“Đưa… tôi đưa!”
Thời gian cứ như đã qua rất lâu rồi, mã cũng như chỉ mới qua nháy mắt.
Sau khi Du Nhiễm gằn ra vài từ này, cảm giác áp bách trên người lập tức tiêu tan, hít thở cũng dễ dàng hơn nhiều.
Cô ta vội thở lấy thở để.
Thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Ban đầu Du Nhiễm cố ý lựa chọn ở lại nơi này cũng là vì con đường này cho thuê không cần chứng minh thân phận, dưới lầu lại làm hoạt động kia, người bình thường không có quyền hạn thì hoàn toàn không vào được.
Nhưng lại không ngờ rằng, cũng chính vì lý do đó mà nơi này trở thành nhà giam vây khốn cô ta.
Nơi như thế này quá hỗn loạn, muốn xóa bỏ dấu vết tồn tại của một người đơn giản vô cùng.
Đám người dưới lầu kia có thể vì tiền mà làm được mọi thứ, chỉ cần ra một chút tiền, bọn họ sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt…
Nghĩ tới đây, Du Nhiễm lại một lần nữa run lập cập.
Cô ta cắn môi dưới: “Thả tôi ra trước đã.”
Sở Trần nhìn về phía Hổ Tử.
Chỉ một ánh mắt, Hổ Tử lập tức hiểu ý, buông tay thả Du Nhiễm.
Thân thể Du Nhiễm không bị khống chế nữa, cô ta ngồi dậy dựa vào lưng sô pha, dùng tay chải vuốt mái tóc rối bù.
Nhớ lại đủ loại biểu hiện của Sở Trần ở nhà họ Sở ban đầu, Du Nhiễm không khỏi âm thầm cười nhạo trong lòng.
Đúng vậy.
Cô ta thật sự không phải người tốt, nhưng cô ta có diễn thế nào cũng đâu so được với Sở Trần chứ?
Càng đừng nói nhà họ Sở đi tới bước đường ngày hôm nay còn không phải đều do Sở Trần đấy sao?
Dù là chuyện cô ta cặp kè với Sở Trú bị Sở Nguy Vân biết được, hay việc Sở Dục và Sở Du đi đánh bạc, dẫn tới nhà họ Sở trực tiếp phá sản đều có sự tham gia của Sở Trần.
Bằng không…
Bằng không giờ này cô ta đã không thê thảm thế này, có khi còn đang ở nhà họ Sở, sống cuộc sống bà chủ của mình.
Du Nhiễm tính toán lâu như vậy mới thành công kết hôn với Sở Nguy Vân, nhưng kết quả đều công cốc.
Lòng cô ta hận chứ, chỉ là hoàn toàn không dám biểu hiện ra.
Lại nhìn thoáng qua mấy gã to con vạm vỡ xung quanh đang nhìn mình chằm chằm, Du Nhiễm chỉ có thể chìa vòng tay thông minh ra, trả lại năm triệu kia.
Nhưng cô ta không ngờ rằng, Sở Trần cầm tiền rồi mà vẫn chưa chịu đi.
Cậu chớp chớp mắt: “Có phải dì Du Nhiễm hiểu lầm cái gì rồi không? Năm triệu này vốn là của tôi, dì chỉ trả lại cho chủ chính thức của nó thôi. Còn cần dì trả chút chi phí cho tôi nữa.”
“Đừng có gọi tôi là dì.”
Đáy lòng Du Nhiễm uất nghẹn vô cùng, cảnh giác nhìn Sở Trần: “Cậu còn muốn bao nhiêu?”
“Không đắt. Hai triệu thôi.”
Sở Trần nở một nụ cười ấm áp: “Dù sao bây giờ giá trị con người tôi cũng tăng vọt rồi, người ở địa vị như tôi còn phải hao phí tâm tư cho chuyện của cô, cô nên cảm thấy vinh hạnh mới phải.”
Lửa giận trong lòng Du Nhiễm bốc lên tận óc!
Lời này của Sở Trần đúng là có thể tức chết người!
Chẳng trách trước kia Sở Nguy Vân lúc nào cũng bị Sở Trần chọc giận.
Hơn nữa, Sở Trần chắc chắn đã điều tra tài khoản của cô ta! Bởi vì trong tài khoản của cô ta cũng chỉ còn tổng cộng hai triệu!
“Sở Trần, cậu như vậy là không chừa đường sống cho tôi…”
Du Nhiễm giơ tay lên lau nước mắt.
Ngay cả rơi nước mắt cô ta cũng từng luyện tập, hiện tại co hai chân lên ôm lấy đầu gối, một tay không ngừng lau nước mắt, tuy lệ rơi đầy mặt nhưng trông không hề lộn xộn, rất có loại cảm giác hoa lê dính nước mưa.
Sở Trần không hề lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Du Nhiễm.
Nhìn một hồi, Du Nhiễm lập tức không khóc nổi nữa.
Cô ta biết rõ bây giờ mình quá bị động, hoàn toàn là một con cá nằm trên thớt mặc người làm thịt. Nếu vừa rồi chưa đưa năm triệu thì bây giờ không cho cũng còn viện lẽ được, nhưng năm triệu đã đưa đi…
Chuyện làm được một nửa, nếu không tiếp tục thì luôn cảm thấy rất thiệt thòi.
Du Nhiễm lại sợ chết, chỉ có thể nghe theo lời của Sở Trần, tim không cam lòng không nguyện đưa tiền cho Sở Trần.
Sở Trần đặt hai tấm vé tàu mới xuống trước mặt Du Nhiễm.
Du Nhiễm nhìn thoáng qua, lựa một tờ trong số đó.
“Cũng không phải không cho cô đường sống.” Sở Trần nói: “Không phải đã để số lẻ lại cho cô rồi à?”
Du Nhiễm: “...”
Số lẻ tính là tiền à! Cùng lắm cũng chỉ đủ qua đó thuê một phòng. Dù là nhịn ăn nhịn dùng chăng nữa cũng chỉ sống được nửa tháng…
Du Nhiễm ngừng một lát, sau đó phức tạp nhìn về phía Sở Trần.
Sở Trần đều lên kế hoạch hết rồi sao?
“Dì Du Nhiễm à.”
Sở Trần cười híp mắt: “Sau này cũng đừng tái phạm mấy chuyện hại người như trước đây nữa. Đến tinh cầu mới tìm một căn nhà, rồi tìm một công việc, bắt đầu lại lần nữa cho tốt đi.”
Nói xong, Sở Trần đứng lên: “Tôi không quấy rầy dì thu dọn đồ đạc nữa.”
Sở Trần nhìn về phía Lệ Phần: “Đi thôi.”
Lệ Phần ở bên cạnh xem toàn bộ hành trình nhưng từ đầu đến cuối rất an tĩnh. Nghe cậu nói vậy thì "ừ" một tiếng.
Mọi người nối đuôi nhau ra khỏi tòa nhà.
Đám người ngồi đầy hẻm nhỏ lúc trước đã giải tán, cả con phố yên tĩnh vô cùng, ngay cả cửa hàng hai bên cũng đóng cửa.
Sở Trần nhìn lướt qua, nhún vai, sau đó quay đầu chế nhạo Hổ Tử:
“Xem các anh kìa, động tĩnh lớn thế này, dọa người ta đi hết rồi.”
Hổ Tử cười gãi đầu, dáng vẻ chất phác vô cùng.
Quân đoàn Phần Diệm đa số toàn dựa vào võ lực để thắng.
Bọn họ làm việc tùy theo tâm tính, dứt khoát vô cùng, bình thường đều trực tiếp xông lên.
Mà giả như xông lên không nổi thì về mách sếp, để cho sếp xông lên xử đẹp.
Không có nơi nào mà sếp không dám xông lên.
“Cậu Sở, xe bay ở bên kia.”
Đoản chỉ về một hướng khác.
Sau khi mọi người lần lượt vào xe bay của mình, Lệ Phần liếc nhìn Sở Trần đang cúi đầu kiểm tra vòng tay thông minh, lên tiếng hỏi: “Em thật sự muốn đưa tin giả cho Sở Nguy Vân, nói Du Nhiễm tới nơi này à?”
Anh tùy tay chỉ vào vé tàu bên cạnh.
Sở Trần cũng không ngẩng đầu lên: “Tuy thỉnh thoảng em không nói thật, nhưng sẽ không lừa người ta trong chuyện thế này đâu. Đã hứa thì làm thôi, huống chi…”
Cậu cười khẽ: “Chúng em không cùng lập trường thôi mà. Em lại không phải anh hùng chính nghĩa gì cho cam. Cô ta không tính kế em, sao em phải đuổi tận giết tuyệt, giúp Sở Nguy Vân hả giận chứ.”
Lệ Phần: “Ừ.”
Sở Trần suy nghĩ một chút: “Chắc cũng tới thời gian rồi.”
Bệnh viện.
Sở Nguy Vân nằm trên giường bệnh tiến hành buổi điều trị hôm nay, nhưng ông ta luôn cảm thấy y tá bên cạnh tựa như cố ý vô tình liếc nhìn mình.
Tuy cô y tá này thoạt trông hơn ba mươi rồi, nhưng đôi mắt vẫn trong sáng vô cùng, mặt mày tươi cười, vẻ ngoài rất đáng yêu, khiến người ta nhìn mà lòng sinh hảo cảm.
Ông ta ngẩn người, hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Mà trong lòng thì thầm nghĩ, chẳng lẽ mình một bó tuổi như vậy rồi còn có người thích à?
Hai người liên tục đối mắt.
Y tá nhận được khích lệ từ ánh mắt Sở Nguy Vân, không nhịn được nói: “Ông là… con trai ông là Sở Trú phải không?”
“À.” Sở Nguy Vân chỉ phát ra một âm tiết.
Nói thật, ông ta không quá muốn nghe được tên “Sở Trú” vào lúc này.
Nụ cười trên mặt Sở Nguy Vân nhạt đi.
Ông ta còn cho rằng y tá sẽ hỏi tiếp nhiều chuyện có liên quan tới Sở Trú nhiều hơn, lại không ngờ đối phương chỉ mím môi tiếp tục công việc. Chờ thật lâu sau, y tá mới nói: “Được rồi, bây giờ cơ thể ông tốt hơn trước đó nhiều, qua một thời gian nữa là có thể bắt đầu phục kiện. Phần mặt có lẽ sẽ khôi phục tương đối chậm, nét mặt không được cân xứng cho lắm, vấn đề không lớn.”
Sở Nguy Vân: “Cảm ơn.”
Y tá do dự một chút: “Chuyện đó… ông cũng đừng thương tâm quá.”
Sở Nguy Vân: “?”
Sở Nguy Vân mờ mịt một thoáng, nhưng rất nhanh phản ứng kịp. Có lẽ y tá nói đến chuyện Sở Trú dẫn người nhà họ Sở đi nhưng bỏ ông ta lại. Trong đầu ông ta thầm nghĩ, y tá bệnh viện này đúng là tốt bụng.
Cả một buổi tối sau đó, phòng bệnh của ông ta ra vào mấy tốp y tá khác nhau.
Nếu là ngày khác thì tình huống này rất bình thường. Nhưng điều khiến Sở Nguy Vân cảm thấy khó hiểu là mỗi y tá sau khi kiểm tra tình huống bệnh nhân xong đều nhìn thẳng vào mắt ông ta, cũng không tự chủ được mà dừng chân nói với ông ta thêm hai câu.
“Không sao đâu, mọi chuyện rồi cũng qua thôi.”
“Tuy đánh mất đứa bé này, nhưng ông vẫn còn đứa con khác mà.”
“Đúng, cuộc sống sẽ khá hơn.”
“Chỉ cần bản thân ông không nhụt chí thì không chuyện gì có thể đánh ngã ông. Cố lên, yên tâm mà sống, tranh thủ có thể ra viện sớm!”
Sở Nguy Vân: “...”
Sở Nguy Vân nhìn về phía hai bệnh nhân còn lại trong phòng bệnh, thấy bọn họ cũng đang nhìn mình thì không nhịn được hỏi: “Có phải hai người nói chuyện tôi đoạn tuyệt quan hệ với Sở Trần cho người khác biết không?”
Hai người kia lập tức lắc đầu.
Một người trong đó khinh thường nói: “Có gì hay ho đâu mà nói. Huống chi đây là chuyện riêng tư của ông, chúng tôi còn lâu mới đi nói khắp nơi giống mấy bà cô ba hoa.”
“Đúng vậy. Ông xem chúng tôi là hạng người gì thế.”
Sở Nguy Vân thấy vẻ mặt bọn họ không như giả vờ thì cau mày.
Thế thì càng quái lạ…
Tại sao các y tá lại nói như vậy?
Sở Nguy Vân thật sự tò mò. Vậy nên khi y tá trực đêm tiến tới, ông ta lên tiếng gọi lại hai người họ: “Vì sao chiều hôm nay mọi người lại nói những lời đó với tôi? Có phải các cô biết cái gì không?”
“Hầy, cũng không phải chuyện gì lớn. Là tin đồn từ khoa khác truyền tới. Ông không cần lo đâu, mọi người chỉ nói mấy ngày thôi, cũng đều thiện ý cả, chỉ là quan tâm ông thoi.”
Một y tá nói.
Khoa khác?
Không đúng.
Mọi người cũng đều biết ông ta đoạn tuyệt quan hệ với Sở Trần rồi ư?
Tin đồn lan truyền cũng quá xa thì phải?
Hơn nữa, nếu thật đúng là chuyện ông ta và Sở Trần thì cũng không nên truyền từ khoa khác tới mới phải.
Tim Sở Nguy Vân đập nhanh thình thịch.
Ông ta loáng thoáng cảm thấy không ổn.
Cảm giác rất giống hôm nói chuyện với Sở Trần lại chợt biết Du Nhiễm tòm tem với Sở Trú.
Một y tá khác đang cúi đầu ghi chép, thuận miệng nói: “Đúng vậy, dù sao đứa bé còn chưa ra đời, bỏ thì bỏ thôi, vẫn là quý trọng người trước mắt thì hơn.”
Đứa bé còn chưa ra đời.
Bỏ thì bỏ thôi?
Sở Nguy Vân hít ngược một hơi khí lạnh.
Con của ông ta...
“Khoan đã, xảy ra chuyện gì vậy? Bệnh nhân Sở Nguy Vân giường 17 ngất xỉu!”
“Bác sĩ!”
“Mau đi gọi bác sĩ!”
...
Sở Trần vừa về tới nhà là bắt đầu thở dài than ngắn không ngừng.
Lệ Phần nghe mấy tiếng, không nhịn được cau mày hỏi: “Làm sao thế?”
Tuy thoạt nhìn anh có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng giọng nói lại bình thản vô cùng, không khác Lệ Nhiên là bao.
Sở Trần liếc Lệ Phần, lại thở dài một hơi, do dự nói: “Nhiên Nhiên, không phải em đã nói với anh là em làm sai chuyện à? Chỉ là khi ấy em vẫn luôn không nói chi tiết cho anh. Anh cũng không thèm hỏi em.”
Lệ Phần thầm nghĩ, đúng là phù hợp với tính cách của Lệ Nhiên, chỉ cần đối phương không muốn nói thì khẳng định cậu ta sẽ không hỏi nhiều.
Nhưng nếu Sở Trần nhắc tới lúc này thì chính là muốn nói ra rồi, Lệ Phần đương nhiên không muốn biết, nhưng Lệ Nhiên nhất định sẽ hỏi, vậy nên anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng hỏi một câu.
Lệ Phần: “Chuyện gì?”
“Lúc đó là…”
Sở Trần có vẻ hơi căng thẳng.
Cậu dứt khoát chuyển một cái ghế nhỏ tới ngồi xuống trước mặt Lệ Phần, thành khẩn nhìn anh: “Lúc anh trai đến nhà chúng ta giúp em huấn luyện sức mạnh tinh thần, em…”
Lệ Phần: “...”
Nhiên Nhiên không muốn nghe!
...