Ông ta đã chờ Sở Trần cả một ngày, thấy mặt trời ngả về Tây, ánh hồng bao phủ ngoài cửa sổ thì bắt đầu thấp thỏm không yên lên.
Chẳng lẽ Sở Trần đổi ý rồi?
Chẳng may nó không muốn đưa tiền thì con mình phải làm sao bây giờ?
Ngay khi Sở Nguy Vân suy nghĩ mông lung, do dự không biết có nên liên lạc Sở Trần không thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Sở Trần vóc người cao ráo bước vào phòng bệnh, vừa liếc mắt thấy dáng vẻ trông mòn con mắt của Sở Nguy Vân thì cười khẽ một tiếng, kéo ghế nhỏ bên cạnh ngồi xuống, mở vòng tay thông minh ra: “Để ông chờ lâu rồi, ban nãy tôi phải đi học nên tới chậm.”
“... À.”
Sở Nguy Vân nhìn Sở Trần, nét mặt trở nên phức tạp.
Trước kia ông ta vẫn luôn không chú ý tới đứa con trai này.
Hôm nay gặp mặt, nhìn gương mặt tinh xảo rất giống Giản Đại của Sở Trần, Sở Nguy Vân mới khắc sâu ý thức được, đứa con trai này thật sự không giống hình tượng trong ký ức của ông ta.
Cậu đã thay đổi quá nhiều.
Giờ phút này, dù cậu yên lặng ngồi tại chỗ, cúi thấp đầu không nói gì nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người tại đây.
Ánh mặt trời chiếu trên người mạ lên cơ thể cậu một lớp vàng óng, chiếu làn da trắng nõn của cậu trở nên trong veo. Ngay cả bệnh nhân ở hai giường bệnh còn lại đều không nhịn được hỏi Sở Nguy Vân: “Đây là con trai ông à?”
Sở Nguy Vân sững sờ đáp: “... À, phải.”
“Đứa nhỏ này xinh xắn thật.”
“Đúng vậy, nhìn là biết thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, không phải làm gì đúng không? Xem ngón tay cậu ấy kìa, đẹp thật đấy.”
Sở Nguy Vân miễn cưỡng cười: “Phải.”
“Con ông có người yêu chưa?” Một người hỏi.
Vừa lúc Sở Trần ngẩng đầu lên, nghe hỏi như vậy thì cười nói: “Cảm ơn chú đã khen cháu, nhưng cháu kết hôn rồi ạ.”
“Ôi, sao kết hôn sớm vậy chứ!”
Người kia tiếc nuối ra mặt.
Sở Trần hơi ngượng ngùng cười, lần nữa cúi đầu nhìn vòng tay thông minh.
Nét mặt Sở Nguy Vân càng thêm phức tạp.
Thật ra thì dù là vẻ ngoài, ăn mặc hoặc chiều cao…
Sở Trần đều giống hệt trong trí nhớ của Sở Nguy Vân, nhưng giờ cậu thật sự thay đổi rồi.
Khi đi đường không gù lưng gục đầu nữa mà tràn đầy tự tin, gương mặt vốn hơi âm trầm lúc này luôn mang nụ cười nhẹ nhàng, khiến người ta nhìn thôi cũng sinh ra hảo cảm.
Dù nói năng hay hành xử đều có lý có cớ, đùa bỡn cả nhà họ Sở rung chuyển không ngừng…
“Ông Sở?” Sở Trần nhướng mày.
Sở Nguy Vân chợt tỉnh hồn.
Ông ta phản xạ mà chau mày: “Thằng nhóc này, gọi ba là gì đấy.”
Sở Trần cười: “Chúng ta sắp sửa đoạn tuyệt quan hệ ba con rồi, thích ứng trước một chút cũng được.”
Giường bệnh bên cạnh đều vểnh lỗ tai nghe hai người đối thoại.
Vừa nghe đến muốn đoạn tuyệt quan hệ ba con thì đều giật mình ngạc nhiên.
Sở Nguy Vân đã không rảnh mà bận tâm người ngoài nữa.
Ông ta nhìn Sở Trần đã tiếp tục cúi đầu xuống, bỗng thấy câm nín không nói được gì.
Đúng vậy.
Bọn họ sắp đoạn tuyệt quan hệ rồi, sau này gặp lại nhau chính là người xa lạ.
Sở Trần tải đơn xin trên mạng xuống, điền tin tức cá nhân cơ bản của mình và Sở Nguy Vân, sau đó viết rõ điều kiện năm triệu và đính kèm ghi âm, trình xin xác nhận.
Xã hội thời đại Tinh Tế, loại văn kiện thế này chỉ cần thỏa mãn tất cả điều kiện thì tốc độ xử lý sẽ rất nhanh.
Đúng như dự đoán, không lâu sau văn kiện đã được đóng dấu gửi lại.
Sở Trần trực tiếp chạm lên vòng tay thông minh của Sở Nguy Vân, chuyển năm triệu qua, chụp lại thông báo chuyển khoản, đính kèm vào văn kiện thứ hai, lần nữa trình xin xác nhận. Chờ lát sau, đơn gửi lại vòng tay thông minh của cả hai bên, văn kiện đoạn tuyệt quan hệ của hai người chính thức có hiệu lực.
“Xong rồi.”
Sở Trần liếc nhìn thời gian, mới mười lăm phút.
Tốc độ thao tác chuyện này nhanh hơn cậu nghĩ nhiều.
Sở Trần đứng lên: “Thủ tục đã hoàn thành, tiền cũng cho ông rồi. Người yêu tôi đang chờ dưới tầng, tôi đi trước đây.”
Cậu xoay người không chút lưu luyến.
“Này...”
Sở Nguy Vân chợt lên tiếng.
Sở Trần đi được hai bước thì quay đầu lại, nhướng mày nhìn Sở Nguy Vân.
Ánh mắt Sở Nguy Vân có phần rời rạc.
Ông ta muốn nói: ‘Sở Trần, con có thể gọi ba một lần cuối cùng không?’
Nhưng Sở Nguy Vân nín nửa buổi, thật sự không thể nói ra miệng. Ông biết những lời này sẽ bị Sở Trần giễu cợt, vậy nên chỉ có thể đổi cách khác, nhẹ giọng hỏi: “Con… người yêu con đối xử tốt với con chứ?”
Sở Trần ngạc nhiên: “Làm sao? Sau khi chúng ta đoạn tuyệt quan hệ ông lại bắt đầu quan tâm vấn đề này à?”
Sở Nguy Vân lúng túng ra mặt.
Quả nhiên.
Sở Nguy Vân thầm nghĩ, biết vậy đã không hỏi.
“Anh ấy rất tốt với tôi.” Sở Trần nói: “Ông nhìn tôi giống sống không tốt à?”
Hai tai Sở Nguy Vân nóng lên, cũng cảm thấy mình hỏi ra một câu hỏi ngu xuẩn.
Đúng vậy.
Nếu sống không tốt, nụ cười của Sở Trần chắc chắn sẽ không rạng rỡ như vậy… con người cũng không thay đổi lớn như thế.
Nghĩ đến người Sở Trần gả, đáy lòng Sở Nguy Vân lại dâng lên một chút tự trách.
Sau khi ông ta biết Sở Trần lập gia đình, sợ Sở Trần lừa mình nên lập tức đi điều tra tin tức cụ thể, biết Sở Trần gả cho Lệ Nhiên, kẻ tàn tật hai chân, tinh thần bạo loạn nhà họ Lệ kia.
Mà hai người thậm chí chỉ gặp một lần.
Lúc ấy chắc hẳn Sở Trần gấp gáp muốn thoát khỏi nhà họ Sở, muốn cho nhà họ Hoắc tín nhiệm mình nên mới quyết định kết hôn qua loa như vậy.
Nếu không phải thế, thằng bé có thể gả cho một người tốt hơn nhiều.
Ít nhất đối tượng cũng không phải Lệ Nhiên chỉ có hai năm tuổi thọ kia.
Cuối cùng, Sở Nguy Vân vẫn không thể nói ra lời trong lòng.
Ông ta nhìn theo bóng lưng Sở Trần rời đi, lại nhìn năm triệu hiển thị trên vòng tay thông minh, nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.
…
Sở Trần nhảy chân sáo xuống bậc thang bệnh viện, chạy thẳng tới chỗ xe bay.
Cậu đặt mông ngồi xuống cạnh Lệ Nhiên, mở ra văn kiện đoạn tuyệt quan hệ với Sở Nguy Vân trong vòng tay thông minh, tự phối âm hiệu: “Tada! Nhìn xem cái gì này?”
“Thành công rồi à?”
Lệ Nhiên thuận miệng hỏi, quét mắt nhìn văn kiện, thấy dấu đỏ thì khẽ gật đầu.
Xe bay xuất phát, bay về nhà.
Sở Trần cười híp mắt thu vòng tay lại, tựa lên bả vai Lệ Nhiên, tìm một vị trí thoải mái: “Đương nhiên. Có thu âm làm chứng, Sở Nguy Vân tự nguyện, vậy nên thủ tục làm rất nhanh. Sau này cũng không cần lo ông ta đổi ý nữa. Nếu không phải vì cái này, em cũng không cần phí công tốn sức đến thế.”
“Ừ.”
Lệ Nhiên đang nói thì cơ thể hơi nhúc nhích, đầu Sở Trần trên bả vai anh cũng lắc lư theo. Lệ Nhiên dứt khoát ngồi cố định: “Người của quân đoàn đã theo dõi tài khoản của Du Nhiễm, chờ tiền chuyển vào sẽ báo cho anh ngay.”
“Ừm.”
Sở Trần đáp.
Cậu thật sự mệt mỏi, đầu đặt trên vai Lệ Nhiên, cơ thể dựa vào cánh tay anh, chỉ lát sau đã ngủ thiếp đi.
Về đến cửa nhà, Sở Trần còn chưa tỉnh lại.
Lệ Nhiên ngồi yên không động.
Màn đêm buông xuống.
Hôm nay không có trăng, ánh sao rải rác trên không trung, có sáng có tối, cũng không biết là đèn tín hiệu của chiến hạm nào đó hay là những tinh cầu khác ở chốn xa xôi.
Lệ Nhiên nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng bên tai, rũ mắt xuống.
Trong xe bay mở chế độ tiết kiệm năng lượng, ánh đèn mờ tối.
Nhưng Lệ Nhiên chỉ cần quay đầu vẫn có thể nhìn rất rõ lông mi dày hơi cong của Sở Trần, cộng thêm sống mũi cao. Sợi tóc mềm mại dán vào gò má của Lệ Nhiên, hơi ngứa, Lệ Nhiên lại vẫn không nhúc nhích.
Anh sợ đánh thức Sở Trần.
Không biết qua bao lâu, Sở Trần đạp chân, khẽ "ừm" một tiếng rồi từ từ mở mắt. Sau khi ý thức được vẫn đang ở trong xe bay, Sở Trần phản xạ ngồi phắt dậy.
Một cơn đau bén nhọn ập tới.
Không xoay được.
Sở Trần: “...”
Lệ Nhiên: “Dậy rồi à?”
Sở Trần hậm hực: “… Ừm.”
Lệ Nhiên còn tưởng Sở Trần sẽ xoay đầu lại, nhưng Sở Trần vẫn duy trì động tác này như cũ, cứ như không muốn xuống xe vậy. Nhưng ngồi trong xe cũng không có gì hay.
Lệ Nhiên cau mày, ý thức được không đúng: “Sao thế?”
Sở Trần: “... Hình như em bị trật khớp cổ rồi. Đau quá.”
Lệ Nhiên: “...”
Sở Trần ngoẹo đầu xuống xe bay, không cần nghĩ cũng biết dáng vẻ mình bây giờ nhất định rất ngu xuẩn. Cậu vừa vào cửa đổi giày vừa giơ tay xoa cổ, khóc không ra nước mắt nói: “Em chưa bao giờ tàn tạ thế này… Sao anh không gọi em dậy?”
Lệ Nhiên: “Thấy em ngủ ngon quá.”
Lý do này cũng tạm được.
Sở Trần khẽ xoay cổ, nhưng hơi nhúc nhích thôi đã cảm thấy rợn cả người. Chỉ có thể thiết lập trình tự cho người máy nhỏ, ngồi ở trên ghế sô pha hưởng thụ người máy nhỏ không nhẹ không nặng đấm bóp.
Chờ đến tối, Lệ Nhiên nhận lấy việc của người máy nhỏ, tiếp tục xoa bóp cổ cho Sở Trần.
Qua một đêm, cổ Sở Trần đã không còn đau nữa.
Buổi chiều vừa tan học, Sở Trần phát hiện vòng tay thông minh có một tin nhắn do Lệ Nhiên gửi từ hai tiếng trước.
Lệ Nhiên: "Du Nhiễm đã nhận được năm triệu từ Sở Nguy Vân, bây giờ đang ở nhà, người của quân đoàn đang giám thị cô ta, cũng tra được cô ta mua vé tàu đi hệ tinh hà khác ngay trong đêm nay. Em định khi nào dẫn người của quân đoàn đi tìm cô ta?"
Thậm chí vé tàu cũng mua sẵn rồi.
Thật là tuyệt tình.
Sở Trần cười híp mắt nhắn lại: "Bây giờ luôn. Em vừa tan học, anh đến đón em được không?"
"Chỗ cũ."
"Ừm, vậy giờ em đi ra."
Sở Trần nhanh chóng ra cửa trường, leo lên xe bay. Hai người cùng nhau đến nơi ở của Du Nhiễm.
Bản thân Du Nhiễm vốn không giàu có, bằng không lúc cô ta gả cho Sở Nguy Vân đã không bị người nhà họ Sở ngăn cản đến vậy.
Hơn nữa, sau khi những chuyện dơ bẩn lúc trước bại lộ, Du Nhiễm đã xem như đắc tội cả Sở Nguy Vân và Sở Trú, cô ta sợ hai người chịu đả kích trả thù nên mới cố ý trốn tránh tại khu phố cũ kỹ này.
Tuy hoàn cảnh nơi này rất kém, nhưng được cái không cần xác nhận thông tin cá nhân.
Người của Quân đoàn Phần Diệm cũng theo một đường từ bệnh viện đến nơi này.
Sở Trần vừa xuống xe đã thấy xung quanh có vài người đi đường nhìn về phía mình.
Trang phục trên người cậu quá khác biệt với nơi này.
Sở Trần không để ý, đưa mắt nhìn bốn phía.
Cả con phố này mỗi tầng trệt đều là cửa hàng mặt tiền, bán một ít sản phẩm thiết yếu hàng ngày như dịch dinh dưỡng, người máy nhỏ vân vân. Tầng hai trở lên là hộ gia đình, trong một hành lang chật hẹp cách đó không xa còn có vài thiếu niên, thiếu nữ ăn mặc đặc sắc.
Vừa thấy Sở Trần nhìn tới bên đó, bọn họ rối rít quăng cho Sở Trần mấy ánh mắt quyến rũ.
Một người trong đó cất cao giọng: “Anh trai nhỏ, đến chơi không?”
Hử?
Sao còn có loại người này?
Sở Trần lần đầu thấy tình cảnh này, không nhịn được mà nhìn nhiều vài lần, nhưng mấy người này đều không đẹp bằng một phần vạn của Lệ Nhiên.
Hoa dại sao thơm bằng hoa nhà được!
Sở Trần quay đầu, vừa định hỏi Lệ Nhiên có muốn cùng đi lên tìm dì Du Nhiễm hay không đã thấy đối phương cau mày, vẻ mặt mê man khó hiểu, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ hung ác.
Sở Trần: “...”
Lệ Phần vừa đạt được thân thể, còn chưa quen thuộc hoàn cảnh và tình huống xung quanh, vốn hơi nghi hoặc, nhưng vừa đối mặt với Sở Trần đã điều chỉnh lại bản thân, bày ra dáng vẻ như mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay.
Cứ như thể anh biết vì sao bọn họ lại tới nơi này vậy.
Chậc.
“Đi thôi.”
Sở Trần đưa lưng về phía Lệ Phần: “Không phải anh nói chưa từng chơi gái bao giờ à? Hôm nay dẫn anh đi chơi thử.”