Lệ Phần cười khẩy: “Điều này cậu không cần lo, trong nhà đều dùng vật liệu cao cấp nhất để xây dựng, cho dù bây giờ có người lái chiến hạm đến nổ đại bác cũng phải ba phát mới công phá được.”
Sở Trần nhướng mày, khoa trương “oa” một tiếng, nói: “Lợi hại thế.”
Ngoài mặt Lệ Phần chẳng tỏ ra chút cảm xúc nào nhưng trong lòng lại thầm nghĩ Sở Trần đúng là chẳng biết gì.
Bây giờ đại đa số vật liệu xây dựng đều là khoa học kỹ thuật đỉnh cao, trộm làm sao có thể tùy tiện vào nhà được, chứ đừng nói đến luật pháp càng lúc càng nghiêm khắc, những kẻ trộm một khi bị bắt sẽ phải đến hành tinh bỏ hoang lao động khổ sai đến chết.
Nên chẳng ai ngu ngốc mà đi làm trộm cả.
Nhà họ Sở ở Vọng Thành cũng tính là có tiền, không tới mức để Sở Trần đến những kiến thức cơ bản này cũng không biết đấy chứ?
Lệ Phần bỗng nghĩ đến chuyện Sở Nguy Vân bao năm nay chẳng để ý tới Sở Trần cùng với chuyện Sở Trần bây giờ vẫn học ở trường hạng trung, bèn không nhịn được mà chau mày.
Sở Trần chắc chắn không ngốc.
Kẻ gây ra tất cả những hậu quả này rất có khả năng là Sở Nguy Vân…
Lệ Phần còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Sở Trần lên tiếng: “Nhưng mà kiến trúc lợi hại như thế thì anh vào đây bằng cách nào?”
Lệ Phần: “?”
Bỗng chốc Lệ Phần không kịp phản ứng. Bây giờ anh mới phát hiện ra Sở Trần vốn không hề thực sự lo rằng nhà bị trộm, cũng không phải không biết đến những kiến thức cơ bản này.
Biểu hiện này của cậu chỉ là để âm thầm châm biếm anh là trộm thôi!
Khóe miệng Lệ Phần xệ xuống.
Anh không vui nhìn Sở Trần: “Trước kia tôi cũng là chủ của ngôi nhà này, nơi đây có ghi nhớ lại gen của tôi, đương nhiên tôi có thể vào được rồi.”
Sở Trần cười đáp: “Thế à. Anh trai lấy đồ xong chưa?”
“Lấy xong rồi. Cậu không phải giục tôi, bây giờ tôi đi luôn đây.”
Lệ Phần tự cho rằng đã hiểu được ý Sở Trần muốn đuổi người.
Giọng nói của anh lạnh lùng, quay người đi ngay nhưng lại bị Sở Trần kéo tay lại.
Vừa thức dậy nên ngón tay của cậu còn ấm.
Lòng bàn tay của cậu áp lên cánh tay của Lệ Phần có xúc cảm mềm mại.
Lệ Phần hơi sững lại, mất kiên nhẫn nói: “Lại làm sao nữa?”
Sở Trần chẳng thèm để ý tới biểu cảm và giọng điệu của Lệ Phần.
Cậu dịu dàng đáp: “Lúc trước em có nghe được chuyện của anh từ chỗ ba mẹ. Giờ này rồi còn để anh đi, bên ngoài gió to lại lạnh thế này, chưa cần nói Nhiên Nhiên sẽ đánh giá em thế nào, nếu để ba mẹ biết chuyện, chắc chắn ông bà sẽ không vui. Hơn nữa, em cũng sợ anh ra ngoài xảy ra chuyện.”
Lệ Phần liếc nhìn Sở Trần.
Người này lại có ý gì đây?
Lúc trước cứ cuống lên đuổi mình đi, bây giờ lại muốn giữ mình lại?
Lại còn bắt lấy tay mình lại nữa, mãi chẳng thả ra…
Cậu ta cố ý?
Ánh mắt của Lệ Phần thềm vài phần đánh giá.
Tiếp ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng Sở Trần cười, nói: “Phòng của anh cũng chưa dọn dẹp, ga giường đều bị mang đi hết rồi. Thế này đi, em trai anh đang ngủ trên ghế sofa, em đi gọi anh ấy về phòng ngủ với em, còn anh ngủ tạm trên ghế một đêm là được.”
Lệ Phần: “...”
Bây giờ trên ghế làm gì còn em trai nào nữa!
Lệ Phần bất giác rời tầm mắt không nhìn Sở Trần nữa, đổi giọng thản nhiên nói: “Lúc tôi đến không nhìn thấy trên ghế có người. Tôi đứng ở cửa phòng cậu cũng là vì muốn tìm Lệ Nhiên.”
“Thế à?”
Sở Trần ý tứ sâu xa nhìn Lệ Phần.
Với thân phận của Lệ Phần, bình thường vốn không cần thiết phải nói dối.
Anh cũng chẳng có bản năng nói dối gì cả, lý không thông mà tình cũng không đạt, thậm chí tai anh còn đang ửng đỏ lên.
Để che giấu đi vẻ chột dạ, Lệ Phần lại khôi phục giọng điệu mất kiên nhẫn, khoát tay, nói: “Tôi nào có biết Lệ Nhiên đi đâu? Tôi còn đang thấy lạ đây này…”
Sở Trần càng nói với vẻ kỳ quái: “Em có hỏi anh là anh ấy đi đâu à?”
Lệ Phần hơi nghẹn lại: “… Tôi tiện nói thế thôi. Nếu nó đã không ở đây tôi cũng không nói nhiều với cậu nữa, tránh cho cậu lại nói gì làm gì để Lệ Nhiên bắt gặp hiểu lầm. Tôi đi trước đây.”
Sở Trần dứt khoát gật đầu luôn, đáp: “Vâng.”
Lệ Phần quay người đi xuống tầng.
Ngồi quen xe lăn nhiều, không hay dùng hai chân đi lại khiến động tác lúc Lệ Phần đi xuống cầu thang khá ngượng nghịu chứ không lưu loát như người bình thường.
Sở Trần đứng sau lưng Lệ Phần nhìn một lúc.
Bí mật trên người chồng cậu ngoại trừ việc đa nhân cách ra thì bây giờ lại còn thêm một bí mật nữa, chẳng chịu thua kém cậu chút nào.
Nhiều thì cứ nhiều đi, còn để cậu bắt gặp…
Ngốc thế không biết.
Sở Trần mỉm cười thầm nghĩ, thôi vậy, dù sao cũng là chồng mình tự tìm về, chịu khó gánh vác thêm một chút.
Cũng giống như cậu không kể chuyện mình xuyên qua với chuyện thế giới này là một quyển tiểu thuyết cho Lệ Nhiên biết, Lệ Nhiên cũng có quyền không kể cho cậu biết chuyện mình bị đa nhân cách và chuyện hai chân giả bộ bị tàn tật.
Với lại…
Dáng vẻ khi Lệ Nhiên đứng lên cũng đẹp trai lắm.
Đôi chân dài, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, khí chất cường thế mạnh mẽ nhưng cũng khiến cho người ta có cảm giác an toàn.
Muốn “ngủ”.
Trong đầu Sở Trần bỗng xuất hiện mấy hình ảnh kia, cậu vô thức liếm môi dưới rồi lại nằm xuống giường, một chân hơi chống lên, một lát sau bò dậy vào phòng tắm xả nước rồi mới nằm xuống giường một lần nữa.
Ngủ một giấc tỉnh lại chẳng thấy tầng dưới có ai.
Xem ra Lệ Nhiên vẫn chưa trở lại.
Sở Trần tự làm một bữa sáng đơn giản cho mình, vừa ăn vừa xem vòng tay, bỗng cậu nhìn thấy một tin nhắn mới.
Là tin nhắn do bạn của nguyên chủ tên là Văn Hướng Dương gửi tới.
Văn Hướng Dương này cũng chính là người đã đưa cách thức liên lạc của Lệ Nhiên cho Sở Trần, sau đó Sở Trần bận rộn quá cũng không liên lạc lại với cậu ấy, thỉnh thoảng hai người nói chuyện cũng là kiểu trêu đùa lẫn nhau chứ không quá nghiêm túc.
Văn Hướng Dương: "Trần Trần ơi, dạo này tôi không nhìn thấy cậu ở quán bar, chết dẫm ở xó nào rồi?"
Văn Hướng Dương: "Tối mai có vụ tụ tập, cậu đến không?"
Sở Trần: "Vụ gì đấy?"
Văn Hướng Dương: "Đệt, ông tổ của con ơi, cuối cùng cậu cũng trả lời tin nhắn rồi. Đã mấy tiếng rồi hả? Vụ tụ tập do nhà họ Vương tổ chức, hình như cũng có chút liên quan đến anh trai họ không biết bên nội hay bên ngoại của cậu đấy, hay là đi hóng hớt đi?"
Anh họ?
Sở Trần xoa cằm, vốn không thấy hứng thú cho lắm bây giờ ngược lại lại thấy bừng bừng khí thế rồi.
Mẹ của Sở Trần tên Giản Đại vì để cưới Sở Nguy Vân nên đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Giản, nhà họ Giản cũng không bao giờ còn liên lạc với Giản Đại nữa. Sau này lúc Sở Trần còn chưa sinh ra, nhà họ Giản đã chuyển nhà đến bên ngoài hệ tinh hà xa xôi.
Không ai biết họ chuyển đến hệ tinh hà nào.
Cho nên bây giờ Sở Trần chỉ có một anh họ chính là con trai của bác cả, tên là Sở Dục.
Chuyện cười của Sở Dục cậu không thể không xem.
Còn chưa nói lần này Văn Hướng Dương mời cậu nữa, cậu có lý do chính đáng để xuất hiện.
Sở Trần: "Thời gian? Địa điểm?"
Văn Hướng Dương: "Cậu đúng là gã đàn ông lạnh lùng! Trả lời tin nhắn cũng lạnh nhạt như thế, xem ra tôi đây không phải là em yêu mà cậu yêu nhất rồi. Nhưng cậu phải đợi một chút, bây giờ tôi đang ở nhà nghe chửi, đợi lát nữa về phòng tôi sẽ gửi luôn địa chỉ cho cậu. Tối nay không gặp không về nhé."
Sở Trần dở khóc dở cười.
Đang nghe chửi mà còn có thời gian gửi tin nhắn dài như thế cho cậu?
Đúng là ngứa đòn.
Sở Trần tiện tay gửi một emoji sang cho bạn. Vừa đứng dậy khỏi bàn ăn lại nhận được tin nhắn của Sở Nguy Vân.
Sở Nguy Vân: "Đã qua bao lâu rồi mà bên Phong Như Vân không nhắc đến chuyện cho con đính hôn lại với Hoắc Lăng thế?"
Sở Trần nhướng mày.
Ông ta đang cuống đấy hả?
Cậu mỉm cười: "Ba, chuyện này không vội được đâu. Ba xem trên mạng vẫn còn bàn tán chuyện khách sạn lúc trước, lại còn cả một loạt tác phong phía sau kìa, cho dù trí nhớ của cộng đồng mạng có ngắn hạn thì cũng không nhanh đến thế đâu."
Sở Nguy Vân đọc tin nhắn xong có chút rầu rĩ.
Ông ta vốn muốn nhân chuyện này để dạy cho Sở Trần một bài học, nhưng trải qua vài lần lúc trước cũng khiến cho Sở Nguy Vân rút kinh nghiệm, ông ta biết có dạy dỗ cũng không có tác dụng mà ngược lại còn bị Sở Trần đẩy đi xa hơn.
"Thế có cách nào khác để đẩy tiến độ không?"
Sở Nguy Vân quả thực sốt ruột lắm rồi.
Gần đây đen đủi thế nào mà ông ta cứ như gặp hạn.
Công ty thường xuyên xảy ra chuyện khiến cho Sở Nguy Vân sứt đầu mẻ trán đã đành, trước mắt còn có một lô hàng không xuất đi được, cũng không liên lạc được với người phụ trách của công ty bên mua. Tiền vốn cần xoay nhiều đến mức cả ngân hàng cũng không muốn tiếp tục cho bọn họ vay tiền nữa, khiến ông ta đứng ngồi không yên.
Đính hôn xong rồi…
Mới có thể dễ đi tìm nhà họ Hoắc bàn việc bàn tiền!
Còn chưa đính hôn ai thèm để ý đến ông ta?
Nhưng ngược lại, Sở Trần lại không hề thấy sốt ruột, cậu tiện tay mở tài liệu về nhà họ Sở lúc trước có được ra xem, nhìn thấy vấn đề vốn được ghi trên đó, khóe môi cong lên cười lạnh, nhưng dòng chữ được gõ ra lại vô cùng ấm áp.
"Ba à, bây giờ Hoắc Lăng cũng tính như có chút tình cảm với con, nhưng còn chưa đến điểm giới hạn đâu. Trong lòng anh ấy vẫn còn có người khác, chuyện này thực sự không thể vội được. Những sao tự dưng ba lại giục thế?"
Đương nhiên Sở Nguy Vân sẽ không nhắc tới vấn đề tài chính công ty với Sở Trần.
Ông ta tùy tiện ứng phó qua loa.
"Không sao, chợt nghĩ đến nên hỏi thêm thôi. Đúng rồi, Văn Gia Ngọc mà con nhắc đến lúc trước, ba có tìm được một ít tư liệu, cậu ta cũng không có uy hiếp gì lớn đâu, cậu ta cũng đã tìm được bạn trai khác ở hệ tinh hà H-310 rồi, hai người còn đi khách sạn với nhau. Con nói chuyện này với Hoắc Lăng, đừng để trong lòng Hoắc Lăng còn nhớ nhung đến cậu ta nữa."
Sở Trần: “?”
Cái gì?
Văn Gia Ngọc cùng người khác vào khách sạn?
Sở Trần hơi ngẩng cổ, bắt đầu nhớ lại tình tiết truyện trong nguyên tác.
Mặc dù Văn Gia Ngọc toàn đứng núi này trông núi nọ thích giữ phương án dự phòng và để những người đó giúp mình làm việc, nhưng trong nguyên tác hình như không viết rõ cậu ta có xảy ra quan hệ với người nào.
Nhiều nhất cũng chỉ là hôn gì thôi…
Sao ở đây lại nâng cấp thành đi khách sạn rồi?
Hay là về sau còn có tình tiết khác mà cậu không đọc đến?
Nếu thế Văn Gia Ngọc kia cũng “vãi” ra phết.
Lúc trước Sở Trần chỉ xem lướt qua cảm thấy không hứng thú lắm nên vứt quyển tiểu thuyết không đọc.
Cậu “chậc” một tiếng, ngứa tay mở mấy trang mua bán ra xem.
Lúc Lệ Nhiên ngồi xe lăn về đến nhà nhìn thấy Sở Trần đang nằm trên giường, vắt chéo hai chân có vẻ thư thái lắm, mà trên máy chiếu trước mặt là màn hình xanh lét.
Anh hơi sững lại, hỏi: “Em đang làm gì đấy?”
Sở Trần tiện đáp: “Sinh nhật của Hoắc Lăng sắp đến rồi, em đang chuẩn bị quà cho anh ấy. Anh cũng biết đây, bây giờ em còn đang diễn kịch, cũng phải thêm một khoảng thời gian nữa mới rời khỏi nhà họ Sở được…”
Cậu nói xong liền lật phắt người ngồi dậy, đôi mắt sáng lấp lánh nói: “Chồng ơi, anh có ý tưởng gì hay ho không?”
Lệ Nhiên: “…”
Lệ Nhiên không tiếp lời, anh điều khiển xe lăn đến gần Sở Trần, nói chuyện khác: “Tối hôm qua công ty có chuyện nên anh nằm một lát trên ghế rồi đi luôn, lúc ấy muộn quá nên không nói với em.”
“Ồ.”
Sở Trần không hứng thú ậm ừ một tiếng, lại lật xem mấy trang mua sắm, bỗng nhiên chỉ vào đôi giày thể thao màu xanh neon, nói: “Đôi này được đấy, rất nổi bật, nhìn từ xa sẽ nhận ra ngay, chọn nó luôn.”
Lệ Nhiên cúi mặt không nói gì.
Sở Trần quay đầu, cười như không cười, hỏi: “Em cũng mua cho anh một đôi nhé?”
Ánh mắt của Lệ Nhiên lướt qua người Sở Trần đang nằm trên giường.
Cơ thể Sở Trần gầy mảnh, nằm trên giường đè lên chăn, dường như cả người đang rơi vào giường mềm mại.
Hai chân cậu đặt bằng, nơi không có quần áo ngủ che chắn để lộ ra làn da trắng sáng chói mắt, lúc nghiêng người, vòng eo cũng lộ ra đường cong rất đẹp.
Sở Trần cười lên luôn rất đẹp, lúc này trong mắt còn có thêm tia châm biếm lại khiến người ta thấy một loại cảm giác khác.
Cậu lưu loát nhổm dậy, hai chân quỳ trên giường, một tay chống người lập tức đổ đến trước mặt anh, cổ áo ngủ cực rộng rơi xuống, ở vị trí của Lệ Nhiên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy vòm ngực và điểm hồng nào đó của Sở Trần.
Anh vô thức vươn tay ra che kín áo ngủ của Sở Trần lại, giữ trên cổ che thật kín.
Sở Trần cúi thấp đầu nhìn.
Sở Trần: “?”
Mình cưới phải người kiểu quái gì thế này?
Liễu Hạ Huê đấy à?
...
Chuyện bên lề:
Sở Trần: Có vẻ hơi bị “bất lực”.