Nếu bắt buộc phải nói trước đó anh đã chọc giận Sở Trần ở chỗ nào, hình như cũng chỉ có buổi sáng lúc Sở Trần muốn làm nhưng anh lại không cho mà thôi.
Sau đó Sở Trần bận gọi video với Sở Nguy Vân, không rảnh để ý tới anh nữa.
Lệ Phần còn tưởng chuyện này cứ thế trôi qua, nhưng ai ngờ Sở Trần vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng, chuẩn bị tìm cơ hội tính sổ sau.
Cho nên mới có một màn như vừa nãy.
Lệ Phần càng nghĩ càng cảm thấy quả nhiên là như vậy.
Trong lòng Lệ Phần trăm mối ngổn ngang, còn xen lẫn một chút mất kiên nhẫn.
Sở Trần khó chiều thật đấy.
Cả ngày trong đầu chỉ nghĩ đến mấy cái thứ đồi trụy kia thôi hả?
Hết ôm hôn rồi lại muốn làm chuyện ấy.
Chỉ có chút chuyện nhỏ đó thôi mà cũng ghi thù tới tận lúc ăn cơm, đã thế còn đuổi mình ra khỏi cửa!?
Đây đâu giống cưới về một người vợ, càng giống như rước về nhà một tiểu tổ tông thì đúng hơn.
Chẳng trách Lệ Nhiên chung sống với Sở Trần lâu như vậy rồi mà vẫn chưa ly hôn.
Nhưng bây giờ anh bị động quá mà...
Mỗi lần xuất hiện bên cạnh Sở Trần, không chịu thiệt thòi thì cũng ăn quả đắng từ cậu.
Ngón tay Lệ Phần gõ nhẹ lên tay vịn, bình tĩnh suy nghĩ xem nên gây khó dễ với Sở Trần như thế nào mới được đây?
Dù sao thì nếu Sở Trần có tức giận cũng không đến phiên anh đi dỗ dành cậu.
Sở Trần đợi một lúc, thấy bên ngoài vẫn yên lặng, không có tiếng xe lăn rời đi, cũng không có tiếng trách mắng của Lệ Phần.
Cậu nhìn ra bên ngoài, Lệ Phần vẫn duy trì tư thế quay lưng về phía cửa giống như trước, ngồi im lặng bất động trên xe lăn.
Dáng vẻ kia cứ như đang suy ngẫm về cuộc đời vậy, trông ngốc nghếch vô cùng.
Đôi mắt Sở Trần khẽ cong lên.
Cậu nhẹ chân nhẹ tay quay về sofa, mở phương thức liên lạc mà Lệ Phần gửi cho mình.
Thôi bỏ đi.
Cứ nhớ tới biểu hiện của Quân đoàn Phần Diệm ở nhà họ Sở trước đó là Sở Trần lại cảm thấy quân đoàn này không đáng tin cho lắm.
Con người ấy mà... Kỵ nhất chính là làm việc dựa theo cảm tính.
Tuy rằng quân đoàn này là của nhà mình, đúng ra tiền không nên rơi vào trong túi người khác, nhưng suy xét tới sự an toàn của bản thân, cậu kiên quyết không thể thỏa hiệp, vẫn nên tìm một quân đoàn khác thì hơn.
Sở Trần lên chợ đen trên tinh võng tìm kiếm quân đoàn mới, cậu lặng lẽ quan sát đánh giá về các quân đoàn, tìm mấy quân đoàn có đánh giá khá cao, đánh dấu lại định ngày mai sẽ liên lạc.
Sáng nay Sở Trần ngủ dậy muộn, lúc mở mắt ra đã hơn mười giờ, bữa sáng ăn trước đó coi như là bữa trưa, cậu cũng không cảm thấy đói bụng, dứt khoát không nấu bữa trưa luôn.
Buổi chiều, Sở Trần đi dạo siêu thị bổ sung thêm thực phẩm mới.
Người máy nhỏ rất nhanh đã giao hàng tới tận cửa, Sở Trần ngâm nga hát hò, mang dép lê đi ra mở cửa.
Sau đó đối mặt với Lệ Phần đang ngồi bên ngoài.
Hai người nhìn nhau.
Sở Trần: "???"
Rõ ràng Sở Trần hơi sững lại, hoang mang hỏi: "Sao anh lại ở bên ngoài?"
Lúc hỏi câu này, trong lòng Sở Trần còn đang suy nghĩ dựa theo những hiểu biết của cậu về Lệ Phần, sau khi Lệ Phần bị đuổi ra khỏi cửa, chắc chắn sẽ rất tức giận, có khả năng cao sẽ tìm một lí do rời đi, sau đó quay trở lại với thân phận anh trai để trả thù cậu.
Hoặc là dứt khoát không thèm quay về gặp cậu luôn, mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng ai ngờ Lệ Phần lại ngoan ngoãn ngồi yên bên ngoài, Sở Trần không chịu mở cửa, Lệ Phần cũng không nói câu nào với cậu, cứ thế yên lặng chờ đợi.
Sở Trần quan sát Lệ Phần thật kĩ, xác nhận người trước mặt là Lệ Phần chứ không phải Lệ Nhiên.
Không nên như vậy chứ...
Nhưng biểu hiện trên mặt Sở Trần cộng thêm câu hỏi kia nữa, ở trong mắt Lệ Phần lại không đơn giản như vậy.
Lệ Phần tức tới mức hết giận luôn.
Cái gì mà sao anh lại ở bên ngoài?
Tại sao anh ta ở bên ngoài, trong lòng Sở Trần còn không rõ hay sao!
Chỉ mấy tiếng đồng hồ trước thôi, rốt cuộc là ai đã lừa anh ta ra ngoài, sau đó vô tình nhốt người ngoài cửa hả?
Lệ Phần sa sầm mặt.
Bị nhốt bên ngoài lâu như vậy, Lệ Phần cảm thấy rất không vui, anh không thèm nhìn Sở Trần mà điều khiển xe lăn đi thẳng vào trong nhà.
Sở Trần chớp mắt, chủ động nhường đường.
Cậu khom lưng cầm thực phẩm trong tay người máy nhỏ, không thèm nhìn Lệ Phần mà nói: "Ôi chao, dám vào nhà rồi à, xem ra anh đã biết mình sai ở đâu rồi phải không?"
Lệ Phần: "..."
Lệ Phần hừ mạnh một tiếng.
Thứ quỷ yêu gì đâu á!
Sở Trần vươn tay ra sờ đầu người máy nhỏ: "Cảm ơn."
Người máy nhỏ có hơi xấu hổ lấy tay che mặt, lúc này mới rời đi.
Sở Trần xách đồ quay trở vào nhà.
Lệ Phần vẫn ngồi tại vị trí cũ trên sofa, Sở Trần liếc anh một cái, không thèm nói gì.
Tới tận buổi tối, khi Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt tới chơi, hai người đều không có bất kỳ giao lưu gì hết.
Thẩm Du vừa vào cửa đã cảm thấy bầu không khí trong nhà có chút không đúng.
Vừa nhìn thấy con trai ngồi trên sofa, Thẩm Dự biết Lệ Nhiên lại biến thành Lệ Phần, lại quay qua nhìn Sở Trần một mình bận rộn ở trong bếp. Thấy hai người đã tới, Sở Trần lên tiếng chào hỏi rồi lại tiếp tục bận rộn công việc, chẳng thèm liếc nhìn Lệ Phần lấy một cái.
Thẩm Du và Lê Duệ Đạt nhìn nhau.
Thẩm Du ngồi trên sofa, đè thấp giọng hỏi: "Sao lại là con?"
"Không biết." Lệ Phần lạnh nhạt nói: "Ngủ một giấc tỉnh dậy thì thành như thế này."
Thẩm Du gật đầu.
Bà cau mày hỏi: "Con không điều tra ra nguyên nhân à?"
"Không."
Trong phòng bếp tỏa ra mùi thơm kích thích ham muốn ăn uống của con người.
Ánh mắt Lệ Phần vô thức nhìn bóng lưng đang bận rộn trong nhà bếp: "Có rất ít tài liệu liên quan tới phương diện này. Đa số những người mắc chứng bạo loạn tinh thần đều trực tiếp buông xuôi, yên lặng chờ đợi cái chết ập đến với mình, không có trường hợp nào giống như con hết. Con vốn dĩ cũng tính nằm yên chờ chết, nhưng không ngờ vận mệnh lại biến hoá khôn lường."
Trong lòng Thẩm Du có chút chua xót, bà khẽ nói: "Con nhất định phải khỏe lên. Đúng rồi, Trần Trần đã nói với con chưa? Mẹ tìm người bên viện nghiên cứu khoa học lấy được thuốc ức chế bạo loạn tinh thần rồi."
Thẩm Du nòi xong bèn lấy hai bình thuốc từ trong túi ra.
Lệ Phần cười khẩy một tiếng: "Chưa nói."
Tay Thẩm Du khựng lại, dựng thẳng lỗ tai lên hóng hớt, vừa lấy thuốc trong túi vừa hỏi với giọng điệu tự nhiên: "Hai con cãi nhau à? Làm sao vậy?"
Thực ra chồng chồng cãi nhau là chuyện rất bình thường, người ta hay nói đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, có giận nhau cách mấy thì cũng nhanh chóng làm lành thôi, ba mẹ không cần quá lo lắng cho con cái, nhưng ngặt nỗi tình hình con trai nhà mình lại tương đối đặc biệt.
Không chỉ có hai nhân cách, còn bị bạo loạn tinh thần.
Thẩm Du không thể không lo lắng.
Lệ Phần lại cười khẩy một tiếng, nói rằng: "Chuyện này mẹ đi hỏi Sở Trần đi."
Sở Trần: "..."
Lúc nói chuyện Lệ Phần không hề hạ thấp giọng xuống, thậm chí còn cố ý nói to lên.
Sở Trần nấu cơm xong đi ra từ trong nhà bếp, nghe Lệ Phần nói như vậy, thật lòng cạn lời sâu sắc.
Đúng là cái loại trẻ trâu mà, nếu không cũng không đi kể tội với ba mẹ.
Hơn nữa...
Chẳng trách trước đó anh ta lại ngồi lì ở bên ngoài không chịu đi, hóa ra là định mách lẻo với phụ huynh.
Thẩm Du vừa nhìn đã biết Sở Trần cũng cũng nghe được những lời của Lệ Phần, gương mặt già này không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Bà kéo tay Lệ Phần, không ngờ Lệ Phần còn cố tình nhìn chằm chằm vào Sở Trần.
Lệ Phần đoán rằng Sở Trần ngại không dám nói ra nguyên nhân thật sự tại sao sáng hôm nay cậu lại tức giận, thế là cố ý kể chuyện mình bị nhốt ở bên ngoài cho Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt nghe ngay trước mặt Sở Trần.
Anh nhìn sang Sở Trần, lạnh lùng hỏi: "Thực ra anh cũng muốn biết, rốt cuộc trước đó anh đã làm sai ở chỗ nào?"
Sở Trần: "..."
Sở Trần sờ cằm.
Nếu phải giải thích thì...
Trước đó cậu nhốt Lệ Phần ở bên ngoài, đơn giản chỉ là vì cảm thấy Lệ Phần quá ngứa mắt thôi. Sở Trần chỉ muốn trải qua những ngày tháng ngọt ngào cùng Lệ Nhiên, vậy mà cái tên trẻ trâu Lệ Phần này cứ năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt cậu.
Xuất hiện thì cũng thôi.
Dù sao thứ cậu thèm khát chính là khuôn mặt và thân hình, tuy rằng linh hồn bên trong đã thay đổi, nhưng chỉ cần vẻ bề ngoài không thay đổi là được.
Nhưng Lệ Phần lại chẳng ra làm sao.
Mới sờ một chút đã tức giận.
Sở Trần có thể không khó chịu sao?
Nếu thật sự phải nói là sai ở đâu...
Có thể do sự tồn tại của Lệ Phần đã là một sai lầm.
Trong lòng Sở Trần nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt lại thản nhiên nói: "Em muốn có cuộc sống sung sướng thôi mà, có gì sai sao?"
Lê Phần: "!!!"
Sở Trần! Vậy mà! Lại nói toạt ra!
Mấy lời không biết xấu hổ như thế này, bình thường nói riêng với nhau cũng thôi đi, bây giờ ở ngay trước mặt ba mẹ, vậy mà cậu ta cũng dám nói ra bốn chữ đó!
Sở Trần quá... quá...
Lệ Phần lại không biết nên dùng từ gì để hình dung nữa.
Thẩm Du cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Vốn dĩ bà hỏi những thứ kia chỉ để xem hai đứa đã xảy ra chuyện gì, có thể làm hoà với nhau hay không, nhưng không ngờ lại khiến hai người cãi nhau luôn.
Bây giờ nghe xong lời nói của đôi bên, Thẩm Du cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy từ lúc Sở Trần gả cho Lệ Nhiên đến nay đã lâu như vậy mà vẫn chưa từng đi ra ngoài tìm đàn ông, vậy là tốt lắm rồi, đáng được khen ngợi.
Huống chi tính cách của Sở Trần vốn đã như thế, bây giờ có nói ra vấn đề này cũng không tính là xấu.
Vẫn tốt hơn nhiều so với kiểu con dâu cái gì cũng không chịu nói, trước mặt không dám oán trách một câu nào, sau lưng lại lén lút đi ra ngoài kiếm trai, đến khi bị phát hiện còn bao biện đủ loại lí do.
Thẩm Du bật lớp filter lên, lập tức cảm thấy Sở Trần vô cùng thành thật đáng yêu.
Sở Trần không chỉ có mỗi một lý do này.
Chỉ cần nhớ tới chuyện xảy ra vào sáng nay là trong lòng cậu nghĩ ra kịch bản ngay.
Giọng điệu cậu không nhanh không chậm, bắt đầu quở trách: "Vốn dĩ đây là chuyện riêng của hai chúng ta, hôm nay là ngày vui, em không muốn nói ra trước mặt ba mẹ. Nhưng mọi người đều là người trưởng thành, nếu như anh đã hỏi những điều này ngay trước mặt ba mẹ, khiến em cảm thấy bị mất mặt, vậy em cũng nói thẳng luôn. Buổi sáng hôm nay có phải anh không hôn em cũng không nói yêu em có đúng không?"
Lệ Phần: "???"
Buổi sáng mỗi ngày còn phải làm mấy cái này hả?
Cuộc sống sau khi kết hôn phức tạp như vậy sao?
"Lúc ăn sáng, anh không nói tiếng nào đã ngồi vào bàn ăn. Khi em hỏi anh thấy em nấu cơm có ngon không, anh không hề khen em câu nào, chỉ tùy tiện nói cũng được."
Sở Trần làm vẻ mặt tủi thân: "Em vất vả nấu cơm cho anh ăn, thế mà anh lại không cảm động một chút xíu nào. Mới sáng ra mà anh đã lạnh lùng với em như vậy, hỏi sao em không tức giận hả?"
Thẩm Du ngửi mùi thơm đồ ăn tràn ngập khắp cả phòng, trái tim vốn dĩ đã hơi nghiêng về Sở Trần, bây giờ lập tức ngã sang một bên luôn.
Bà gật đầu nói: "Đúng đấy, nấu cơm mệt chết đi được, đầu bếp bình thường cũng chẳng có tay nghề như Tiểu Trần. Vợ con vất vả nấu cơm cho con ăn, hỏi con có ngon hay không chính là muốn con khen ngợi vài câu đó, vậy mà con lại nói là cũng được? Mẹ thấy lần này con không đúng rồi."
Lệ Phần: "???"
Rốt cuộc mẹ là mẹ của ai vậy?
Thẩm Du khẽ ho một cái: "Hơn nữa mẹ con cũng không phải là người cổ hủ gì, mẹ biết thanh niên trẻ tuổi có tinh lực tràn trề, ở trên giường thích đòi hỏi cái này cái kia cũng là chuyện bình thường. Tụi con là chồng chồng với nhau, Trần Trần lại đẹp như vậy..."
Thẩm Du nói đến đây liền nháy mắt với Lệ Phần.
Lệ Duệ Đạt đứng bên cạnh che mặt.
Tuy rằng ông không tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng lập trường của ông rất kiên định.
Kiên quyết không đứng về phía Lệ Phần.
Lệ Phần: "..."
Sắc mặt Lệ Phần vô cùng khó coi.
Cuối cùng anh chỉ đành không cam lòng "Ừ" một tiếng.
Có trách thì trách hành động ngu ngốc tự bê đá đập chân mình, anh còn tưởng Sở Trần sẽ biết ngại, nhưng không ngờ da mặt người này lại dày như thế!
...
Tại bãi đỗ phi thuyền.
Cuối cùng Hoắc Lăng cũng chờ được hình bóng mà mình nhớ thương, anh ta đứng dậy, muốn chạy về phía Văn Gia Ngọc, cho cậu một cái ôm, muốn nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên gương mặt cậu.
Nhưng Hoắc Lăng còn chưa kịp hành động thì một người đàn ông cao to anh tuấn đã bước lên trước vài bước, đi ngang hàng với Văn Gia Ngọc.
Hình như Văn Gia Ngọc quen biết người đàn ông này.
Cậu hơi sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó đã lộ ra nụ cười hiền hòa, bắt chuyện với người đàn ông.
Hoắc Lăng nhíu chặt mày.
Cảnh tượng này thật chói mắt.
Dựa theo tính cách ngày thường của Hoắc Lăng, nhất định sẽ trực tiếp xông lên hỏi rõ thân phận của đối phương, nhưng không biết tại sao lần này Hoắc Lăng lại cúi đầu xuống nhìn đôi giày trên chân mình.
Là đôi giày màu xanh lá mà Sở Trần mua cho anh ta.
Hoắc Lăng lựa chọn lùi về sau vài bước, trốn vào một chỗ kín.
Đợi Văn Gia Ngọc và người đàn ông kia đi rồi, Hoắc Lăng mới chậm rãi đuổi theo.