Văn Hướng Dương với Vương Vũ cũng đầy ngơ ngác.
"Sở Trần, giáo quan Sở đâu?" Văn Hướng Dương hỏi.
Sở Trần liếc nhìn Lệ Dục ở phía sau.
... Trước đây khi Lệ Dục cùng đi nghĩa vụ quân sự, anh trực tiếp cải trang thành người khác, bây giờ cởi bỏ lớp ngụy trang, mọi người đương nhiên là không nhận ra.
Lệ Dục nhìn lướt qua đám đông, đột nhiên lên tiếng: "Xếp hàng."
Những người có mặt sửng sốt, thói quen hơn một năm khiến cho họ bất giác di chuyển, nhưng đã nhanh chóng phản ứng lại.
Không đúng!!!
Người này rõ ràng là Lệ Nhiên, tại sao đột nhiên lại ra lệnh này với họ? Hơn nữa giọng nói lại giống y như giáo quan Sở?
Chẳng lẽ...
Vô lý!!!
Những người này cũng không phải khờ, nhưng sự thật quả thực khiến cho người ta không dễ dàng tin được, xung quanh náo động: "Đệch, sẽ không giống như tôi đã tưởng tượng chứ?"
"Không thể nào chứ?"
"Mặc dù ngoại hình khác nhau nhưng giọng nói có vẻ thực sự là như nhau, thậm chí đến giọng điệu cũng giống hệt... Chẳng lẽ mọi người đã quên mất nỗi hoảng sợ khi bị giáo quan Sở quản lý lúc đó rồi sao?"
"Nhưng mà..."
Nhưng đứng ở trước mặt họ lúc này chính là đứa con trai nhà họ Lệ mà ai cũng khinh thường.
Không phải có tin đồn rằng đứa con trai nhà họ Lệ hai chân tàn tật, tinh thần lực chỉ có cấp B, trước đây còn vì nhiều lý do khác nhau mà mắc chứng bạo loạn sao? Một người như vậy với giáo quan Sở có tinh thần lực cấp S+ của họ, không cười đùa tùy tiện, một mình đi vào địa bàn Trùng tộc, bắt lấy mẫu trùng lại là cùng một người? Thế giới này ảo ma canada quá rồi đấy.
Thật sự khiến người ta nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được!!!
Giống như bây giờ, cho dù sự thật đã ở ngay trước mắt nhưng vẫn còn rất nhiều người không tin.
Thậm chí có người lén lút nhéo đùi của mình.
Hàng lông mi của Lệ Dục rũ xuống, cười khẽ: "Xin lỗi. Trước đây vì một số lý do đặc biệt, tôi chỉ có thể che giấu thân phận của mình, cho nên lúc đó bất luận là tên tuổi hay là diện mạo, cũng đều phải thay đổi."
Lệ Dục nói xong trực tiếp đưa vòng tay thông minh ra, chỉ thấy bên cạnh họ tên thông tin cá nhân của anh có một ngôi sao vàng nhỏ.
... Đây là vinh dự cao nhất trong cả Tinh Tế.
Chỉ có một bộ phận nhỏ người có đóng góp vô cùng xuất sắc cho đất nước mới có thể nhận được Huân chương danh dự này, và người như vậy, ở cả Tinh Tế cũng không quá hai mươi người.
Ngôi sao vàng nhỏ đã xác nhận đầy đủ thân phận của Lệ Nhiên.
Cho nên Lệ Nhiên thực sự là giáo quan Sở?
Tất cả mọi người không còn nghi ngờ nữa.
Nói như vậy, rất nhiều chuyện của lúc trước cũng đã khớp nhau.
... Thảo nào lúc đó Sở Trần lại thân thiết với giáo quan Sở như vậy, thỉnh thoảng có thể thấy hai người thân mật với nhau, nhưng lại giả vờ không quen biết khi ở trước mặt mọi người.
Suy nghĩ kỹ càng hơn, cái tên Lệ Nhiên dùng với bên ngoài là Sở Dục.
Sở! Dục!
Chao ôi, Lệ Nhiên thế này là trực tiếp mang họ của Sở Trần?
Tất cả mọi người không kịp đề phòng, đã ăn đầy mồm cơm chó thơm phức.
Văn Hướng Dương và Vương Vũ dở khóc dở cười nhìn nhau.
Sở Trần đứng bên cạnh hai người, đợi Lệ Dục nói xong thì cậu mới xấu hổ nói: "Lúc đó tình huống đặc biệt, tôi không có cách nào nói cho các cậu biết thân phận thực sự của Nhiên Nhiên, mong các cậu có thể hiểu được..."
"Không sao, tụi tôi hiểu được mà. Cho dù có thực sự nói ra thì chúng tôi cũng sẽ không tin đâu."
Ai lại khi không tin rằng giáo quan Sở với Lệ Nhiên là cùng một người chứ?
Văn Hướng Dương vỗ vào vai Sở Trần, nói, mà còn là nghiến răng nói: "Nhưng hiểu thì hiểu, cậu cũng quá gạt người rồi! Uổng công lúc đó tôi đã đấu tranh tâm lý rất nhiều, một mặt suy nghĩ cậu là tên cặn bã bắt cá hai tay, mặt khác lại nghĩ, lỡ như giáo quan Sở đến tìm cậu, phát hiện thực ra cậu đã kết hôn rồi, khi định đánh cậu thì tôi phải tìm ai giúp đỡ đây!"
Sở Trần bật cười ha hả.
"Cậu còn cười à!" Văn Hướng Dương bóp lấy cổ của Sở Trần.
Lúc đó Vương Vũ biết được chuyện của Sở Trần với giáo quan Sở cũng là một dáng vẻ tam quan bị phá hủy hoàn toàn, bây giờ sự thật lộ rõ mới biết hóa ra Sở Trần thực sự không hề ngoại tình.
Cũng không có bắt cá hai tay.
Càng không có cắm sừng cho Lệ Nhiên.
Mọi sự lo lắng của lúc trước đã trở thành sự xấu hổ, cậu ấy cũng đi theo hỏi tội Sở Trần.
Sở Trần tự biết đuối lý.
Cậu ngả người ra sau, không khỏi ngã lên người Lệ Dục, Lệ Dục đứng yên tại chỗ làm trụ chống đỡ cho Sở Trần.
Khóe miệng của anh khẽ nhếch lên, đưa tay ra bảo vệ Sở Trần, nhìn ba người họ cười đùa.
"Đệch, nhìn thấy cảnh tượng này, tôi đột nhiên cảm thấy chua loét."
"Ai không phải chứ... Tôi còn không hiểu tại sao khi Sở Trần đi đón giáo quan Sở lại nói câu tối nay khụ khụ, bây giờ nghĩ lại, người ta là chồng chồng hợp pháp, muốn ngủ sao thì ngủ, muốn nói sao thì nói..."
"Không phải là giáo quan Sở, bây giờ là giáo quan Lệ!"
"Đúng đúng đúng, là giáo quan Lệ!"
Trong lúc mọi người nói chuyện thì thực ra trong lòng cũng hơi phức tạp.
Khi đó, Lệ Nhiên mới từ bên ngoài trở về Vọng Thành, bởi vì là con của nhà họ Lệ nên tương đối được giới truyền thông chú ý, nghe nói anh đã xảy ra chút chuyện khi đang thực hiện nghĩa vụ quân sự, cuối cùng mắc chứng bạo loạn, hai chân bị tàn tật, vẫn luôn dùng xe lăn để đi lại.
Lúc đó mẹ của Lệ Nhiên rất lo lắng, đến khắp nơi xem mắt cho Lệ Nhiên, thù lao đưa ra cũng rất hậu hĩnh, muốn tìm một người ở bên cạnh chăm sóc anh trong hai năm cuối đời của Lệ Nhiên.
Chỉ cần hai năm.
Thực ra thì họ ít nhiều cũng từng thảo luận về chuyện này.
Lúc đó nghĩ rằng dù sao cũng chỉ là hai năm, hơn nữa khi ly dị có thể có được một nửa tài sản của gia đình Lệ Duệ Đạt, nhưng điều kiện sống hiện giờ của mọi người thực ra cũng không phải quá tệ, hơn nữa cuộc hôn nhân này tương đương với một vết nhơ, sẽ luôn tồn tại trong thông tin cá nhân.
Khi tìm người tiếp theo, nói không chừng sẽ bị ảnh hưởng.
Ai sẽ khờ như vậy chứ?
Sau đó, khi Văn Gia Ngọc gây chuyện, Sở Trần để lộ mối quan hệ với Lệ Nhiên, họ mới biết rằng thực sự có người khờ như vậy.
Nhưng lúc đó mọi người cảm thấy Sở Trần chỉ là do tình thế ép buộc nên mới ở cùng với Lệ Nhiên.
Nhưng mà...
Nhìn Lệ Nhiên của bây giờ.
Khoan hãy nói về thành tựu sau khi anh bắt được mẫu trùng, chỉ nói về con người này của anh... Khi đứng dậy, dáng người rất cao, thân hình thẳng tắp, tỷ lệ rất cân đối, vai rộng eo nhỏ, đặc biệt là đôi chân dài miên man đó, rất hút mắt.
Khi anh nhìn Sở Trần, ánh mắt lờ mờ mang theo tình yêu và sự yêu chiều.
Còn biết tiện tay chắn cho Sở Trần một cái khi Văn Hướng Dương và Vương Vũ đùa quá trớn.
Trên nền tảng này, cộng với lai lịch của nhà họ Lệ, sức mạnh tinh thần cấp S+ của anh, khả năng nhận được Huân chương danh dự...
Trời ạ!
Một người đàn ông hoàn hảo!
Những người muốn tìm đối tượng tốt để kết hôn cũng không khỏi lộ ra vẻ ghen tị.
Nhưng họ cũng rất bình tĩnh, loại tình tiết kết hôn với phế vật, kết quả phát hiện phế vật không phải là phế vật mà là một nhân vật tài giỏi không phải lúc nào cũng xảy ra.
Trong 10 nghìn người cũng không chắc có một.
Lúc này cũng chỉ có thể chúc phúc!
"Trông như vậy, Sở Trần với giáo quan Lệ cũng khá xứng đôi đấy. Sở Trần nấu ăn quá ngon! Lúc đó tôi còn thầm nghĩ rằng Lệ Nhiên cũng quá may mắn, lại có thể ăn được đồ ăn ngon như vậy mỗi ngày."
"Ha ha ha."
"Mong sao trăm năm hòa hợp!"
Một khi mọi người chấp nhận việc Lệ Nhiên chính là giáo quan Sở thì cũng thích nghi rất nhanh.
Họ nhiệt tình vây Lệ Dục ở chính giữa, bắt đầu kể về chuyện nghĩa vụ quân sự lúc đó.
"Giáo quan Lệ, khi đó đang thực hiện nghĩa vụ quân sự, rốt cuộc thầy đã làm cách nào để bắt mẫu trùng vậy? Kể cho tụi em nghe đi. Với lại mẫu trùng rốt cuộc trông như thế nào thế? Có thể nói ra chút được không?"
"Em cả đời này vẫn chưa từng đến Đế Đô, Đế Đô có thật là rất lớn và tuyệt vời không?"
"Giáo quan Lệ có thể cho chúng em xem lại ngôi sao nhỏ trên thông tin cá nhân của thầy được không?"
Lệ Dục rất kiên nhẫn trả lời từng câu một.
Những người xung quanh nghe đến say mê.
Sở Trần đứng ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ đầy quyến rũ của Lệ Dục, không khỏi bật cười. Cậu thấy thời gian không còn sớm nữa, dứt khoát để lại Lệ Dục cho mọi người xung quanh, sau đó vào nhà bếp nấu một bữa ăn, đợi câu chuyện kể gần xong thì mọi người ngồi ăn với nhau.
"Ngon tuyệt, hu hu hu."
"Hai người này quá xứng đôi, thật đấy."
"Thành thật mà nói, tôi vừa nãy đã hỏi giáo quan Lệ hai câu hỏi rất khó trả lời, chính là băn khoăn không biết có thể trì hoãn thời gian hay không, để xem Sở Trần có nấu cho chúng ta ăn hay không..."
"Cậu chó thật đấy, nhưng tôi thích, ha ha ha."
Sở Trần cũng dở khóc dở cười.
Khi nghe những người đó khen ngợi, Sở Trần thầm nghĩ, xem ra trên thế giới này có khá nhiều người có tâm hồn ăn uống, lại bị mua chuộc dễ dàng như vậy.
"Đúng rồi..." Văn Hướng Dương ngồi bên cạnh Sở Trần, đột nhiên ghé sát đến rồi nhỏ giọng hỏi: "Vậy người luôn tặng ngôi sao nhỏ cho cậu và đặt trên đầu giường hẳn là Lệ Nhiên nhỉ?"
Sở Trần gật đầu.
Văn Hướng Dương vỗ đùi: "Tôi nói mà! Chuyện này đối với tôi vẫn luôn là một bí ẩn, bởi vì muốn tặng ngôi sao nhỏ cho cậu thì nhất định phải vào ký túc xá trước. Lúc đó tôi với Vương Vũ từng bàn bạc rằng, cảm thấy người ngoài hoàn toàn không thể vào được, chỉ có vài người trong phòng ngủ có thể vào, còn tìm những người trong phòng ngủ, không ngờ lại là Lệ Nhiên..."
Lệ Nhiên là giáo quan, có thể ra vào của từng cánh cửa ký túc xá, đương nhiên có thể vào tùy thích.
Sở Trần khẽ cười vài tiếng.
Vương Vũ ở bên cạnh nghe vậy thì thở dài.
Cậu ấy ngại ngùng nói rằng lúc đó cậu ấy thậm chí đã nghi ngờ rằng ngôi sao nhỏ là do Văn Hướng Dương đặt ở đó, còn nhiều lần ngăn cản Văn Hướng Dương và Sở Trần ở một mình.
Quá ngu ngốc.
Sau khi ăn tối xong, tiễn mọi người rời đi Sở Trần mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu quay đầu lại nhìn Lệ Dục đang đứng cách đó không xa.
Sở Trần hai mắt cong lên, vừa định gọi một tiếng chồng, làm nũng muốn ôm thì thấy Lệ Dục đột nhiên đi về phía cậu, đóng cửa lại, sau đó dùng tay ấn vào công tắc đèn ở bên cạnh.
Vang lên một tiếng "tách", xung quanh chìm vào bóng tối.
Bên kia, những người giám sát còn tưởng Sở Trần với Lệ Dục cũng sẽ rời đi theo, đã chờ sẵn ở bên ngoài lập tức sững sờ, họ muốn đi vào trong, nhưng cũng bị ông Trần đứng ở bên ngoài ngăn lại.
Ông Trần cười tít mắt nói: "Hai chồng chồng người ta thân mật, chúng ta đừng đi vào quấy rầy. Nếu trong tình huống này mà còn muốn làm kỳ đà cản mũi thì cẩn thận Lệ Dục tức giận ném các người ra ngoài đấy."
Những người ở bên cạnh sờ đầu mũi.
Chết tiệt, họ chỉ nhớ việc trông chừng Lệ Dục mà quên đi tình huống hai vợ chồng người ta đã rất lâu không gặp nhau.
May thay ông Trần đã ngăn lại...
Trong nhà hàng.
Lệ Dục vươn tay ra ôm lấy mặt của Sở Trần, đầu ngón tay nhẹ nhàng miêu tả gò má của cậu.
Ba giây sau, Lệ Dục cúi đầu xuống hôn lên môi của Sở Trần.
Đôi môi mềm mại đột nhiên hòa vào nhau, giống như đang đi trên mây vậy, nhưng ngay sau đó, Lệ Dục đã không thể hài lòng với việc môi kề môi nữa, anh muốn nhiều hơn...
Lệ Dục nhẹ nhàng nhéo xương hàm của Sở Trần.
Sở Trần vô thức há miệng ra, đầu lưỡi linh hoạt của Lệ Dục lập tức luồn vào trong, cuộn vào nhau với Sở Trần.
Nụ hôn này dường như muốn bù đắp tất cả mọi sự chia ly của mấy tháng trước, mãi không ngừng lại, bàn tay to lớn khô ấm của Lệ Dục áp lên người của Sở Trần.
Nếu không phải hoàn cảnh ở đây không phù hợp thì Lệ Dục cũng muốn tiến xa hơn.
Lúc đầu Sở Trần còn có thể ứng phó được, về sau bắt đầu cảm thấy khó thở, không khỏi siết chặt áo quần của Lệ Dục.
Không biết đã trôi qua bao lâu, đến khi hai người cuối cùng cũng tách ra, Sở Trần đặt một tay lên bàn, khẽ thở hổn hển, còn Lệ Dục thì vẫn nhìn chằm chằm vào Sở Trần bằng ánh mắt đầy sự chiếm hữu.
Một lúc sau, Sở Trần chậc lưỡi, đánh giá: "Em cảm thấy..."
Lệ Dục: "?"
Sở Trần nói: "Bữa tối nay hình như hơi mặn."
Lệ Dục: "..."
...
Chuyện bên lề:
Lệ Dục: Khi đang hôn mà lại nghĩ đến chuyện này? Xem ra kỹ thuật của anh vẫn chưa hoàn thiện!
Sở Trần: Ưm ưm ưm!