh nhé. Bên này bọn tôi thiếu người có thua là tại cậu hết!”
“Đúng, phải phạt rượu đấy!”
“Đúng rồi, nếu đúng là Hoắc Lăng định kiểm tra thì cậu cứ vào tìm bọn tôi. Bọn tôi có thể làm chứng cho cậu, cậu không gọi trai xinh gái đẹp nào cả, chỉ đến chơi game cùng chúng tôi thôi.”
Sở Trần dở khóc dở cười, khoát tay rời khỏi phòng riêng.
Cậu ngước mắt nhìn camera ở nơi không xa rồi quay đầu đi đến nhà vệ sinh chung. Lúc lấy giấy trong tay người máy, Sở Trần quan sát thấy bóng người vụt qua phía sau mình.
Sở Dục?
Mặt mũi Sở Trần thản nhiên, nhưng trong lòng lại âm thầm cười khẩy.
Cậu cố tình ép giọng, sau khi nhận cuộc gọi liền dùng chất giọng buồn nôn điệu chảy nước nhất nói: “A Lăng hả, anh gọi cho em có chuyện gì không? Anh lại nhớ em rồi hả? Chẳng phải mới xa nhau chưa tới hai tiếng hay sao? Có cần đến mức này không?”
Hoắc Lăng ở bên kia: “???”
...
Chuyện bên lề:
Hoắc Lăng: Ông cụ xem điện thoại trên tàu điện ngầm.jpg