Cậu vùi mình trên sofa, vừa xem phim vừa nhàm chán lướt vòng tay thông minh, lúc này mới xem nội dung Sư Hạo Ngôn gửi tới ở trong một góc nhỏ... Sau lần liên hệ trước, Sở Trần trực tiếp kéo Sư Hạo Ngôn vào nhóm không quan tâm, tin nhắn mà đối phương gửi tới, vòng tay thông minh sẽ không nhắc nhở.
Nếu không phải hôm nay Sở Trần nhàm chán, e rằng còn phải thêm mấy ngày nữa mới nhìn thấy.
Lướt qua nội dung trong đó, Sở Trần cười khẽ một tiếng.
Đúng là kì lạ thật đấy.
Sư Hạo Ngôn lại cảm thấy cậu sẽ giúp đỡ sao?
Lẽ nào anh ta tưởng rằng, mấy vạn người sử dụng thuốc ức chế mà Văn Gia Ngọc chế tạo là chết vô ích à?
Sắc mặt Sở Trần đầy vẻ lạnh nhạt, chậm rãi gõ chữ trả lời: /Đang sống thoải mái trong nhà, sao đột nhiên lại đi thế? Anh nghe được tin tức gì à?/
Khác với Sở Trần, Sư Hạo Ngôn trả lời rất nhanh: /Có một số tin tức nội bộ./
/Liên quan tới Văn Gia Ngọc à?/
/Ừ./
/Tôi còn tưởng rằng, anh sẽ suy nghĩ tới việc đưa cậu ta vào tù luôn chứ./
Sư Hạo Ngôn trừng mắt nhìn tin nhắn mới nhất mà Sở Trần gửi tới, có chút bực bội. Anh ta cảm thấy Sở Trần nói nhảm nhiều quá, có hơi mất kiên nhẫn nhắn tin: /Nếu như đã chọn tìm tới cậu, vậy là muốn bảo vệ cậu ấy rồi. Nếu như cậu giúp đỡ, tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu, chắc chắn số tiền sẽ hợp lí./
/Anh cảm thấy tôi thiếu tiền à?/
/Vậy cậu muốn cái gì?/
Sở Trần không trả lời nữa, trực tiếp quay đi tìm Lệ Nhiên.
Hai người ở trong nhà, cho dù mỗi người tự làm việc của mình thì cũng sẽ không cách quá xa, ví dụ như vậy giờ, Sở Trần nằm trên sofa dài, Lệ Nhiên thì ở chỗ sofa đơn.
Trên mắt anh đeo mống mắt, đang làm việc trên tinh võng.
Sở Trần nằm sấp trên sofa, gửi tin nhắn cho Lệ Nhiên: /Chồng à, ban nãy có một tên khốn kiếp liên hệ với em, muốn em giúp anh ta làm việc xấu, em sợ quá đi. Đợi anh làm việc xong là phải cùng em đánh gục tên khốn kiếp kia đấy!/
Quân đoàn trưởng Quân đoàn Phần Diệm Lệ – từng làm rất nhiều chuyện xấu – Nhiên còn khốn kiếp hơn cả khốn kiếp: "..."
Ngón tay Lệ Nhiên động đậy: /Được./
Mười phút sau, Lệ Nhiên offline khỏi tinh võng.
Tầm mắt anh chuyển sang Sở Trần cách không xa, vừa nhìn liền thấy người kia nằm sấp ở đó, cái eo lõm xuống, bờ mô.ng rất cong, cùng với hai chân không chịu yên, giơ lên lắc qua lắc lại.
Tầm mắt của Lệ Nhiên chuyển động theo cổ chân gầy guộc của Sở Trần.
Lông mi dài của anh cụp xuống, hỏi: "Đồ khốn kiếp nào?"
"Hử?"
Sở Trần nói bằng giọng mũi, quay đầu lại: "Anh tan làm rồi à?"
Lệ Nhiên: "Nghỉ ngơi giữa giờ."
Sở Trần không nhịn được mỉm cười: "Anh thế này là lén off trong thời gian làm việc đó nhé?" Cậu nói rồi, hai cánh tay dùng sức, nhào về phía Lệ Nhiên ở sofa đơn.
May mà sofa đủ rộng, tuy rằng chứa hai người đàn ông trưởng thành thì có hơi chật, nhưng cũng không đến nỗi rơi xuống.
Sở Trần ôm lấy Lệ Nhiên, nói ra chuyện của Sư Hạo Ngôn và Văn Gia Ngọc.
Cậu lạnh lùng nói: "Khi đó anh vào viện, em vẫn luôn kìm nén không đi tìm Văn Gia Ngọc gây sự, chính vì em biết rằng, xảy ra chuyện lớn thế này, có nhiều người chết như vậy, Văn Gia Ngọc chắc chắn sẽ ngồi tù, chịu hình phạt thích đáng. Em đang đợi."
"Nhưng bây giờ bên phía Sư Hạo Ngôn cũng nhận được tin tức, muốn dẫn Văn Gia Ngọc chạy trốn. Em cảm thấy anh ta không ngu đến nỗi chỉ tìm tới mỗi mình em nhờ giúp đỡ. Tới lúc đó thỏ khôn đào ba hang, còn chẳng biết kết cục sẽ như thế nào. Em phải ngăn chặn khả năng chạy trốn của anh ta trước đã."
Lệ Nhiên: "Ừ. Nếu như là anh, anh sẽ liên lạc với ít nhất năm nơi..."
Nói ra thì cũng trùng hợp, hai người đang nói chuyện, vòng tay thông minh của Lệ Nhiên chợt vang lên.
Anh giơ lên nhìn rồi nói: "Sư Hạo Ngôn liên lạc với Quân đoàn Phần Diệm rồi."
Quả nhiên.
Sở Trần ngẩng đầu lên nhìn Lệ Nhiên: "Trước đây em cũng từng nghĩ có khi nào tìm quân đoàn giúp đỡ không. Anh ta tới tìm anh thì vừa hay, anh có thể trực tiếp dùng danh nghĩa của Quân đoàn Phần Diệm, gửi tin tức cho Quý Thịnh luôn."
Còn có thể tiện đà giúp Quý Thịnh một tay.
Lệ Nhiên nói nhàn nhạt: "Anh biết. Anh ta không chạy được đâu."
Sở Trần thở phào trong lòng.
Cậu quay người, cười híp mắt rồi nhổm người dậy, hôn lên cằm Lệ Nhiên, nói: "Được, thế thì chuyện này giao cho chồng nhé. Đúng rồi, không phải anh nghỉ ngơi giữa giờ sao? Mau đi làm việc đi."
Lệ Nhiên nhìn Sở Trần một cái: "Ừ."
Sở Trần lại nằm thêm một lúc, mới nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi lồ.ng ngực Lệ Nhiên, đi lên trên tầng trước.
Cậu đi tắm, lúc đi ra lau đầu thì cửa phòng bị gõ vang.
Sở Trần: "Vào đi."
Quý Thịnh đứng ở cửa mở cửa ra, vừa nhìn thấy tóc Sở Trần vẫn còn ướt thì có chút muốn lui ra ngoài, nhưng áo tắm trên người Sở Trần rất chỉnh tề, bọc cậu kín kẽ, không để lộ gì cả, anh ta suy nghĩ rồi vẫn đứng yên tại chỗ, nói: "Tôi thấy trên tinh võng có lời đồn liên quan tới sức mạnh tinh thần của cậu, còn vào mạng nội bộ trường Đại học Vọng Thành xem video thi tháng của cậu..."
"À."
Sở Trần đoán được đại khái Quý Thịnh muốn nói điều gì, cậu gật đầu: "Thế anh đợi chút, tôi thay quần áo đã, chúng ta xuống tầng rồi nói."
"Được." Quý Thịnh đồng ý.
Anh ta xuống tầng, nhìn thấy Lệ Nhiên ngồi trên sofa đơn, ánh mắt lướt qua chân anh.
... Phần chân của Lệ Nhiên, đúng thật là gầy hơn một chút so với người rèn luyện bình thường.
Có lẽ là vì cách thời gian xảy ra tai nạn chưa bao lâu, cho nên khác biệt này không lớn quá, nhưng Quý Thịnh quan sát khá kĩ càng, cảm nhận được đúng thật là có cảm giác cơ thịt rút đi.
Chắc không phải giả vờ.
Quý Thịnh cũng không biết sao mình lại đột nhiên nghi ngờ Lệ Nhiên giả vờ.
Anh ta suy nghĩ trong lòng, thu lại tầm mắt.
Khi Sở Trần xuống dưới, trên người đã mặc đồ ngủ.
Cậu khoanh chân ngồi ở chỗ gần Lệ Nhiên nhất, cách Quý Thịnh khoảng ba bốn mét, nói: "Có gì muốn hỏi sao?"
Quý Thịnh trước giờ luôn thẳng thắn, nói thẳng vào chủ đề luôn: "Sức mạnh tinh thần của cậu không giống chúng tôi lắm."
"Đúng." Sở Trần nói rồi nghĩ tới gì đó, đứng dậy rửa hoa quả, đặt giữa hai người.
Cậu tiện tay lấy một miếng rồi thoải mái ngồi về chỗ, dáng vẻ cứ như đang tán gẫu, nói với Quý Thịnh: "Trước kì nghỉ hè năm nay, sức mạnh tinh thần của tôi vẫn luôn bình thường, nhưng sau đó tự dưng lại khác đi, tôi cũng không biết sự thay đổi này rốt cuộc là vì sao, có thể là vì tiếng mắng chửi trên mạng khi đó, cũng có thể là tôi ngủ một giấc tỉnh lại."
Sở Trần thêm thắt một chút vào câu chuyện thật sự của mình rồi nói cho Quý Thịnh biết.
Quý Thịnh hứng thú nói: "Đánh một trận chứ?"
Sở Trần gặm quả: "Được."
Hai người mở phòng trên tinh võng.
Hình thái sức mạnh tinh thần của Sở Trần rất có lợi, Quý Thịnh không thể thấy được, tuy rằng thực lực của anh ta rất mạnh, nhạy bén trước cảm giác nguy hiểm, nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh ta gặp sức mạnh tinh thần vô cùng vô lý như Sở Trần, hai người vừa bắt đầu, anh ta đã bị tấn công rất nhiều lần.
Nhưng rất nhanh, Quý Thịnh đã điều chỉnh được trạng thái, linh cảm mách bảo chỗ nào là đánh chỗ đó.
Quả nhiên, sau khi sử dụng giác quan thứ sáu để đánh nhau với Sở Trần, thì tốt hơn trước đó rất nhiều.
Thi thoảng Sở Trần và Lệ Phần lên tinh võng đánh nhau, ý thức chiến đấu được rèn luyện không tệ, cuối cùng đánh với Quý Thịnh thành sức lực ngang nhau.
Nửa tiếng đồng hồ sau, hai người vui sướng tràn trề thoát khỏi tinh võng.
Quý Thịnh chậm rãi thở ra một hơi: "Cậu khá lắm đấy."
Sau khi anh ta đánh giá xong, thuận miệng hỏi: "Cậu có hứng thú vào quân đội liên minh sau khi đi nghĩa vụ xong không?"
"Không."
Sở Trần còn chưa cất lời, Lệ Nhiên ở bên cạnh đã nói thay Sở Trần.
Quý Thịnh sững sờ, quay đầu nhìn anh: "Đãi ngộ hiện nay của quân đội liên minh không tệ đâu, hơn nữa không phải gia nhập vào quân đội liên minh là không thể gặp mặt anh nữa..."
Lệ Nhiên không nói tiếng nào, chỉ nhìn Quý Thịnh một cái rồi im lặng nhìn sang Sở Trần, đợi Sở Trần trả lời.
Sở Trần mỉm cười, xua tay nói: "Chắc tôi sẽ không gia nhập vào quân đội liên minh đâu."
"Vậy sau này cậu muốn làm gì?"
Quý Thịnh hỏi.
Sở Trần suy nghĩ: "Có thể sẽ mở một nhà hàng, cũng có thể sẽ làm đạo tặc vũ trụ? Tôi xem mấy bộ phim truyền hình, cảm thấy đạo tặc vũ trụ ngầu phết."
Quý Thịnh: "..."
Lệ Nhiên: "..."
Hai người đều không ngờ rằng, Sở Trần lại nói làm "đạo tặc vũ trụ" trước mặt quân đội liên minh chính quy như Quý Thịnh.
Bờ môi Quý Thịnh giật giật.
Sở Trần phụt cười một tiếng: "Đừng căng thẳng, tôi chỉ đùa thôi. Thực ra thế này, bây giờ tôi vẫn còn rất mông lung, còn chưa nghĩ xong sau này sẽ làm gì, định đi nghĩa vụ quân sự về rồi tính, nhưng chắc tôi sẽ không rời khỏi Vọng Thành, tôi muốn ở bên Nhiên Nhiên. Huống hồ, cho dù tôi không làm việc thì cũng có Nhiên Nhiên nuôi tôi mà, có phải không?"
Lệ Nhiên: "Ừ."
Quý Thịnh cảm thấy có hơi đáng tiếc.
Điều kiện hiện giờ của Sở Trần thật sự không tệ, sức mạnh tinh thần biến dị thế này, trước đây, Quý Thịnh chưa từng gặp bao giờ, nếu như đánh nhau với kẻ địch, chắc chắn sẽ đánh cho đối phương không kịp trở tay.
Nhưng tất cả đều phải xem lựa chọn của chính Sở Trần.
Nếu như cậu đã không có ý định này, Quý Thịnh cũng không cưỡng cầu.
Quý Thịnh liền dặn dò: "Sức mạnh tinh thần của cậu rất đặc biệt, bây giờ đã lan truyền khắp khu vực Vọng Thành rồi, nếu như sau này có vì thế mà gặp nguy hiểm gì, nhất định phải liên lạc với tôi. Còn về đạo tặc vũ trụ... cho dù không dùng thân phận Quân đoàn trưởng quân đội liên minh, tôi cũng sẽ khuyên cậu tốt nhất là không làm, nhưng nếu như cậu thực sự có suy nghĩ đó, thế cũng được, đây là cuộc sống của cậu mà."
Sở Trần nhìn anh ta một cái, không ngờ anh ta lại có suy nghĩ như vậy.
Cậu cười hì hì nói: "Vậy nếu như tôi đi làm thật, anh có ra tay với tôi không?"
Quý Thịnh giải thích: "Thực ra hiện nay bên phía quân bộ, thái độ với đạo tặc vũ trụ là nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần không quá đáng, quân bộ cũng chỉ coi các đạo tặc vũ trụ là nghề nghiệp nhận giúp đỡ thôi. Chỉ có những đạo tặc mắc nhiều tội ác mới bị quân bộ truy nã. Ví dụ như Quân đoàn Phần Diệm rất nổi tiếng, tôi điều tra về nhà họ Sở, chính là tìm bọn họ."
Sở Trần kinh ngạc nói: "Hóa ra là vậy."
Đề cập tới chuyện này, Sở Trần rất hứng thú.
Hai người một hỏi một đáp, nói chuyện gần một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, Quý Thịnh dặn dò: "Những chuyện này đừng nói ra bên ngoài, nếu không những tổ chức tạo tặc vũ trụ kia lại bành trướng thêm."
Sở Trần cười khan hai tiếng.
Thời gian không còn sớm, mọi người lên tầng nghỉ ngơi.
Sở Trần đã tắm từ trước, lúc này vừa vào phòng ngủ đã nằm sấp lên giường, thoải mái thở dài một tiếng.
Lệ Nhiên lại tiếp tục nhìn vòng eo gầy nhỏ, dường như một cánh tay cũng có thể ôm lấy của Sở Trần.
Anh mím môi, điều khiển xe lăn đi vào phòng tắm.
Không lâu sau, cừa phòng tắm đột nhiên bị đập, dọa Sở Trần đang nằm sấp trên giường xem phim giật nảy mình.
Sở Trần quay đầu lại, ngay sau đó, cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Lệ Dục với đuôi mắt đỏ như muốn nhỏ máu, nhào lên với khí thế hùng hổ.
"Đệch."
Sở Trần không hề phòng bị, cơ thể trực tiếp bị Lệ Dục lật lại, biến thành nằm ngửa trên giường.
"Anh... Sao anh lại xuất hiện?"
Sở Trần ngẩng đầu lên, để tiện cho Lệ Dục hôn yết hầu và xương quai xanh của cậu.
Lệ Dục dừng lại hành động của mình, thấp giọng nói: "Muốn để... để cho người sát vách, biết em..."
Lời còn chưa nói xong, Sở Trần đã nhớ tới lời mình nói với Lệ Nhiên trước đó, vành tai cậu hơi đỏ lên, có hơi xấu hổ, giơ tay lên che miệng Lệ Dục lại: "Câm miệng."
Lệ Dục có chút tủi thân nhìn Sở Trần, không nói tiếng nào.
... Rõ ràng trước đó cũng là Sở Trần bảo anh nói mà!
Bây giờ lại hung dữ kêu anh câm miệng!
Mang trong lòng cảm xúc hơi vi diệu, Lệ Dục vùi đầu vào làm việc.
...
Lệ Phần tỉnh lại từ trong bóng tối.
Ngay lúc có được cơ thể, anh cảm thấy được một cảm giác khó diễn tả nổi, thuận theo cơ thể, lan ra toàn thân, cảm giác này, khiến Lệ Phần không nhịn được mà muốn theo đuổi...
Anh vô thức động đậy.
Sở Trần: "... Ưm."
Lệ Phần sững sờ, ý thức quay về, lúc này anh mới nhận ra bây giờ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Cơ thể anh cứng đờ ngay lập tức, chỉ cảm thấy hơi nóng xông lên tận óc...
Chỉ thấy Sở Trần híp mắt, đang nằm trên giường, một tay túm chặt lấy cánh tay anh.
Cậu hơi khó chịu gọi: "Chồng ơi."
Lệ Phần: "..."
Lệ Phần đổ mồ hôi trên trán, thậm chí tầm mắt cũng hơi mơ hồ.
Anh chưa từng nghĩ rằng, lại vào lúc này...
Vào lúc này...
Có được cơ thể.
Tim Lệ Phần đập càng ngày càng nhanh.
Anh vốn nên đứng dậy, nên rời khỏi căn phòng này, nên bình tĩnh, nhưng nhìn thấy đôi mắt mờ mịt như đang cầu xin của Sở Trần, chỉ cảm thấy cơ thể như sắp nổ tung.
Hoảng loạn chỉ trong vài giây đồng hồ.
Đầu óc Lệ Phần ong ong, hai tay lại như không khống chế được, bóp chặt lấy Sở Trần.
Anh kiên định đâm về phía Sở Trần, sức lực lớn như muốn đâm nát người trước mặt.