Chưa được một hồi, cậu ứa mồ hôi.
Sở Trần dùng đầu dụi dụi vào người Lệ Phần, tội nghiệp nói: "Em nóng."
Lệ Phần thoáng buông lỏng một chút, cởi chăn ra, lôi Sở Trần ra ngoài. Nhưng anh vẫn không cho Sở Trần không gian phát huy, khống chế hai tay Sở Trần, lại dùng chân kẹp chân Sở Trần lại, tiếp tục phong ấn.
Sở Trần không nói gì.
Lệ Phần đã kháng cự đến vậy cậu cũng không tiện nói thêm, chỉ nhìn mặt Lệ Phần rồi len lén thở dài. Nhớ lại lần đó bất ngờ chuyển hoán nhân cách, không phải Lệ Phần còn rất thích ứng hoàn cảnh hay sao, bây giờ mới phản ứng lại à? Lúc đâm cậu thì đâm tàn nhẫn thế cơ mà.
Giờ thì trở mặt!
Đúng là đồ đểu cáng!
Sở Trần thừa dịp Lệ Phần không chú ý, cắn lên vai anh một cái trả thù.
Lệ Phần không hé răng, im lặng bất động, chờ Sở Trần nhả ra, trên vai anh đã lưu lại một dấu răng rõ ràng. Lúc này anh mới vươn tay xoa nhẹ đầu Sở Trần.
"Ngủ đi."
Sở Trần nhắm mắt lại.
Nửa đêm, Sở Trần cảm thấy trên người lành lạnh. Cậu cau có muốn xoay người, nhưng lại phát hiện không thể lật người được. Vừa mở mắt ra đã thấy một bóng đen nửa đè trên người mình.
Lệ Dục chôn đầu trước ngực Sở Trần, lộ ra một xoáy tóc.
Sở Trần: "..."
Đáy lòng Sở Trần ngổn ngang.
Lệ Nhiên này.
Lệ Phần này.
Đều là kiên quyết không làm, cuối cùng lại lôi Lệ Dục ra làm.
Lệ Dục thấy cậu tỉnh liền ghé lên hôn môi.
Sở Trần dở khóc dở cười, ôm cổ anh hỏi: "Là tên khốn nào để anh tới thế?"
Tuy hỏi như vậy, nhưng thật ra trong lòng Sở Trần đã có đáp án rồi.
Lệ Dục ngẩn ra, hai mắt thoáng mê man... anh không nhớ được. Vẻ mặt này khiến màu đỏ tươi ở đuôi mắt Lệ Dục bớt đáng sợ hơn. Anh nghiêng đầu, dán tai lên vị trí tim Sở Trần, nói với Sở Trần: "Anh muốn em nên anh tới."
Đáy lòng Sở Trần rung động, dùng chân ôm Lệ Dục: "Không biết cách âm ở đây thế nào..."
Lệ Dục: "Vậy em kêu nhỏ lại."
Sở Trần: "Ừ."
...
Sáng hôm sau, Sở Trần thư thái rời giường, phát hiện trong phòng chỉ còn lại một mình cậu.
Cậu cũng không để ý, lúc đứng dậy rửa mặt, nhìn mặt gương đối diện thì phát hiện dấu ngón tay khiếp người trên mặt, sau đó mới là dấu vết trên xương quai xanh.
Sở Trần hơi cau mày, nhéo nhéo mặt mình.
Da cậu quá mềm, lúc Lệ Dục kích động lên là không thể khống chế lực trên tay, vết ngón tay hơi nặng, qua một đêm thậm chí bắt đầu xanh tím, không thể giấu được.
Ít nhiều gì mặc áo sơ mi là có thể che dấu hôn trên xương quai xanh.
Sở Trần nhăn nhó.
Dấu vết nặng thật, nhưng không thể không ra cửa được.
Cậu thở dài một hơi, chuẩn bị tinh thần bị người vây xem. Vừa mở cửa định đi phòng bếp thì đúng lúc chạm mặt với Hoắc Lăng.
Hai người vừa đối mặt, Hoắc Lăng quả nhiên nhìn chằm chằm mặt Sở Trần.
Anh ta cau mày: "Đạo tặc vũ trụ kia đánh cậu à?"
Sở Trần: "... Không phải."
Hoắc Lăng không tin.
Dấu trên mặt Sở Trần vừa thấy là biết vết ngón tay đè lên. Nhưng đạo tặc vũ trụ ở cùng một phòng với Sở Trần, nếu thật sự không muốn nghe Sở Trần nói chuyện thì bảo Sở Trần câm miệng là được, không nhất thiết phải dùng tay bịt miệng cậu.
Vậy nên Hoắc Lăng mới cảm thấy đạo tặc vũ trụ đánh Sở Trần.
Anh ta dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm Sở Trần không buông.
Sở Trần nhận thấy được tầm mắt của anh ta, ho nhẹ một tiếng, một tay vô thức đưa lên che mặt, một tay khác xua xua: "Không phải thật mà. Anh suy nghĩ nhiều quá đâu. Với tính của tôi, nếu anh ấy đánh tôi thật thì sao tôi có thể giấu diếm chứ?"
Hoắc Lăng nghĩ ngợi một chút, cũng phải.
"Nếu anh ta bắt nạt cậu thì nhớ phải nói với tôi hoặc giáo viên dẫn đội đấy."
Sở Trần: "... Ừ."
Còn không phải đêm qua...
Lệ Dục sợ cậu kêu... nếu không đã không có chuyện này.
Thật ra khi ấy Sở Trần kêu lớn hay nhỏ không liên quan tới cậu quá nhiều, chủ yếu phụ thuộc vào hành vi của Lệ Dục.
Ban đầu Lệ Dục còn có thể khống chế bản thân, nhưng đến lúc high rồi thì bắt đầu đao to búa lớn mà làm. Sở Trần đúng là không thể khống chế, âm thanh cũng lớn hơn. Lệ Dục vươn tay bịt miệng cậu lại, hóa toàn bộ tiếng kêu của Sở Trần thành tiếng hừ khẽ.
Vừa che như vậy là che hơn một tiếng đồng hồ, trên mặt Sở Trần không lưu vết tay mới lạ.
Sở Trần buồn bực trong lòng, thầm nghĩ không biết dọc đường còn phải bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm, càng không biết những người đó sẽ tưởng tượng ra cái gì. Nhưng đại khái cũng không khác Hoắc Lăng là bao.
Quả thế.
Dọc đường Sở Trần tới phòng bếp, những ai thấy mặt Sở Trần đều không hẹn mà cùng giảm nhẹ tiếng bước chân hoặc trò truyện.
Khoảnh khắc tin đạo tặc vũ trụ trụ vào phòng Sở Trần lan rộng trong đám sinh viên, ai nấy đều cảm thấy Sở Trần hy sinh bản thân.
Giờ thấy mặt cậu như vậy càng cho rằng Sở Trần chịu ấm ức.
Nhưng Sở Trần lại hoàn toàn không giận chó đánh mèo người khác, tính tình vẫn tốt như cũ, bị mọi người nhìn chằm chằm còn hơi xấu hổ, gương mặt trắng nõn dần phủ một tầng hồng phấn, kết hợp với giá trị nhan sắc của cậu phải gọi là quá dễ nhìn.
Dần dần, một truyền mười, mười truyền trăm, cũng không biết đã tưởng tượng ra tình tiết chịu nhục gì.
Hình tượng của Sở Trần dần trở nên vĩ đại trong lòng mọi người.
"Hồi ấy Vọng Thành còn luôn truyền lưu đủ loại tin không tốt về Sở Trần, nói cậu ấy phong lưu, ai cũng có thể chạm vào, thân thể rẻ mạt, nếu không phải sinh ở nhà họ Sở thì đã sớm... Ôi, dù sao lời khó nghe vô cùng. Giờ nhìn lại Sở Trần mới phát hiện con người cậu ấy tốt như vậy."
"Chuẩn, cậu ấy không xuất hiện trên buổi tiệc đính hôn với Hoắc Lăng, ngày hôm sau có tin bị bắt gian trên giường tại khách sạn luôn, đến giờ tôi còn nhớ đây này. Rất nhiều người ghê tởm xem xong tin tức đều bình luận ý "dâm" với Sở Trần, còn phát đủ loại hình ảnh khí quan sinh thực, suýt không che chắn nổi. Giờ nhìn Sở Trần đứng nói chuyện với Hoắc Lăng có vẻ bình thường mà. Chắc là đồn thôi nhỉ?"
"Dù không phải lời đồn cũng mắc mớ gì tới đám người kia chứ?"
"Đúng đấy, Sở Trần cũng đâu ăn gạo nhà bọn họ!"
"Tôi cũng cảm thấy là lời đồn thôi. Sở Trần đẹp như vậy còn cần bao bạn giường à? Cậu ấy chỉ cần ngoắc ngón tay là cả đám người ùa lên ấy chứ, tôi còn không nhịn được đây này. Còn nữa, Sở Trần nấu cơm quá thơm. Nếu tôi có thể ở bên người như vậy, dù chỉ mấy ngày thôi tôi cũng hạnh phúc chết đi được."
"Chứ sao nữa!"
"Nghĩ cái gì thế, chú ý một chút đi, bây giờ Sở Trần là người có chồng rồi."
"À đúng... Không nói tôi cũng quên cậu ấy kết hôn rồi..."
Cuộc sống trên phi thuyền không có gì giải trí, buồn tẻ chán nản, chuyện buôn dưa cũng chỉ có chút như vậy thôi, những nội dung liên quan đến Sở Trần cứ như dài cánh, bay nhanh giữa dòng sinh viên khắp phi thuyền.
Chờ một tháng nữa trôi qua, hảo cảm của mọi người với Sở Trần đã hoàn toàn dâng cao.
Mà Sở Trần còn chẳng hiểu ra sao cả.
Cậu sống một tháng của thần tiên, không làm gì cả, sao tự nhiên mấy sinh viên này ai nấy đều hòa nhã với cậu thế?
...
Phi thuyền vẫn tiếp tục đâu vào đấy tiến về phía trước.
Tiền tuyến cách không còn xa nữa.
Tưởng tượng đến chuyện sắp sửa đối mặt chiến đấu với Trùng tộc, không khí trên phi thuyền lập tức căng thẳng hơn trước nhiều, ai nấy đều nắm chặt mọi thời gian để huấn luyện, các giáo viên dẫn đội thấy mà vui mừng.
Mà ở thời điểm mấu chốt này, Sở Trần lén lút hoàn thành giao dịch hạng nhất với Tứ Ngũ trong bếp.
Sở Trần nhét cái bọc mà Tứ Ngũ đưa mình vào ngăn tủ: "Cảm ơn."
Tứ Ngũ ăn trực cơm Sở Trần nấu lâu như vậy rồi, cắn người miệng mềm, tưởng tượng đến rời khỏi phi thuyền là không ăn được nữa còn có chút tiếc nuối. Nghe Sở Trần nói cảm ơn thì đáp: "Không có gì, không có gì đâu, quân đoàn chúng tôi quản không nghiêm, tôi nói với anh Hổ Tử là đi mua đồ cho cậu... Chỉ cần là chuyện của cậu thì ai cũng sẽ đi thôi, cũng đều hoàn thành thật tốt cho cậu."
Sở Trần cười.
Buổi tối ăn cơm xong, Sở Trần cầm cái bọc mà Tứ Ngũ đưa, lén lút về phòng như ăn trộm.
Cậu khóa trái phòng ngủ, thay quần áo, nhìn thoáng qua thời gian, lên mạng thực hiện huấn luyện chuyên nghiệp đơn giản. Chờ huấn luyện xong thì nghe được tiếng gõ cửa.
Sở Trần không hề bị ảnh hưởng.
Cậu làm trọn bộ huấn luyện đâu vào đấy rồi mới offline.
Mà đã qua mười phút từ lúc tiếng gõ cửa vang lên.
Sở Trần: "Ai thế?"
"Anh." Tiếng nói mất kiên nhẫn vang lên.
Xem ra là Lệ Phần.
Sở Trần nhướng mày.
Ngày mai là ngày phi thuyền hạ xuống tinh cầu tiền tuyến, Quân đoàn Phần Diệm nhất định sẽ rời đi, thế nên Sở Trần đã sớm lên kế hoạch cho ngày hôm nay rồi... nếu hôm nay là Lệ Nhiên tới thì làm Lệ Nhiên, nếu là Lệ Phần thì sẽ tóm lấy cái mông đà điểu của Lệ Phần.
Xem ra là Lệ Phần đen đủi.
Đáng thương quá đi!
Sở Trần nghĩ đến vẻ mặt lát nữa của Lệ Phần thì nhếch môi cười.
Cậu núp ra sau cánh cửa, mở cửa cho Lệ Phần. Người vừa vào tới, Sở Trần đã thuận tay khép cửa lại. Sở Trần "lạch cạch" khóa trái cửa, sau đó nhẹ giọng gọi: "Chủ nhân."
Lệ Phần vừa vào phòng đã lập tức sửng sốt.
Anh quay đầu lại, miệng khẽ nhếch, cả người ngây ra như phỗng.
Sở Trần từ cửa đi tới.
Cậu mặc bộ đồ hầu nam vừa người, lộ ra toàn bộ ưu điểm trên cơ thể, đặc biệt là eo thon chân dài. Phần eo cứ như một bàn tay có thể nắm hết, chân dài bị bao trong quần tây thẳng tắp, vừa cấm dục lại gợi cảm.
Nhưng trọng điểm không phải cái này.
Trọng điểm là hai cái tai phỏng thật trên đầu Sở Trần cùng cái đuôi xù to đùng sau mông cậu!
Lệ Phần đánh giá Sở Trần từ trên xuống dưới, yết hầu lăn lên lăn xuống.
Sở Trần đi từng bước về phía trước, Lệ Phần theo đó lui lại từng bước, vừa lui vừa hỏi: "Quần áo ở đâu ra thế?"
Sở Trần cười khẽ: "Anh đoán xem?"
Lệ Phần thầm đoán... trên phi thuyền chắc chắn không có, nói cách khác trong hành lý của Sở Trần mang theo quần áo và bộ đuôi tai này. Mà lúc trước Lệ Phần chỉ nói lúc Sở Trần đi nghĩa vụ sẽ đi theo, chưa nói cho Sở Trần mình cũng lên phi thuyền.
Vậy nên Sở Trần mang bộ quần áo này là muốn quyến rũ ai?
Lệ Phần nhướng mày, cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Sở Trần thấy Lệ Phần càng ngày càng lạnh nhạt, mặt càng ngày càng sa sầm thì cũng khó hiểu. Cậu lần theo ý nghĩ của Lệ Phần, sau đó cảm thấy dở khóc dở cười, nhẹ nhàng đánh lên trán Lệ Phần một cái: "Nghĩ gì thế hả?"
Hỏi xong lại thuận thế nhéo lỗ tai Lệ Phần: "Có phải lại cảm thấy em dâ.m đãng ong bướm, muốn quyến rũ ai không?"
Lệ Phần khiếp sợ.
Sao đoán chuẩn vậy!
Lệ Phần: "... Không."
Sở Trần hừ nhẹ: "Em nhìn thấu cái đầu nhỏ của anh lâu rồi. Là em nhờ đàn em của anh lúc tới tinh cầu khá lớn gần đó mua đồ ăn tiện đường mua cho em đấy."
"... Là vậy à."
Ánh mắt Lệ Phần quét qua đuôi của Sở Trần.
Sở Trần buông tay, nháy mắt khôi phục dáng vẻ thẹn thùng vừa rồi.
Cứ như người vừa nắm lỗ tai Lệ Phần không phải cậu vậy.
Cái đuôi sau lưng cậu chứa ý thức truyền cảm, thoạt nhìn chân thật vô cùng, còn lông xù... không ai có thể kháng cự lông xù. Sở Trần cố ý lắc lắc đuôi, hỏi Lệ Phần: "Đáng yêu không?"
"Đáng yêu."
"Vậy hôm nay anh dập em hay em nhún anh?"
Sở Trần cười khẽ: "Hay là anh muốn cưỡi một chút?"
...
Chuyện bên lề:
Sau khi Sở Trần cắn Lệ Phần, người của Quân đoàn Phần Diệm thấy trên vai sếp mình có một dấu răng.
Mọi người: "Kíc,h thích!"