Đặc biệt khi Lệ Dục còn là một người mới không có kinh nghiệm về phương diện này, thậm chí còn không biết phải làm gì.
Trong phòng văng vẳng âm thanh Sở Trần nhẹ nhàng dạy dỗ anh.
"Không, không phải ở đây..."
"Em đã kêu anh phải làm như thế này... thôi bỏ đi, tùy anh đó."
"Anh, anh nhẹ một chút coi."
"Em đã bảo anh nhẹ một chút, anh không nghe hiểu lời tiếng người sao?"
Đến khi kết thúc, Sở Trần cảm thấy dường như mình đã dạy hết kiến thức tích lũy suốt một đời, ngực cậu hơi phập phồng, mồ hôi tuôn nhễ nhại, cẳng chân xinh đẹp bị Lệ Dục nắm trong tay.
Sở Trần khàn giọng nói: "Đủ rồi."
Cậu đứng dậy đi vào phòng tắm, khi trở ra ỉu xìu nằm xuống giường.
Quá mệt mỏi.
Ngón tay cũng nhấc không nổi.
Nhưng đúng là rất thoải mái.
Cơm tối dưới lầu chắc đã nguội rồi.
Quả nhiên vẫn nên ăn cơm trước rồi mới ăn cậu, ít nhất cũng được bổ sung năng lượng.
Lệ Dục đã tắm xong, nghiêng người tới gần cẩn thận ôm cậu vào lòng.
Sở Trần hơi cựa quậy, cảm giác hai chân như bị tách rời khỏi nửa người trên.
Đều tại Lệ Dục.
Cậu nhíu mày đầy khó chịu, nhưng vẫn cố chịu đựng, tìm một tư thế tương đối thoải mái rồi dựa đầu vào lồng ngực Lệ Dục.
Sở Trần: "Ngủ nhé?"
Lệ Dục: "Ừ."
Sở Trần giọng điệu đáng thương nói: "Nhưng em đói bụng quá."
Lệ Dục sững sờ, người vừa mới nằm xuống lập tức ngồi dậy, anh nhẹ nhàng đặt Sở Trần sang một bên rồi đi tìm dịch dinh dưỡng cho cậu.
Sở Trần kêu lên: "Em không muốn uống dịch dinh dưỡng đâu."
Lệ Dục đi xuống lầu, vụng về chuẩn bị cho Sở Trần một bữa cơm nóng hổi.
Nửa tiếng sau.
Sở Trần đã quên mất chuyện muốn ăn cơm, toàn thân mệt mỏi, đầu óc mơ mơ màng màng, rúc đầu vào dưới chăn, càng ngày càng không thể mở mắt nỗi.
Đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên Sở Trần nghe được một tiếng nổ lớn truyền tới từ dưới lầu.
Sở Trần: "!!!"
Cậu lập tức tỉnh táo cả người, đưa tay sờ vị trí bên cạnh.
Trống không.
Lệ Dục không có ở đây.
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Sở Trần xỏ dép lết xuống giường, tuy thắt lưng đau nhức nhưng vẫn còn nằm trong khả năng chịu đựng của cậu.
Cậu chậm chạp đi xuống lầu xem xét tình hình.
Lệ Dục đứng ở cửa phòng bếp, vẻ mặt hoang mang cực độ.
Sở Trần: "???"
Hình như nhận thấy sự xuất hiện của Sở Trần, Lệ Dục vội vàng quay đầu qua, trong đôi mắt hơi đỏ hiện lên vẻ khó hiểu.
Nhìn vào nhà bếp, ngay cả cánh cửa cũng cũng bị nổ tung...
Khói đen cuồn cuộn bốc lên, gần như bao phủ cả người Lệ Dục, trong phòng tràn ngập mùi khét.
Người máy nhỏ tiếp xúc với lớp khói dày đặc, vừa hút khói vừa đi vào nhà bếp dọn dẹp các mảnh vỡ, đồng thời còn không quên phát cảnh báo: "Khởi động cấp độ bảo vệ một! Đang dọn dẹp và làm sạch, xin chủ nhân vui lòng tránh xa nhà bếp."
Sở Trần: "..."
Đừng nói là làm nổ cả nhà bếp luôn chứ?
Sở Trần nhất thời không biết nên nói gì, đành gọi người đàn ông: "Lệ Dục, lại đây."
Lệ Dục rất nghe lời, vừa nghe Sở Trần ra lệnh đã lập tức đi về phía cậu.
Có lẽ do biết mình đã làm sai nên Lệ Dục cứ luôn cúi đầu xuống, không dám ngẩng mặt nhìn Sở Trần.
Khi anh bước đến gần, một mùi càng nồng nặc hơn so với mùi trong không khí bất ngờ ập đến.
Sở Trần nhìn Lệ Dục, cả người anh bẩn thỉu trông không khác gì một con mèo mướp mới lăn ra khỏi đống than, những câu đã chuẩn bị trước đó đều không thể nói ra khỏi miệng.
Cậu không nhịn được bật cười, đợi cười đã đời rồi mới nói: "Anh đi tắm đi."
"Được." Lệ Dục cúi đầu đi tới phòng tắm.
Sở Trần nhìn đống hỗn độn trước mặt mình.
Đều do mình rước nợ vào người.
Không thể tức giận được.
Sở Trần nhìn thoáng qua hệ thống thông gió trong phòng, phát hiện tất cả đều đã được bật tối đa, có người máy nhỏ toàn năng ở đây, xem ra không có việc cho cậu rồi.
Đứng từ xa nhìn vào bãi chiến trường trong nhà bếp, Sở Trần thầm nhủ sức công phá khủng bố như thế này hoàn toàn không nằm trong phạm vi của người bình thường.
Đợi khi Sở Trần quay về phòng ngủ thì Lệ Dục đã tắm xong.
Cậu ngồi trên giường nhìn Lệ Dục bước ra từ trong phòng tắm.
Liếc thấy khuôn mặt đẹp trai đó, lửa giận trong lòng Sở Trần lập tức biến mất.
Mặc dù Lệ Nhiên ngồi xe lăn nhưng cơ bắp trên người không dễ dàng bị teo đi trong khoảng thời gian ngắn như vậy được.
Người đàn ông trước mặt vẫn có dáng người tuyệt vời.
Cơ bắp trên lồng ngực rộng lớn căng tràn sức sống, Sở Trần nheo mắt nhớ lại cảnh tượng người đàn ông đè mình trên giường khiến mình không thể động đậy chút nào.
Cơ bụng thì không cần phải nói, Sở Trần đã đích thân trải nghiệm chất lượng rồi.
Nhìn xuống đường nhân ngư đã bị quần lót chặn lại.
Đôi chân thon dài không mặc quần hoàn toàn phô bày sức mạnh của nó.
Sở Trần chậc lưỡi cảm thán, đàn ông quả nhiên đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới!
Thử hỏi có anh người yêu đẹp trai hàng to đứng ngay trước mặt mình, bảo mình làm sao nhẫn nhịn được đây?
Mặc dù "play xe lăn" nghe có vẻ cũng rất kích thích nhưng cậu càng yêu thích dáng vẻ khi đứng lên của người yêu nhà mình hơn.
Hiện tại có ba nhân cách, xem ra chỉ có một mình Lệ Nhiên còn đang che giấu, cứ tưởng Sở Trần không biết chuyện hai chân giả vờ bị tàn tật, cả ngày ngồi lì trên xe lăn không chịu đứng dậy.
Đương nhiên cũng chỉ có một mình nhân cách Lệ Phần không hề biết thật ra Sở Trần đã đoán được mấy người bọn họ đều là cùng một người, mỗi lần tỉnh lại đều miễn cưỡng đóng giả thành Lệ Nhiên, còn tưởng bở kỹ năng diễn xuất của mình rất tốt.
Được lắm, cực kỳ công bằng.
Sở Trần cười tủm tỉm, duỗi tay với Lệ Dục: "Anh ôm em đi."
Lệ Dục nhanh chóng bước tới vài bước ôm lấy Sở Trần.
...
Sáng hôm sau, Sở Trần thức dậy dụi đầu vào vòng tay của người đàn ông trước mặt.
Cậu ngáp một cái, ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt lạnh nhạt.
Sở Trần: "Nhiên Nhiên?"
Lệ Nhiên: "Ừ, anh đây."
Sở Trần cong khóe mắt: "Đoán xem tối qua chúng ta đã làm gì?"
Lệ Nhiên: "..."
Ánh mắt Lệ Nhiên quét qua người cậu.
Hai người nằm gần nhau, Lệ Nhiên rất nhanh đã phát hiện dấu hôn trên cổ cậu, hết cái này đến cái khác, có cái nhạt màu, có cái đậm màu.
Có thể tưởng tượng tình cảnh lúc đó kịch liệt như thế nào.
Hơn nữa... hai người đều không mặc quần áo.
Sở Trần quấn chặt Lệ Nhiên như bạch tuộc, da thịt kề cận nhau khiến Lệ Nhiên hơi tránh về phía sau, sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt như thường.
"Làm rồi?" Lúc mở miệng giọng anh hơi khàn khàn.
"Anh thông minh ghê."
Sở Trần vừa nói vừa hôn lên cằm Lệ Nhiên: "Ngoài ra còn rất mạnh mẽ."
Lệ Nhiên: "..."
Khi nói hai chữ "mạnh mẽ" Sở Trần còn hạ thấp giọng, cong người dụi vào lòng anh như một chú mèo ăn no rồi nằm phơi nắng.
Trong lòng Lệ Nhiên chợt dâng lên một cảm xúc rất đỗi kỳ lạ.
Nhìn bộ dạng lười biếng của Sở Trần, đôi mắt anh khẽ cúi xuống.
Tối hôm qua...
Lệ Nhiên mím môi.
Sở Trần dựa vào lòng Lệ Nhiên một lúc rồi cảm thấy đói bụng.
Không biết nhà bếp dưới lầu đã dọn dẹp xong chưa.
Sở Trần nghĩ đến đó dứt khoát trở mình, nằm úp sấp trên giường, mở vòng tay thông minh bổ sung thêm một số nguyên liệu nấu ăn mới, đến khi định lật người lại…
"Ui da!"
Sở Trần ôm thắt lưng: "Con mẹ nó đau quá!"
Lệ Nhiên hơi sững sờ, cuối cùng khóe môi cũng nhiễm chút ý cười.
Anh đưa tay đỡ Sở Trần, xoa eo giúp cậu.
Lòng bàn tay rộng lớn ấm áp đặt trên eo khiến cậu không nhịn được cười phá lên: "Đừng, đây là chỗ nhột của em, anh đổi qua chỗ khác đi, ha ha ha."
Lệ Nhiên dời sang bên cạnh.
Lực tay xoa bóp không nặng không nhẹ, làn da Sở Trần dần dần nóng lên, cả người thoải mái hẳn ra.
Cậu sung sướng ngả người dựa vào lòng Lệ Nhiên, cơn buồn ngủ lại kéo đến.
Một lúc sau Sở Trần hôn lên khóe môi anh: "Được rồi cục cưng. Em đã đặt mua một số nguyên liệu nấu ăn, bây giờ phải xuống dưới phân loại tụi nó đây."
Lệ Nhiên: "Ừ."
Sở Trần rời giường đánh răng rửa mặt, vừa đi xuống lầu còn chưa kịp bước vào nhà bếp đã nhìn thấy người máy nhỏ giao hàng tới nhà. Trước tiên cậu phân loại các nguyên liệu nấu ăn, sắp xếp đâu ra đó để vào tủ lạnh, ngay lúc này chuông cửa vang lên.
Người tới là Thẩm Du cùng Lệ Duệ Đạt.
Sở Trần đi dép lê bước ra mở cửa, nhiệt tình nói: "Đúng lúc con mới mua nguyên liệu nấu ăn, lát nữa con sẽ vào bếp làm một bữa thịnh soạn đãi ba mẹ."
Thẩm Du xua tay nói: "Hôm nay ba mẹ đã uống dịch dinh dưỡng rồi, bây giờ không cảm thấy đói bụng. Lần này tới đây chủ yếu để thăm Nhiên Nhiên và có việc tìm con. Trường học sắp khai giảng, còn một số thủ tục cần con đích thân ra mặt xử lý."
Sở Trần gật đầu: "Vâng, ba mẹ chờ con một lát, con đi thay quần áo ngay."
"Con mới dậy hả? Đã ăn sáng chưa?"
"Dạ chưa."
"Vậy con với Nhiên Nhiên ăn sáng trước đi."
Sở Trần suy nghĩ rồi nói: "Cũng được, để con đi nướng bánh."
Sở Trần xoay người đi vào nhà bếp.
Người máy nhỏ có năng lực làm việc rất mạnh, chỉ mới qua một đêm mà nhà bếp đã khôi phục dáng vẻ lúc chưa xảy ra sự cố.
Sở Trần hài lòng bắt đầu nấu cơm.
Thấy cậu bước vào bếp, Lệ Duệ Đạt đụng vào cánh tay Thẩm Du.
Thẩm Du: "???"
Lệ Duệ Đạt nâng cằm hỏi: "Bà không thấy gì hả?"
Thẩm Du ghét bỏ nhìn Lệ Duệ Đạt: "Mắt tôi đâu có bị mù, nhưng ai lại lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên một cách lộ liễu như ông chứ? Dù sao Trần Trần với Nhiên Nhiên cũng đã ở bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ không cần sinh hoạt vợ chồng hay gì? Tụi nó đang trong giai đoạn mặn nồng, điều này không phải hết sức bình thường sao?"
Lệ Duệ Đạt: "Rồi, rồi, rồi."
Tuy nói thì nói như vậy nhưng trong lòng Thẩm Du vẫn không nhịn được phấn khích, đuôi lông mày nhướng cao lên.
Đúng lúc này Lệ Nhiên đi xuống từ trên lầu.
Bắt gặp cảnh tượng Lệ Nhiên ngồi trên xe lăn, cả hai đều không khỏi sửng sốt.
Sở Trần đã biết chuyện Lệ Nhiên có ba nhân cách, bình thường Lệ Phần với Lệ Dục không bao giờ ngồi xe lăn, cũng không nghe thấy cậu nhắc gì đến vấn đề hai chân Lệ Nhiên bị tàn tật, hiển nhiên có lẽ cậu đã biết sự thật rồi.
Vậy tại sao Lệ Nhiên còn tiếp tục giả vờ?
Hai vị phụ huynh nghi hoặc nhìn nhau.
Thẩm Du định bước tới hỏi Lệ Nhiên, Lệ Duệ Đạt nhanh tay giữ bà lại: "Đừng hỏi."
Thẩm Du: "???"
Sở Trần đứng trong bếp nướng hai cái bánh, cái cho mình thì vừa nướng vừa ăn, còn cái kia thì bưng ra cho Lệ Nhiên.
Bước ra ngoài thấy Lệ Nhiên vẫn còn ngồi trên xe lăn, sắc mặt cậu không có vẻ gì là kinh ngạc, ngược lại còn tự nhiên hôn má anh, sau đó đặt bánh lên bàn: "Nhiên Nhiên, mau ăn sáng đi."
Lệ Nhiên: "Ừ."
Sở Trần lau tay: "Ba mẹ, con lên lầu thay đồ đây."
Thẩm Du ngạc nhiên hỏi: "Con ăn chưa?"
"Con thấy không còn sớm nữa nên đã tranh thủ ăn lúc đang nướng bánh luôn rồi."
Sở Trần giải thích rồi đi thẳng lên lầu.
Buổi chiều Thẩm Du với Lệ Duệ Đạt còn bận công việc, hai người không có nhiều thời gian, chỉ có thể tranh thủ giờ nghỉ trưa để đến đây giải quyết cho xong mọi chuyện. Trước đó bọn họ không hề thúc giục Sở Trần, nhưng không ngờ vẫn bị cậu phát hiện.
Thẩm Du không nhịn được nói: "Bây giờ Trần Trần vẫn còn là sinh viên đại học nhưng đã rất tinh ý, sau này đến công ty làm việc nhất định thành tích sẽ không tệ, đáng tiếc lúc trước thằng bé bị nhà họ Sở làm hoang phí..."
Thẩm Du thở dài.
Lệ Duệ Đạt nói: "Không sao, sau này đã có chúng ta rồi."
"Ông nói cũng đúng." Thẩm Du gật đầu.
Sở Trần không hề hay biết cuộc đối thoại dưới lầu.
Cậu đi lên lầu thay đồ, tuy áo sơ mi đã được gài đến nút trên cùng nhưng vẫn không che được ba dấu hôn trên cổ. Sở Trần nhìn vào trong gương, cố gắng che hai dấu hôn lộ ra ngoài, cuối cùng đành từ bỏ làm bộ như không biết, đi xuống lầu tìm ba mẹ.
Thẩm Du chào tạm biệt Lệ Nhiên đang ăn sáng rồi dẫn Sở Trần ra cửa.
Sau khi lên xe bay tư nhân, Thẩm Du nghĩ đến chuyện Nhiên Nhiên còn ngồi xe lăn bèn nói: "Trần Trần, thân phận của Nhiên Nhiên hơi đặc biệt, bởi vì thằng bé bị bạo loạn tinh thần cho nên lúc đầu ba mẹ phải bịa ra một lý do. Mặc dù đến bây giờ đã xuất hiện rất nhiều người bị bạo loạn tinh thần giống như nó, nhưng để tránh cho người khác nghi ngờ, ba mẹ vẫn nói với bên ngoài Nhiên Nhiên bị tai nạn giao thông dẫn đến hai chân bị tàn tật, cũng tiện phân biệt với thân phận quân đoàn trưởng của Quân đoàn Phần Diệm."
Sở Trần gật đầu: "Con hiểu mà."
Dù sao cũng là đạo tặc vũ trụ.
Cho dù hiện tại quân đoàn chỉ phát triển bình thường, nhưng lỡ như sau này muốn vùng dậy xưng bá thì sao?
Bọn họ không muốn để người của Quân Đội Liên Minh phát hiện cũng là chuyện thường tình.
Thẩm Du hỏi: "Vậy con không nói với Nhiên Nhiên rằng con đã biết hai chân nó không bị tàn tật sao? Sáng nay lúc Nhiên Nhiên đi xuống lầu, mẹ thấy nó vẫn còn ngồi trên xe lăn."
"Không ạ."
Sở Trần ngoan ngoãn trả lời: "Con cảm thấy con có nói hay không thì cũng giống nhau, Nhiên Nhiên không muốn nói cho con biết thì con lựa chọn tôn trọng anh ấy. Sao thế? Mẹ muốn con nói cho anh ấy biết sao?"
"À thì cũng không cần thiết đâu, mẹ chỉ hỏi bừa thôi, muốn làm thế nào tùy hai đứa."
Thẩm Du xua tay.
Sở Trần mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôn trọng gì chứ?
Còn không phải là bởi vì chuyện này rất thú vị sao.
Hơn nữa cậu còn chưa từng "play xe lăn" thì làm sao Lệ Nhiên có thể đứng dậy được.
Cho dù có đứng dậy thì cậu cũng đẩy người trở về chỗ thôi.