Mục lục
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Không hổ danh là con cháu của Triệu gia, Tiểu Triệu công tử cũng rất có khí khái đảm đương.

Cố Hàn Phong cười nhạt 1 tiếng:

- Nếu đã như vậy thì ta đây sẽ thỏa mãn nguyện vọng cho cậu.

- Này, dừng tay.

Trứớc khi Cố Hàn Phong muốn bẻ gãy tay của Triệu Hiểu Trác thì Tiểu Yêu Tinh chợt nôn nóng, nàng nhanh chóng nhảy xuống xe, sau đó trừng mắt nhìn Cố Hàn Phong.

- Nếu anh dám bẻ gãy tay Hiểu Trác, tôi sẽ để chồng bẻ gãy tay của anh.

Cố Hàn Phong quay đầu nhìn Tiểu Yêu Tinh, ánh mắt có chút cô đọng:

- Vị này có lẽ là thiếu nữ thiên tài của Triệu gia, là Triệu Yêu Yêu tiểu thư phải không?

- Đúng vậy, tôi là Triệu Yêu Yêu, mau thả Hiểu Trác ra, nếu không tôi sẽ cho anh đẹp mặt.

Tiểu Yêu Tinh thở phì phò nói.

- Yêu Yêu tiểu thư, sau khi tôi bẻ gãy tay thì sẽ thả hắn ra.

Cố Hàn Phong cười nhạt 1 tiếng, hắn vừa nói xong thì đột nhiên vặn tay, 1 tiếng rắc vang lên, xương cổ tay của Triệu Hiểu Trác đã gãy.

Triệu Hiểu Trác đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn không kêu 1 tiếng, cố gắng nhịn được.

- Anh.. Anh dám bẻ gãy tay của Hiểu Trác?

Tiểu Yêu Tinh đầu tiên là giật mình, sau đó nàng rất tức giận:

- Tôi đã cảnh cáo anh, không cho phép anh bẻ gãy tay Hiểu Trác.

- Đã để Yêu Yêu tiểu thư thất vọng rồi.

Cố Hàn Phong lúc này cuối cùng cũng buông Triệu Hiểu Trác, giọng điệu vẫn rất bình thản:

- Đáng tiếc dù có đại ca là Triệu công tử của cô ở đây, tôi cũng sẽ làm như vậy, dù biết Triệu gia các người là đệ nhất gia tộc thủ đô, nhưng tôi muốn cho các người biết, Cố Hàn Phong tôi không sợ các người.

Một ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua người Triệu Hiểu Trác và Tiểu Yêu Tinh, Cố Hàn Phong tiếp tục nói:

- Tôi không muốn coi Triệu gia các người là địch, nhưng các người cũng đừng tùy ý ức hiếp chúng tôi, hy vọng sau đây các người quay về có thể chuyển cáo những lời này cho vị đại ca kia.

- Hừ, tức chết ta.

Tiểu Yêu Tinh nổi giận, nàng hướng về chiếc xe Hummer nói 1 câu:

- Chồng, đến đây mau, giúp em bẻ gãy tay tên này ra.

Hạ Thiên nghe Tiểu Yêu Tinh gọi mình, cuối cùng cũng chậm rãi xuống xe. Thật ra hắn cũng không muốn quan tâm đến chuyện này, dù sao người bị đánh cũng là Triệu Hiểu Trác, không có quá nhiều quan hệ với hắn. Khi thấy Triệu Hiểu Trác bị đánh thì hắn còn cảm thấy có chút vui sướng, ai bảo tên kia không bao giờ khách khí với hắn?

Nhưng bây giờ Tiểu Yêu Tinh gọi, Hạ Thiên cũng chỉ có thể đi ra, kết quả là hắn đi đến trước mặt Cố Hàn Phong rồi lười biếng nói:

- Này, tự bẻ gãy tay hay để anh đây ra tay?

Ánh mắt Cố Hàn Phong chợt đảo lên người Hạ Thiên, hắn nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên khoảng 10 giây, sau đó mới thản nhiên nói:

- Tôi vẫn cảm thấy con nít yêu đương quá sớm cũng không tốt, vì những đứa bé thường hay xúc động, vì 1 cô gái nhỏ mà có nhiều kẻ liều mạng sống. Cũng vì 1 đứa bé gái mà Minh Tuấn bị đánh gãy 1 tay, tôi thật tình hy vọng cậu không nên theo chân bọn họ, vì 1 cô bé mà để tay mình phải gãy.

- Này, ai là cô bé? Tôi đã 17 tuổi đến nơi rồi.

Tiểu Yêu Tinh dùng ánh mắt bất mãn nhìn Cố Hàn Phong, sau đó nàng khoác tay Hạ Thiên:

- Chồng chồng, đừng nói nhảm với hắn, mau đánh hắn 1 trận, người này rất đáng ghét.

- Được rồi.

Hạ Thiên duỗi lưng 1 cái rồi lầm bầm:

- Hình như đã lâu rồi chưa đánh người.

Hạ Thiên hình như đã quên trước đó không lâu mình đã đạp văng Viên Thế Phong ở Bạch Ngọc Lâu, tất nhiên hắn vẫn chưa quên, nhưng khi đó còn chưa xem Viên Thế Phong là người mà thôi.

- Chồng, cố gắng lên.

Tiểu Yêu Tinh bắt đầu ở bên cạnh trợ uy, điều làm cho Triệu Hiểu Trác cảm thấy dở khóc dở cười chính là nha đầu kia rất hào hứng. Hắn không khỏi nghi ngờ, nha đầu kia rốt cuộc muốn giúp hắn hay đến đây tham gia náo nhiệt.

- Hiểu Trác, anh… Anh không sao chứ?

Tần Tiểu Lạc khẽ hỏi, nàng có vẻ hơi nhát gan, cũng không dám đứng ra ăn to nói lớn.

- Không có gì, chỉ là gãy tay mà thôi.

Triệu Hiểu Trác tỏ ra không quan tâm, nhưng trong lòng hắn vẫn nghĩ mãi không rõ, tên khốn Cố Hàn Phong sao lại lợi hại như vậy? Càng kỳ quái là vì sao trước kia hắn không biết Cố gia có 1 cao thủ như thế?

Lúc này Triệu HIểu Trác mơ hồ hiểu ra đại ca mình biết vài thứ gì đó, vì vậy đại ca mới không muốn hắn ra tay với Cố Minh Tuấn.

Khi Triệu Hiểu Trác nghĩ đến vấn đề này thì Hạ Thiên ở bên kia đã ra tay, hắn tùy ý đi đến trước mặt Cố Hàn Phong rồi đấm 1 cái.

- Không biết tự lượng sức.

Cố Hàn Phong nói mang theo chút ý vị khinh thường, với ánh mắt của hắn thì thấy nắm đấm của Hạ Thiên không có bất kỳ uy hiếp gì, không có lực lượng, không có tốc độ. Hạ Thiên nhìn có vẻ giống như 1 người không có bất kỳ chút công lực nào, thật sự giống như 1 người phụ nữ không biết võ công.

Cố Hàn Phong tùy ý vươn tay, hắn dùng 2 ngón tay kẹp lấy bàn tay của Hạ Thiên, tất nhiên cả quá trình rất thuận lợi.

Cố Hàn Phong khẽ dùng sức, định để cho Hạ Thiên 1 bài học, vì vậy hắn chỉ dùng 2 phần công lực, định bẻ gãy tay của Hạ Thiên.

Nhưng đúng lúc này hắn đột nhiên cảm thấy bàn tay Hạ Thiên tuôn ra 1 lực lượng khổng lồ, lực lượng này cực mạnh, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

- Đáng chết, khinh địch.

Cố Hàn Phong thấy không đúng thì đã quá muộn, 2 ngón tay của hắn truyền đến cảm giác đau đớn, cùng lúc này cũng có âm thanh xương gãy vang lên.

Ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn thiếu chút nữa làm cho Cố Hàn Phong rên lên thành tiếng, nhưng hắn vẫn cắn răng áp chế, đúng lúc này hắn định thu tay lại, nhưng hắn lại phát hiện mình chậm 1 bước.

Cổ tay hắn bị người ta bắt lấy, 1 cảm giác đau đớn dữ dội truyền đến, Cố Hàn Phong đau đến mức trên mặt xuất hiện những giọt mồ hôi như hạt đậu, cổ tay của hắn đã bị bẻ gãy.

- Mày… Mày sao có thể… …

Cố Hàn Phong dùng ánh mắt khó tin nhìn Hạ Thiên, hắn không rõ vì căn bản không cảm nhận được bất kỳ khí tức giao động nào trên nguời Hạ Thiên.

- Không có gì là không thể.

Hạ Thiên lười biếng nói 1 câu:

- Này, chú biết cái gì là trở về nguyên trạng không? Được rồi, anh đã bẻ gãy tay của chú, cũng bẻ gãy 2 ngón tay của chú, chú có thể cút đi được rồi.

Hạ Thiên không đợi Cố Hàn Phong mở niệng, hắn thu tay quay đầu nhìn Tiểu Yêu Tinh:

- Vợ, chúng ta có thể đi được chưa?

- Được, nhưng anh phải chữa tay cho Triệu Hiểu Trác cái đã.

Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói.

- Được rồi.

Hạ Thiên rất bất đắc dĩ, hắn vươn tay bắt lấy cổ tay của Triệu Hiểu Trác, sau đó hắn rút ngân châm ra đâm vài cái.

Chưa đến 2 phút sau thì Hạ Thiên đã thu hồi ngân châm rồi lười biếng nói:

- Được rồi, nửa giờ sau đừng đánh người nào là được.

Cuối cùng Hạ Thiên còn oán trách 1 câu:

- Tiểu Triệu công tử chú vẫn chưa được tốt cho lắm, nên về luyện thêm vài năm nữa hãy ra đường.

Triệu Hiểu Trác đáng thương thật sự không thể nào nói lại Hạ Thiên, hắn chỉ biết thử thử cổ tay, phát hiện cổ tay không còn cảm giác đau, trong lòng không khỏi bội phục Hạ Thiên, trách không được hắn có thể cướp em cướp chị của mình, xem ra có bản lãnh thật sự. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

- Rốt cuộc mày là ai?

Trong mắt Cố Hàn Phong bắn ra hàn quang, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên rồi cắn răng hỏi 1 câu.

- Chú không biết anh sao?

Hạ Thiên nhìn Cố Hàn Phong, hắn có chút ngạc nhiên, sau đó giống như bừng tỉnh:

- Anh đang nghĩ vì sao chú lại ngốc nghếch đến mức động vào anh, thì ra chú không biết anh, xem ra chú không phải ngu ngốc, chỉ là không linh thông tin tức mà thôi.

- Nhưng các người làm ăn thế nào mà tên của chồng tôi cũng không biết?

Tiểu Yêu Tinh cũng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Cố Hàn Phong:

- Tôi nói cho anh biết, chồng tôi là đại danh đỉnh đỉnh, đệ nhất thiên hạ… …

Cố Hàn Phong chợt nghĩ ra 1 điều gì đó, vẻ mặt hắn biến đổi, không đợi Tiểu Yêu Tinh nói xong, hắn cắt ngang lời nàng:

- Mày là Hạ Thiên.

- À, biết rồi thì cút đi.

Hạ Thiên phất tay hời hợt nói.

Vẻ mặt Cố Hàn Phong chợt trở nên âm trầm, hắn dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạ Thiên, sau đó xoay người bỏ đi. Tuy vừa rồi hắn không nhận ra Hạ Thiên, nhưng hắn tuyệt đối nghe qua cái tên Hạ Thiên.

- Vợ, chúng ta về thôi.

Hạ Thiên lúc này nói với Tiểu Yêu Tinh.

- Được.

Tiểu Yêu Tinh khẽ gật đầu, lúc này nàng thật sự muốn vội vàng về nhà luyện công.

Tiểu Yêu Tinh nhìn Triệu Hiểu Trác mà có chút lo lắng:

- Này, Hiểu Trác, anh còn lái xe được không?

- Có thể lái xe, nhưng vợ này, chúng ta không nên ngồi xe của cậu ta, nếu không sẽ đầy phiền toái.

Hạ Thiên ôm eo rồi bế Tiểu Yêu Tinh lên:

- Chúng ta cứ như thế nà mà chạy về là được.

Triệu Hiểu Trác chợt sững sờ, sau đó hắn mới nhớ ra vấn đề, hắn lấy điện thoại ra bấm số của Triệu công tử, hắn cần nói những chuyện xảy ra ngày hôm nay cho đại ca của mình.

… …

Sau khi Hạ Thiên thật sự ôm Tiểu Yêu Tinh chạy về biệt thự, Tiểu Yêu Tinh cũng thật sự bắt đầu tu luyện. Lúc này Hạ Thiên thật sự nhàm chán, điều này cũng làm hắn buồn bực, thủ đô có nhiều vợ, sao lại không có người nào đến vui chơi với hắn?

Hạ Thiên nhàm chán nên lấy điện thoại ra, hắn cũng không phải điện thoại cho các bà vợ ở thủ đô mà gọi cho Lãnh Lãnh Băng ở thành phố Giang Hải.

Đáng tiếc là Lãnh Lãnh Băng tuy tiếp điện thoại nhưng không nói được vài câu thì cúp máy, vì cục công an bên kia có chuyện gấp.

- Xem ra chỉ còn có thể tìm vợ Y Y mà thôi.

Hạ Thiên lầm bầm, thật ra hắn đã biết Y Tiểu Âm ở Y Nhân Các, nhưng khi hắn chuẩn bị đứng lên tìm người thì điện thoại lại vang lên.

Là 1 số điện thoại lạ, nhưng Hạ Thiên đang nhàm chán, vì vậy hắn nhấn nút nghe ngay lập tức:

- Alô, ai vậy?

- Tiểu tử, là ta.

Âm thanh bên kia truyền đến làm cho Hạ Thiên có chút bất ngờ, nhưng tuyệt đối không xa lạ:

- Tiểu tử, bây giờ đang ở thủ đô phải không?

-o0o-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK