Mục lục
Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Trần lạnh lùng nói: “Được, tôi biết rồi. Nhưng năm triệu không phải con số nhỏ, tôi cần suy tính cẩn thận.”

Sở Nguy Vân nhướng mày.

Ông ta sợ Sở Trần trả lời qua loa lấy lệ, không nhịn được nói nhiều hai câu: “Cái này còn cần đắn đo à? Trong tay con có nhiều tiền như vậy, chỉ cần rỉ ra một chút là được rồi. Dù gì ba cũng là ba con… đứa bé kia cũng là em con cơ mà.”

Nói đến cuối, bản thân Sở Nguy Vân cũng không đủ tự tin, giọng nói ngày càng nhỏ lại.

Ông ta bất an xê dịch trên chỗ ngồi.

Đúng như dự đoán.

“Bây giờ ông mới nhớ mình là ba tôi à? Lúc ông vứt bỏ tôi sao không nghĩ đến chuyện tôi là con trai ông đi?”

Sở Trần nghe ông ta nói vậy thì lập tức châm chọc.

Sở Nguy Vân thấp thỏm ra mặt, không dám cãi cọ với Sở Trần.

Ông ta gục đầu xuống.

Đứa trẻ trong bụng Du Nhiễm đối với Sở Nguy Vân bây giờ mà nói thật sự là quá quan trọng.

Lần nằm viện này khiến Sở Nguy Vân ý thức sâu sắc việc có người làm bạn bên cạnh quan trọng thế nào.

Trước đây nằm viện phòng một người, không thấy được tình huống người khác thì còn không chú ý. Nhưng khi Sở Nguy Vân chuyển tới phòng bệnh ba người, thấy bệnh nhân cùng phòng đều có con cháu đến thăm, có người thân trông coi bên cạnh thì đáy lòng cũng chua xót lên.

Lúc này ông ta còn có thể tự mình hành động.

Nhưng chờ sau này già đến không động đậy được, đi đứng không linh hoạt, đầu óc cũng không nhanh nhẹn. Khi ấy bị bệnh liệt giường thì ai phục vụ ông ta?

Đứa con trai Sở Trần này thì không cần nghĩ rồi.

Từ khi có Sở Trú, Giản Đại lại qua đời, Sở Nguy Vân đã không đặt Sở Trần trong lòng. Ông ta cũng hiểu đạo lý lạnh ấm chỉ có người trong cuộc tự biết. Hơn nữa, nhìn những hành vi phản nghịch của Sở Trần về sau, sao nó có thể ngoan ngoãn dưỡng lão cho mình được?

Còn Sở Trú…

Người cũng đi rồi, tỏ rõ đã từ bỏ Sở Nguy Vân.

Sở Nguy Vân chỉ xem như mình nuôi một con sói mắt trắng.

Không trông cậy nổi hai đứa con trai này, dõi mắt toàn bộ Vọng Thành lại lạ lẫm không quen, không biết có bao nhiêu người đang xem trò cười của ông ta đâu. Giờ ông ta không còn trẻ nữa, lại không có thân phận gia chủ nhà họ Sở, nào còn người phụ nữ nào tình nguyện sinh con cho ông ta?

Ông ta không muốn chờ sau này già rồi lại vẫn cô đơn lẻ loi.

Vậy nên dù đứa bé này là nổi sỉ nhục với ông ta, nhưng cũng là hi vọng duy nhất của ông ta.

Nghĩ tới đây, Sở Nguy Vân nhìn Sở Trần có vẻ mất kiên nhẫn thì sợ chọc Sở Trần mất hứng, không dám nói thêm mấy lời kia mà trợn mắt khen ngợi Sở Trần một hồi mới tắt video call.

Bên kia sofa, Lệ Nhiên dù bận bịu công việc nhưng rõ ràng không quá mức tập trung.

Chờ Sở Trần kết thúc trò chuyện, anh quay đầu hỏi: “Ba em đòi tiền em à?”

“Vâng.”

Sở Trần khẽ đáp, thấy Lệ Nhiên vẫn luôn nhìn mình thì cười híp mắt hỏi: “Sao nào? Anh cảm thấy em sẽ làm gì?”

Lệ Nhiên suy nghĩ một chút: “Em sẽ không cho.”

Sở Trần vẫn cười.

Cậu ngồi vào bên người Lệ Nhiên: “Thế là anh không hiểu em rồi.”

Đôi mắt đẹp như lưu ly của Lệ Nhiên nhìn chăm chú Sở Trần.

“Có một số việc cần xuyên thấu bề ngoài mới thấy được bản chất. Em bây giờ không thể nói mình sẽ không cho, cũng không thể nói mình sẽ cho. Tất cả đều cần xem xét… rốt cuộc trong bụng Du Nhiễm có còn đứa bé kia hay không.”

Sở Trần hếch cằm lên: “Anh liên lạc Quân đoàn Phần Diệm giúp em đi, bảo bọn họ điều tra xem Du Nhiễm có làm giải phẫu không. Lúc trước em đi bệnh viện, Du Nhiễm nói thẳng muốn bỏ thai mà.”

Lệ Nhiên nhướng mày.

Anh mở vòng tay thông minh, dặn dò người của Quân đoàn Phần Diệm đi làm việc.

Sở Trần thì đứng dậy vào bếp nấu cơm.

Trong bữa cơm, Sở Trần lại chợt nghĩ tới một chuyện: “Em thấy lịch điện tử bên kia đánh dấu khoanh tròn một ngày, là hôm qua. Có phải anh đánh dấu ngày bạo loạn tinh thần không?”

“Ừ.”

“Vậy lần này lại phát bệnh chậm sao?”

“Phải.”

Lệ Nhiên nói: “Thời gian này mỗi sáng sớm anh sẽ rút máu kiểm tra tình trạng thân thể của mình, nếu có vấn đề sẽ trực tiếp sử dụng thuốc ức chế bạo loạn tinh thần mẹ anh mang về. Anh đã điều tra thành phần rồi, không có vấn đề gì.”

Sở Trần gật đầu: “Em biết rồi.”

Thuốc này là do Văn Gia Ngọc phát minh. Dù sao cũng là nhân vật chính trong nguyên tác, thực lực khỏi phải bàn, vậy nên vấn đề không lớn.

Hai người ăn cơm xong, Sở Trần dựa vào ghế sofa xoa xoa cái bụng nhỏ mềm mại của mình, lại mở video của quân đoàn trưởng của Quân Đội Liên Minh mà thầy gửi cho mình, định xem lại lần nữa.

Kết quả vừa quay đầu đã thấy Lệ Nhiên nhìn mình chằm chằm.

Sở Trần yên lặng kéo áo xuống, che kín bụng nhỏ, sau đó chớp chớp mắt:

“Sao vậy?”

Vẻ mặt Lệ Nhiên vẫn lạnh nhạt, nghe vậy quay đầu nhìn chằm màn hình trước mặt cậu, giọng nói vững vàng hỏi: “Em xem anh ta làm gì? Không phải bảo em tìm Lệ Phần rồi à?”

“Lệ Phần ấy à?”

Sở Trần nghĩ đến tình huống trong phòng huấn luyện lúc trước: “Anh ấy bị em chọc giận chạy mất rồi. Em cảm thấy trong thời gian ngắn anh ấy cũng không hết giận đâu.”

Lệ Nhiên: “?”

Sở Trần áy náy kể lại chuyện xấu hổ mình làm lúc trước cho Lệ Nhiên nghe.

Cậu lại quay đầu nhìn đoạn băng ghi hình trước mặt: “Em không mở âm thanh, hình ảnh đều là cái gáy của mấy người này, vậy mà anh cũng nhìn ra em đang xem video của ai hả?”

“Ừ.” Lệ Nhiên chỉ đáp một tiếng.

“Vậy anh siêu thật đấy.”

Sở Trần cảm thán, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Lệ Nhiên: “Anh từng gặp mặt quân đoàn trưởng này à? Đánh nhau sao? Nghe nói sức mạnh tinh thần của anh ta cũng là cấp S như Hoắc Lăng.”

Lệ Nhiên thấy Sở Trần hứng thú bừng bừng thì nói: “Chuyện này em phải đợi Lệ Phần hết giận mới biết được.”

Sở Trần nhún vai: “Lại là anh ấy.”

“Sức mạnh tinh thần của anh chỉ có cấp B, chưa từng tiếp xúc với Quý Thịnh. Lệ Phần thì khác. Anh ấy từng một mình thâm nhập vào Quân Đoàn Liên Minh đàm phán với Quý Thịnh, hai người họ thường xuyên giao đấu.” Lệ Nhiên nói. “Anh ấy tương đối quen thuộc Quý Thịnh.”

Sở Trần nghĩ cũng phải.

Cậu tiến lên, tặng Lệ Nhiên một nụ hôn, thành tâm thành ý an ủi: “Không sao đâu. Anh đẹp trai hơn Quý Thịnh kia nhiều.”

Lệ Nhiên: “... Ừ.”

Không lâu sau, Quân đoàn Phần Diệm đã báo cáo tin tức.

Hiệu suất rất nhanh.

Lệ Nhiên nhìn lướt qua: “Du Nhiễm từng vào phòng giải phẫu, xác nhận đã nạo thai, chính miệng bác sĩ thực hiện giải phẫu cho Du Nhiễm hôm đó xác nhận.”

Sở Trần phì cười: “Du Nhiễm này cũng rất thú vị, phá thai xong rồi mới nhớ đến có thể dùng chuyện này lừa Sở Nguy Vân một khoản…”

Dứt lời, Sở Trần lấy vòng tay thông minh ra, gửi lời mời gọi video với Sở Nguy Vân, còn bấm chức năng ghi hình.

Ngay khi video được nhận, Sở Trần giấu nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói: “Tôi vừa suy nghĩ một chút…”

Cậu cố ý ngừng lại, thấy Sở Nguy Vân bên kia video lộ ra vẻ căng thẳng lại hi vọng thì mới ung dung mở miệng: “Ông nói rất đúng, ít nhiều gì cũng nhờ ông cống hiến một con t*ng trùng, giúp tôi thành công đi tới thế giới này, lại nuôi lớn tôi, không phải là không có công lao. Tôi có thể cho ông năm triệu này, nhưng từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ ba con nữa. Sau này mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, ông đều không thể đến tìm tôi.”

“Được, được!”

Sở Nguy Vân lập tức đồng ý.

Ông ta vốn không trông cậy sau khi cầm năm triệu còn có thể tới chỗ Sở Trần đòi tiền lần nữa, càng không trông mong gì sau này Sở Trần sẽ dưỡng lão cho mình, không bị Sở Trần bẫy một trận là coi như may rồi.

Sở Trần nói đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt đi.

Chỉ cần năm triệu này có thể tới tay là được.

Nuôi lớn đứa bé kia, có người dưỡng lão cho mình, còn cần Sở Trần làm gì?

Ôm tâm tính như vậy, Sở Nguy Vân vội vàng hỏi: “Vậy khi nào con đưa tiền cho ba được?”

Sở Trần: “Mai tôi tới bệnh viện tìm ông. Tiện đường làm thủ tục đoạn tuyệt quan hệ ba con luôn.”

Sở Nguy Vân: “Được.”

Sau khi quyết định chuyện này, cắt đứt truyền tin, Sở Trần xoa nhẹ gương mặt hơi cứng ngắc của mình.

Cậu quay đầu nhìn về phía Lệ Nhiên, cười khẽ nói: “Phiền chồng lại đi nói một tiếng với người bên quân đoàn, bảo mấy người Hổ Tử trưa mai theo dõi sát sao tài khoản của Du Nhiễm. Khi nào Du Nhiễm nhận được tiền em lại cùng bọn họ đi tìm dì Du Nhiễm chơi.”

Lệ Nhiên: “...”

Khỏe miệng anh khẽ nhếch lên: “Ừ.”

Sau khi giải quyết vấn đề Sở Nguy Vân, Sở Trần đứng lên, duỗi người nói: “Vậy em đi tắm trước, tắm rửa sạch sẽ ở trên giường chờ anh nha.”

Dứt lời, cậu nhẹ nhàng đi vào phòng tắm. Lúc cởi quần áo, Sở Trần liếc nhìn chính mình trong gương.

Gương mặt này không tồi chút nào, ngũ quan tinh tế, da thịt trắng nõn.

Đại khái là gần đây ăn ngon uống tốt, ba bữa hầu như không sót bữa nào. Tuy mặt có bự hơn lúc trước một chút, nhưng rõ là vừa vặn.

Sở Trần chợt nghịch ngợm bày ra dáng vẻ sợ hãi với hình chiếu của mình trong gương, lắp ba lắp bắp nói: “Cái gì? Chuyện này đều là kế hoạch của cậu ư? Cậu… sao con người cậu lại ác độc như vậy chứ!”

Sau đó Sở Trần quay đầu chuyển thành nụ cười tà ác, hơi hếch cằm lên, trong mắt ánh vẻ khinh thường, lười nhác nói: “Đúng vậy, tôi chính là người ác độc như vậy đấy. Anh làm gì được tôi nào?”

Đang chơi, cửa phòng tắm bỗng truyền tới một tiếng vang lớn!

Sở Trần bị tiếng động này dọa giật thót, suýt thì nhảy dựng lên.

Cậu quay đầu nhìn lại, thấy ngoài kính mờ có một bóng đen.

Ai thế?

Câu hỏi này vừa hiện lên trong đầu, Sở Trần đã tự động điền nốt câu trả lời… căn nhà này vô cùng an toàn, Lệ Nhiên vừa rồi còn ở dưới, không lý nào sẽ cho người không liên quan tiến vào phòng.

Thế nên…

Người bên ngoài nhất định là Lệ Dục.

Nhưng sao anh ấy lại đi ra?

Sở Trần mê mang.

Từ sau khi mò được quy luật, lúc trước mỗi lần Lệ Dục xuất hiện đều là do Sở Trần cố ý mà thành. Nhưng lần này cậu cũng chỉ thuận miệng nói với Lệ Nhiên một câu tắm rửa sạch sẽ chờ anh…

Chẳng lẽ chỉ vì những lời này?

Lệ Nhiên đã “đó đó” đến loại trình độ này rồi sao?

Sở Trần cố ý đặt tay lên cửa, không ngoài dự đoán, người bên ngoài lập tức đưa tay phủ lên tay cậu. Tuy cách một tầng thủy tinh, nhưng Sở Trần luôn cảm thấy nơi kia cũng dần ấm lên.

Cậu âm thầm buồn cười: “Anh muốn vào tắm chung với em không?”

Yên tĩnh một hồi lâu, người đàn ông ngoài cửa mới trầm giọng ‘ừ’ một tiếng.

Sở Trần nghĩ ngợi, tắm chung cũng tốt, đỡ phải chờ cậu tắm xong ra ngoài hai người lại ẩu tả một trận, sau đó còn phải tắm lại một lần. Mệt đến mức nào chứ hả?

Sở Trần dứt khoát kéo cửa ra.

Gần như trong nháy mắt, người bên ngoài đã nhào tới trước mặt Sở Trần.

Khóe mắt anh đỏ bừng như muốn nhỏ máu, nhưng lại không trực tiếp vừa lên đã làm hoặc hôn tới tấp như Sở Trần nghĩ, ngược lại nhìn cậu chăm chú, cắn môi hỏi: “Có được không?”

Sở Trần: “...”

Còn phải hỏi?

Sở Trần chớp chớp mắt: “Nếu em nói không được thì sao?”

Lời này vừa ra, Lệ Dục lập tức tiu nghỉu gục đầu xuống.

Mắt thường cũng có thể thấy được biểu cảm ủ rũ.

Rất giống một con chó to xác hi vọng chủ nhân chơi cùng mà chủ nhân lại không muốn.

Sở Trần cười nhẹ ra tiếng, xoa xoa đầu Lệ Dục: “Trêu anh thôi. Em đã cho anh vào rồi, sao có thể không muốn chứ? Nhưng trước đó hai chúng mình cùng tắm chung được không?”

“Ừ.”

Sở Trần chỉ nghĩ để Lệ Dục vào phòng tắm, hai người chơi trong phòng tắm có thể tiết kiệm một lần tắm lại, không cần phiền toái như vậy. Nhưng cậu trăm ngàn lần không ngờ được, Lệ Dục sẽ để cậu ngồi trên bệ cửa sổ.

Ngồi ở bồn rửa tay.

Rồi trong bồn tắm.

Lại còn hướng về phía gương.

Bà mẹ nó.

Thất sách rồi.

Sáng hôm sau, lúc Sở Trần xuống giường suýt nữa là ngã quỵ xuống thảm.

Hông đau chân mềm, cảm giác cả người đều không phải của mình nữa.

Sở Trần hung tợn quay đầu nhìn.

Sau đó bắt được một Lệ Nhiên đang mê mang trên giường.

“Quá đáng!”

“Không biết kiềm chế!”

“Biến thái!”

Sở Trần lên án liền tù tì.

Trong lòng Sở Trần, ba nhân cách của Lệ Nhiên đều là một người, bọn họ dùng chung một thân thể, với cậu mà nói thì đều là Lệ Nhiên. Vậy nên dù Sở Trần biết Lệ Nhiên không có ấn tượng gì với chuyện tối qua nhưng cậu vẫn muốn trút giận lên anh.

Bởi vì tối qua buông thả quá nên hôm nay thức dậy hơi trễ, không kịp ăn sáng đã phải trực tiếp đi trường học.

Văn Hướng Dương đã tới từ lâu.

Thấy Sở Trần tới, cậu ấy lập tức hỏi: “Cậu xem đường link tôi gửi hôm qua chưa? Cảm thấy thế nào?”

Link?

Bây giờ Sở Trần mới nhớ tới chuyện này, cậu ngồi thẳng người: “Quên mất, bây giờ xem là được.”

Khóe môi Văn Hướng Dương hơi giật giật, vẻ mặt phức tạp nhìn Sở Trần: “... Bây giờ tôi đã chắc chắn cậu thật sự không có cảm giác gì với Hoắc Lăng, bằng không cậu đã không quên luôn chuyện này, đến bây giờ còn chưa xem.”

Sở Trần ngáp một cái: “Chứ gì nữa.”

“Chờ đã… Cổ cậu bị côn trùng gì cắn à? Ngứa không? Nhà tôi có một loại thuốc…”

Văn Hướng Dương liếc thấy cổ Sở Trần có hơi đỏ thì vừa liến thoắng quảng cáo thuốc ngăn ngứa nhà mình mua vừa đưa tay gỡ cổ áo Sở Trần ra, chờ định thần nhìn lại thì chợt thét lên: “Đm!”

Cả lớp học đồng loạt quay đầu nhìn tới.

Văn Hướng Dương: “...”

Mặt Văn Hướng Dương dần đỏ lên, quay đầu quát bạn học xung quanh: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Văn Hướng Dương ở nhà họ Văn rất được cưng chiều, là một tiểu thiếu gia. Cậu ấy gầm lên một tiếng như vậy, những người khác trong phòng học lập tức chuyển mắt qua chỗ khác, không nhìn bên này thêm nữa.

Sở Trần cười ẩn ý nhìn về phía Văn Hướng Dương: “Chính xác, bị sâu cắn đấy, một con sâu cỡ bự.”

“... Thôi đừng nói nữa.” Văn Hướng Dương thành khẩn nhận sai: “Tôi sai rồi, sao tôi có thể cảm thấy dấu vết này trên người một chàng trai có chồng lại là bị côn trùng cắn cơ chứ.”

Sở Trần cười khẽ một tiếng.

Cậu mở vòng tay thông minh ra, bấm mở liên kết Văn Hướng Dương gửi tới.

Trên tinh võng có rất nhiều diễn đàn, bài đăng này chẳng qua là một bài thuộc một diễn đàn trong số đó mà thôi, nhưng tính ra còn rất nổi.

Lượt like cùng bình luận đều hết sức khả quan.

“Mọi người đều biết, người nhà họ Sở đã rời khỏi Vọng Thành, trong số những người bị bỏ lại có Sở Trần. Ban đầu tôi cảm thấy là vì Sở Trú không thích Sở Trần, nhưng sau đó ngẫm lại mới phát hiện không đúng cho lắm… Sở Trần có hôn ước với Hoắc Lăng cơ mà! Chồng tương lai của cậu ta ở đây, sao có thể rời đi chứ! Nếu là tôi thì tôi cũng không đi!”

“Với sức mạnh tinh thần kia của Sở Trần cũng không xứng với Hoắc Lăng chứ. Hoắc Lăng chính là người duy nhất sức mạnh tinh thần cấp S tại Vọng Thành này. Sức mạnh tinh thần của Sở Trần chỉ có B+, còn không cao bằng tôi, tôi ít cũng cấp A.”

“Sở Trú hận Sở Trần mà, bọn họ cùng ba khác mẹ, không dẫn cậu ta đi là chuyện bình thường. Chủ thớt đừng tẩy trắng, tôi cảm thấy Sở Trần đơn giản là không làm người ta thích thôi.”

“Thời gian này hình như không nghe được tin gì của Hoắc Lăng thì phải. Người bốc hơi rồi à?”

“Thật ra thì… Tôi thấy hai người này rất hợp đôi. Trước có lần Hoắc Lăng đi tham gia tiệc nhà họ Sở, tấm hình anh ta đứng cùng một chỗ với Sở Trần trông còn rất xứng đôi. Sở Trần cũng đẹp lắm…”

Sở Trần nhướng mày.

Cậu tùy tay lướt lên, cơ bản đều là nội dung tương tự.

Nhưng càng đến phía sau, phong cách bình luận càng thay đổi.

“Ai nói Hoắc Lăng và Sở Trần xứng đôi? Người ta rõ ràng là bị ép duyên có được không hả? Hoắc Lăng cũng là vì tình cảm với người nhà mới không đành lòng từ chối. Chậc chậc chậc, Hoắc Lăng thật đáng thương, bị bức ép ở chung một chỗ với người như Sở Trần.”

“Còn không phải à, tôi nhớ ban đầu lúc Hoắc Lăng học năm thứ hai trung học đã có một người bạn trai mà?”

“Đúng đúng đúng! Hoắc Lăng yêu cậu ấy cực kỳ! Tôi là bạn học cùng trường với bọn họ, mỗi ngày đều xem hai người kia rải cẩu lương, thành tích cả hai người đều rất tốt, đều là trai xinh trai đẹp, đứng chung một chỗ xứng đôi hơn Sở Trần và Hoắc Lăng nhiều.”

“Thế người kia đâu?”

“Sở Trần đính hôn với Hoắc Lăng cũng là vì hôn ước từ nhỏ. Cậu nói xem người kia đâu?”

“Ôi, thế chẳng phải cậu người yêu của Hoắc Lăng quá thảm à?”

“Đúng vậy, cứ thế bị cướp bạn trai. Nếu là tôi thì đã tức chết rồi. Địa vị nhà họ Sở và nhà họ Hoắc lúc trước tại Vọng Thành là không cần nói nhiều rồi đúng không? Bạn trai của Hoắc Lăng chỉ là một cậu trai bình dân, nghe nói mẹ Hoắc Lăng thấy gia cảnh người ta không tốt nên cũng không thích người ta. Sở Trần kia vừa xuất hiện, mẹ Hoắc Lăng vui sướng vô cùng, còn dẫn cậu ta đi dạo phố, mua quần áo cho cậu ta. Tóm lại là muốn chia rẽ Hoắc Lăng và cậu người yêu kia.”

“Cậu người yêu là ai?”

“Không rõ…”

“Không phải có người mới nói là bạn học của bọn họ à? Ra nói một câu đi! Nếu thành tích lúc trước tốt thì bây giờ cũng nên có chút danh tiếng chứ?”

“Tôi cũng muốn biết cậu người yêu kia là ai. Quá thảm.”

Sở Trần: “...”

Sở Trần trợn trắng mắt.

Lúc trước thấy Văn Gia Ngọc không rên một tiếng với người trong Viện nghiên cứu đã công khai toàn bộ tài liệu viết tay lên tinh võng, oán giận thầy hướng dẫn sao chép chiếm đoạt thành quả của mình. Sau đó lại ngoi ra một đống người ủng hộ Văn Gia Ngọc đi lấy quyền sáng chế, mắng thầy hướng dẫn không biết xấu hổ, mắng viện nghiên cứu bao che. Lúc đó cậu cũng biết Văn Gia Ngọc đã đắc tội thầy hướng dẫn cùng Viện nghiên cứu, chắc chắn sẽ không quay về hệ tinh hà H-310.

Cậu cho rằng có lẽ Văn Gia Ngọc sẽ cầm thành quả nghiên cứu hiện tại gia nhập Viện nghiên cứu khoa học ở Vọng Thành, tuy điều kiện khi gia nhập viện nghiên cứu này thấp hơn H-310 một chút, nhưng tuyệt đối không thiếu tài nguyên cho Văn Gia Ngọc.

Lại không ngờ được Văn Gia Ngọc sẽ dùng một chiêu này.

Xem ra cái nhìn của cậu ta càng lâu dài, muốn tới sở nghiên cứu tốt hơn.

Sở Trần đưa nội dung phần bình luận sau cho Văn Hướng Dương nhìn: “Cậu bảo tôi xem cái này? Để tôi tủi thân à?”

“???”

Văn Hướng Dương cẩn thận nhìn lại mới phát hiện càng về sau đều là nội dung kiểu Hoắc Lăng và bạn họ năm hai trung học mới là chân ái, mắng Sở Trần là kẻ ba chen chân, không biết xấu hổ. Cậu ấy ngẩng lên nhìn Sở Trần: “Tôi oan uổng mà! Cậu nhìn thời gian đăng bài đi! Hôm qua lúc tôi xem còn chưa có mấy nội dung này!”

Nói tới đây, Văn Hướng Dương hơi sửng sốt: “Mấy bài viết nhục mạ cậu đăng đều cùng một thời điểm nhỉ.”

Cậu ấy cau mày, lập tức nói: “Chờ tan học tôi tìm người xóa bỏ mấy thứ này. Cái mẹ gì thế không biết, nâng một dẫm một. Cũng không biết người kia định bày trò gì mới xào xáo mình lên như vậy. Tôi xem nào… Nói đùa chứ, đằng sau đều là bình luận hỏi người kia là ai, tôi đọc xong cũng không muốn biết người kia là ai có được không hả.”

Sở Trần cười: “Được, vậy giao chuyện xóa mấy bài đăng này cho cậu đấy.”

Thấy chưa?

Không phải tất cả mọi người đều ngu xuẩn.

Trước đây Văn Gia Ngọc có Hoắc Lăng là nhân vật công chính trong nguyên tác che chở, có những chuyện còn chưa xuất hiện đã bị bóp chết từ khi mới manh nha. Hoắc Lăng còn vận dụng tài nguyên nhà họ Hoắc, tiêu tốn rất nhiều tiền tài tạo thế "nhà khoa học thiên tài" cho Văn Gia Ngọc.

Mà Văn Gia Ngọc cũng trợ giúp Hoắc Lăng tăng sức mạnh tinh thần trong thời gian thực hiện nghĩa vụ quân sự, giúp đối phương lấy được chức vị quân đoàn trưởng.

Hai người hỗ trợ lẫn nhau, mới có thể nắm tay cùng bước tới thành công.

Mà bây giờ…

Hoắc Lăng đã gặp Sư Hạo Ngôn, Sở Trần không tin đồ ngu kia còn có thể đào tim móc phổi đối xử tốt với Văn Gia Ngọc như trước.

Mất đi Hoắc Lăng, Văn Gia Ngọc còn có thể đi bao xa?

Năm giờ chiều, chương trình học một ngày đã kết thúc.

Sở Trần đứng dậy nói với Văn Hướng Dương: “Cậu về trước đi, tôi còn có việc.”

Văn Hướng Dương: “Tôi về sẽ xóa bài ngay.”

“Được.”

Sở Trần đáp một câu, tranh thủ lúc thầy chưa đi thì vội đưa giấy giám định kiểm tra sức mạnh tinh thần ở cơ quan cho thầy: “Thầy, đây là kết quả giám định sức mạnh tinh thần mà em đã đi kiểm tra cùng chồng em.”

“Ừ.”

Thầy giáo mở ra xem thử, phát hiện kết quả vẫn là cấp B+ thì hơi ngây ra: “Sức mạnh tinh thần không tăng lên à?”

“Vâng. Em cũng không hiểu là chuyện thế nào. Nhưng cơ quan chính quy như thế này chắc chắn kết quả không sai được.”

Thầy giáo gật đầu.

Ông không nghi ngờ kết quả kiểm tra của cơ quan, chẳng qua là cấp bậc sức mạnh tinh thần đều rất nghiêm ngặt. Cấp B+ sao có thể vượt cấp khiêu chiến cấp A+ chứ?

Chẳng lẽ liên quan đến hình thái sức mạnh tinh thần của Sở Trần?

Thầy giáo xoay chuyển tâm tư, kẹp giấy giám định trong tay vào tập tài liệu của mình.

“... Ừ, thấy biết rồi. Thầy sẽ mượn giấy tờ giám định trước, đưa cho lãnh đạo trường xem. Đúng rồi, tốt nhất đừng để quá nhiều người biết đến chuyện sức mạnh tinh thần của em.”

“Vâng. Cảm ơn thầy.”

“Không có gì, mau về nhà đi.”

Sở Trần đi ra cửa trường, theo thường lệ thấy xe bay của Lệ Nhiên đỗ ở ven đường.

Cậu chạy lên như một làn khói, ngồi xuống cạnh Lệ Nhiên, thở ra một hơi dài. Sau khi nghỉ ngơi một lát, cậu lập tức xoay người chui vào lòng Lệ Nhiên, oán giận nói: “Huấn luyện hôm nay mệt chết em, đến tận bây giờ em còn cảm thấy eo nhức mỏi.”

Nói xong, Sở Trần lườm Lệ Nhiên một cái: “Đều tại anh đấy.”

Lệ Nhiên khẽ mím môi.

Anh vòng một tay qua sau lưng Sở Trần, giúp cậu bóp eo.

Lệ Nhiên còn nhớ chuyện máu buồn của Sở Trần lần trước, lần này cố ý hơi lệch sang một chút, sức trên tay cũng hơi nặng hơn.

Sở Trần thư thái nhắm mắt lại, cuối cùng dứt khoát đổi một tư thế, nằm ngửa trên đùi Lệ Nhiên.

Lần này, cậu trực tiếp đè gáy lên chỗ đó của Lệ Nhiên.

Cơ thể Lệ Nhiên lập tức cứng đờ.

Anh cúi đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Sở Trần.

Sở Trần chớp mắt vài cái, nhớ tới chuyện trước kia Lệ Nhiên lấy tay che lại thì phì cười, đưa tay nhéo gò má anh: “Anh yên tâm đi, tối hôm qua đã làm em mệt chết đi được, hôm nay huấn luyện lại lấy đi phân nửa mạng của em. Vì suy nghĩ cho bản thân, em sẽ không bất ngờ xoay mặt qua và cố ý vùi mặt vào chỗ đó của anh nữa đâu.”

Lệ Nhiên: “...”

Vành tai Lệ Nhiên đỏ ửng, giọng nói khàn khàn: “Im ngay.”

Sở Trần nén giọng cười lên.

Có lẽ là tiếng cười của cậu quá có sức cảm hóa, không lâu lắm, môi Lệ Nhiên cũng nhẹ nhàng nhướn lên.

Xe bay lao thẳng về phía bệnh viện Sở Nguy Vân đang nằm.

Chờ tới nơi, Sở Trần từ chiếc xe trôi lơ lửng xuống dưới.

Vẻ mặt cậu rất nghiêm túc, đứng đắn vô cùng, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm cửa bệnh viện trước mặt, hoàn toàn không nhìn ra vừa rồi còn ở xe bay liều mạng khiêu khích.

Sở Trần quay đầu hỏi: “Anh vào với em hay chờ ở trên xe? Chắc… phải mất nửa tiếng đấy.”

Lệ Nhiên: “Chờ em.”

“Được.”

Sở Trần gật đầu, sải bước dài đi vào trong bệnh viện.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK