Tôn Hinh Hinh vì chuyện giấy chứng nhận hôn thú giả mà tâm tình không được tốt, khi nghe được những lời của Hạ Thiên thì cũng không khỏi cười thành tiếng. Tiểu sắc lang này cũng quá ác, tuy những năm nay đồng tính luyến ái cũng là thường, nghe nói nước ngoài còn cho đồng tính kết hôn, nhưng cha con Trương Trường Sinh và Trương Đại Trụ là đồng tính mà kết hôn thì rõ ràng xưa nay chưa từng có. Nếu Hạ Thiên thật sự làm ra giấy chứng nhận hôn thú như vậy thì có thể nói là kỳ quan toàn cầu.
Trương Trường Sinh vốn đang cực kỳ đắc ý nhưng cũng vì những câu nói của Hạ Thiên làm cho tức giận run rẩy, lão dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên:
- Mày nói bậy bạ gì vậy?
- Tôi chưa bao giờ nói bậy, ngày hôm qua tôi nói con gái ông chết, cuối cùng con gái ông cũng chết, chẳng lẽ chết nhanh vậy sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Trường Sinh.
- Con gái của tao bị mày hại chết, có phải vậy không?
Trương Trường Sinh căm tức nhìn Hạ Thiên.
- Con gái của ông thích tìm đàn ông, là người lăng loàn, trước kia một ngày cô ta tìm ba bốn người đàn ông, hôm qua tìm ba bốn chục người, vì vậy bị nhiều đàn ông cưỡi lên người mà chết, chỉ có thể nói tự làm tự chịu.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Con gái của ông quá xấu, lại cực kỳ bẩn, tôi không có hứng thú với cô ta, vì vậy ông đừng nghi oan cho tôi, để miễn cho người ta nói tôi không biết cách thưởng thức.
- Mày...Mày là súc sinh, mày hại chết con gái tao, bây giờ còn nói bậy bạ.
Trương Trường Sinh đột nhiên cầm lấy một cái cuốc:
- Ông dùng cuốc đánh chết mày, để mày chôn cùng con gái tao.
Khi thấy Trương Trường Sinh vung cuốc bổ xuống đầu Hạ Thiên thì mọi người chợt hô lên kinh hoàng, nhưng cũng không ai ngăn cản mà đều lui về phía sau sợ tai bay vạ gió. Dù Tôn Hinh Hinh và Mộc Hàm đứng gần bên cạnh Hạ Thiên cũng lui về phía sau, tất nhiên hai người lui về phía sau cũng khác hẳn những người khác, các nàng biết rất rõ, Hạ Thiên có thể giải quyết đơn giản, các nàng tránh ra chỉ muốn không vướng bận tay chân của Hạ Thiên mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tất nhiên các nàng cũng biết, dù mình không tránh ra cũng không sao, Hạ Thiên nếu bị một người bình thường dùng cuốc đánh chết thì chỉ sợ xuống núi một ngày đã chết rồi, căn bản không cần Trương Trường Sinh dùng cuốc ổ chết.
Cuốc nhanh chóng bổ xuống, phương hướng là đầu của Hạ Thiên, Trương Trường Sinh vì quá tức giận mà nổi điên, rõ ràng lão đang muốn mạng của Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng không động, người bên ngoài tưởng rằng hắn quá choáng váng, vì vậy một số người đã quay đầu đi, không dám nhìn tình cảnh máu tanh.
- Á... ....
Một tiếng kêu thê lương truyền vào tai mọi người, đám người chợt sững sờ, âm thanh này bọn họ rất quen thuộc, là của Trương Trường Sinh.
Khi nhìn lại thì mọi người phát hiện ra cái cuốc đã rơi xuống mặt đất bên cạnh Trương Trường Sinh, mà lão lại đang ôm đùi phải, kêu gào cực kỳ thê thảm. Lúc này mọi người cũng thấy máu tươi đang từ trên đùi Trương Trường Sinh chảy ra, chỉ sau khoảnh khắc đã nhuộm đỏ ống quần của lão.
Còn Hạ Thiên, hắn vẫn đứng yên chỗ cũ điềm nhiên như không, giống như chưa từng có gì phát sinh. Rõ ràng Trương Trường Sinh không bổ cuốc trúng đầu hắn mà lại bổ vào chân mình.
- Mau, mau đưa anh Trương đi bệnh viện.
- Nhanh, ai chạy xe đến đây.
Mọi gười kịp phản ứng, ngay sau đó vội vàng nâng Trương Trường Sinh lên, có người chạy đến một chiếc xe mười sáu chỗ chở lão đến bệnh viện. Khi người trong cuộc là Trương Trường Sinh được đưa đi thì phong ba cũng chấm dứt. Lúc này ai cũng biết bạn trai của Tôn Hinh Hinh tuyệt đối không phải loại người dễ trêu chọc, tối qua đến nay cảnh sát luôn đến nhà Tôn gia làm phiền nhưng không được gì.
Mọi người nghĩ đến vấn đề này mà cũng không dám tiếp tục vây quanh nhà Tôn gia xem náo nhiệt, người thanh niên này không dễ trêu chọc, bọn họ cũng không nên đụng vào.
- Người này đúng là, ngay cả cuốc cũng không biết cách dùng, nhất định chưa từng làm vườn.
Hạ Thiên nói lời khinh bỉ Trương Trường Sinh, điều này làm cho Mộc Hàm và Tôn Hinh Hinh ở bên cạnh phải dở khóc dở cười. Trương Trường Sinh là người ở nông thôn, sao không biết dùng cuốc, rõ ràng là lưu manh này ra tay đánh lén, bây giờ lại nói ngược lại. May mà Trương Trường Sinh không nghe được những lời này, nếu không đùi lão chẳng chảy máu, sợ rằng sẽ hộc máu mồm.
- Hạ Thiên, bây giờ Trương gia làm giả giấy kết hôn, chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu giấy kết hôn kia không hủy đi, sau này sẽ có phiền toái rất lớn.
Tôn Hinh Hinh nhớ đến tờ giấy kết hôn giả kia thì lập tức lo lắng.
- Đúng vậy, tôi cũng thấy phiền toái không nhỏ. Tiểu Hạ, không bằng cậu và Hinh Hinh nhanh chóng quay về Giang Hải, đến đó Trương gia cũng không làm gì được các người.
Tôn Vân Binh cũng đi đến rồi mở miệng nói.
- Đừng nóng vội, đợi đánh được tên Thái Tử kia rồi chúng ta quay về Giang Hải.
Hạ Thiên vẫn rất nhung nhớ vấn đề này, tên Thái Tử kia quá đáng ghét.
Vẻ mặt Tôn Vân Binh chợt biến đổi:
- Tiểu Hạ, cậu đừng nên trêu chọc Thái Tử, dù cậu có quan hệ với người trong tỉnh, nhưng nơi đây cách xa Giang Hải, người ở đó cũng không xem xét đến tận đây.
- Bố, việc này người cũng đừng nên quá quan tâm, Hạ Thiên biến giải quyết thế nào.
Tôn Hinh Hinh nói, nàng nói rất rõ, Hạ Thiên sẽ không nghe theo lời của cha.
- Được rồi.
Tôn Vân Binh thở dài nhưng trong lòng thật sự lo lắng, sự việc càng lúc càng lớn, đúng là không biết làm sao cho xong chuyện.
Điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên, lúc này hắn đã biết dãy số gọi đến, đây là người buổi sáng đã điện thoại đến, là Hà Minh.
- Chào anh, Hạ thần y, tôi là Hà Minh.
Điện thoại vừa nối thông thì Hà Minh đã khách khí báo tên mình.
- Tôi biết là ông điện thoại đến.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Tôi đã cứu Vu Tiến rồi.
- Hạ thần y, tôi đã biết, bây giờ tôi đang ở bệnh viện.
Giọng nói của Hà Minh tràn đầy cảm kích:
- Tôi cũng không biết phải nói sao để cảm ơn anh, không biết bâ giờ anh đang ở đâu? Tôi muốn đến thăm hỏi, thuận tiện cũng trả tiền cho anh.
- Không cần, bây giờ tôi đang ở nhà vợ, ông cũng đừng đến làm phiền, còn chuyện tiền bạc, để sau này gặp rồi đưa.
Hạ Thiên thuận miệng nói, bây giờ hắn cũng không có hứng gặp mặt Hà Minh, còn số tiền một triệu, đối phương cũng không bỏ chạy, hắn cũng không vội.
- Được rồi, Hạ thần y, tôi cũng không quấy rầy anh, đây là số điện thoại tôi thường dùng, nếu anh có lời phân phó thì cứ điện thoại vào số này.
Hà Minh cung kính nói, lão biết rõ sự hùng mạnh của Hạ Thiên hơn bất kỳ ai khác, lão cũng biết Hạ Thiên không chỉ mạnh về y thuật.
Hà Minh nói xong những lời này thì nghe thấy những âm thanh tút tút, Hạ Thiên đã cúp điện thoại. Nhưng Hạ Thiên cũng không sinh ra cảm giác gì khác, chỉ có người bản lĩnh như đối phương mới có thể tùy tiện cắt điện thoại của người khác như vậy.
Hà Minh quay đầu nhìn Vu Tiến đang nằm trên giường mà cực kỳ cảm kích Hạ Thiên, lão biết rõ nếu không có đối phương thì cháu mình đã đi đời nhà ma.
Mẹ của Vu Tiến là em của Hà Minh, mà Hà Minh rất yêu cô em gái này, em gái của lão cũng chỉ có một con trai là Vu Tiến, lão cũng đối đãi với Vu Tiến như con của mình, quan tâm chăm sóc từ nhỏ đến lớn. Năm xưa Vu Tiến đột nhiên bị điều động từ thành phố Giang Hải về huyện Lâm Giang, lão đã từng nhiều lần dùng quan hệ để kéo Vu Tiến về lại Giang Hải nhưng đều không thành công. Điều này cũng làm lão rất áy náy, nếu Vu Tiến thật sự gặp chuyện không may ở Lâm Giang, như vậy lão sẽ khó thể tha thứ cho mình.
- Tiểu Tiến, bác đã hỏi qua bác sĩ ở đây, cháu khôi phục rất nhanh, có lẽ ngày mai sẽ được xuất viện. Sau khi xuất viện bác sẽ đưa cháu đi cảm tạ Hạ thần y. Đúng rồi, nghe nói cháu định bắt Hạ thần y, có chuyện này sao?
Hà Minh trầm giọng hỏi.
- Có chuyện như vậy, xảy ra vào đêm qua.
Vu Tiến khẽ gật đầu, hắn cũng cảm thấy tình huống của mình chuyển biến rất tốt. Nghe nhiều người nói, hắn biết tối qua Hạ Thiên mà mình muốn bắt đã cứu sống chính mình, dù hắn cảm thấy khó tưởng nhưng cũng phải tiếp nhận sự thật, Hạ Thiên là ân nhân cứu mạng của hắn.
- Vậy đến khi gặp mặt cháu phải xin lỗi Hạ thần y.
Hà Minh dặn dò.
- Biết rồi, bác!
Vu Tiến gật đầu bất đắc dĩ, hắn trước nay luôn kính trọng bác mình, vì bác đối xử với hắn rất tốt. Lần này hắn gặp chuyện không may, người đến đây đầu tiền cũng là bác trai.
Vu Tiến có chút chần chừ, một lúc sau hắn không nhịn được phải hỏi:
- Bác, Hạ thần y kia rốt cuộc có địa vị gì?
- Bác cũng không biết rõ lai lịch của cậu ta, chỉ biết y thuật của người này rất thần kỳ, còn có quan hệ đặc biệt với Kiều gia, nghe đồn cậu ấy là hôn phu của Kiều Tiểu Kiều, còn những thứ khác bác cũng không biết.
Hà Minh lắc đầu:
- Bác và cậu ta không có kết giao, vì vậy lúc này cậu ấy đến chữa bệnh cho cháu, điều này chỉ có thể nói là vận may.
- Là hôn phu của Kiều Tiểu Kiều sao?
Vu Tiến ngây ngốc, hắn là người đến từ thành phố Giang Hải, tất nhiên biết rõ Kiều Tiểu Kiều là ai.
- Tóm lại, Tiểu Tiến, quen biết Hạ thần y là vận may của chúng ta, cháu cần phải nịnh bợ cậu ấy, không được đắc tội, hiểu chưa?
Hà Minh dặn dò.
- Bác, cháu đã hiểu.
Vu Tiến cười khổ một tiếng:
- Cháu đã ở Lâm Giang được hai năm, cháu đã nhịn rất nhiều, đừng nói là Hạ Thiên cứu mạng cháu, dù đắc tội với cháu, cháu cũng sẽ nhịn.
- Cháu nghĩ như vậy là tốt.
Hà Minh vỗ vai Vu Tiến:
- Bác đi thăm bạn học, cháu nghỉ ngơi đi.
- Vâng, bác đi!
Vu Tiến gật đầu.
Hà Minh rời phòng bệnh, chưa đến một phút sau đã có người vào phòng bệnh, người đó là thủ hạ của Vu Tiến, là Miêu Dũng.
- Đội trưởng, anh thật sự không có việc gì rồi sao?
Miêu Dũng nhìn thấy Vu Tiến không việc gì thì rất kinh ngạc.
- Không có gì, lần này tôi gặp may.
Vu Tiến khẽ gật đầu.
- Đội trưởng, thật sự là Hạ Thiên kia cứu mạng anh sao?
Miêu Dũng lại hỏi, tất nhiên hắn luôn cảm thấy vấn đề này quá khó tin.
- Đúng là cậu ấy.
Vu Tiến cười khổ một tiếng, sau đó hắn di chuyển chủ đề:
- Không nói đến những vấn đề này, tôi hỏi cậu, điều tra ra tin tức gì chưa?