- Anh, thôi bỏ đi, đừng đến.
Liễu Linh không muốn đi:
- Em cũng không muốn làm lớn chuyện, rất dọa người.
- Em còn biết vậy sao?
Liễu Cương rất tức giận:
- Em không đi phải không? Em không đi thì anh đi, anh không đánh cho tên khốn kia một trận thì anh không phải là anh của em.
- Chị lớn.
Liễu Linh dùng ánh mắt yêu cầu trợ giúp nhìn Liễu Vân Mạn.
Liễu Vân Mạn chợt trầm ngâm, việc này có chút phiền toái, Liễu Linh còn nhỏ, vì vậy sẽ không thể sinh con, nhưng muốn phá thai thì bệnh viện còn cần chữ ký của hai vợ chồng. Vì vậy nếu nói cách khác thì cần phải đi hỏi tên nam sinh Dương Phi kia.
Mặt khác Liễu Vân Mạn cũng hy vọng Liễu Linh có thể triệt để giải quyết vấn đề, nếu thật sự là đùa giỡn nữ sinh như những gì Liễu Cương nói thì phải để cho Liễu Linh nhận thức được bộ mặt thật của đối phương, để bọn họ cắt đứt quan hệ. Đau dài không bằng đau ngắn, bây giờ Liễu Linh còn trẻ, nên sớm thoát khỏi những quan hệ thế này là tốt nhất.
- Tiểu Linh, em liên lạc với tên Dương Phi kia, nếu em muốn bỏ đứa bé thì cần phải có chữ ký của cậu ấy.
Liễu Vân Mạn suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Thế này đi, dù sao hôm nay chị cũng được nghỉ, cũng không có việc gì làm, chị cùng đi với em, đồng thời cũng nói rõ mọi chuyện với cậu nam sinh kia.
- Nhưng, chị lớn, lỡ may... ....
Liễu Linh vẫn không yên tâm.
- Tiểu Linh, sự việc đã xảy ra, chúng ta cần phải đối mặt. Dù nam sinh kia là hạng người gì thì em cũng phải hiểu rõ điều này, hiểu chưa?
Liễu Vân Mạn giữ chặt tay của Liễu Linh:
- Đi thôi, đừng sợ, có chị lớn ở đây, dù xảy ra chuyện gì thì chị cũng sẽ giúp em, em sẽ không sao.
Khoảnh khắc khi biết Liễu Linh mang thai thì Liễu Vân Mạn thật sự có cảm giác tức giận, nhưng nàng cũng nhanh chóng ý thức được Liễu Linh còn nhỏ tuổi, gặp phải những chuyện thế này thì chắc chắn sẽ rất hoảng sợ. Nàng là chị lớn, nàng phải cố gắng giúp em xử lý tốt những chuyện này, cố gắng giảm bớt những thương hại đến em gái.
- Được rồi, chị lớn, em nghe lời chị.
Liễu Linh gật đầu, Liễu Vân Mạn nói ra những lời như vậy đã an ủi nàng rất nhiều.
Hạ Thiên có chút buồn bực, những người này còn muốn chữa bệnh nữa không?
- Hạ Thiên, nếu cậu có rãnh thì đi theo mọi người.
Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng nhớ tới Hạ Thiên.
- Được rồi.
Hạ Thiên cũng không có việc gì gấp.
... ....
Liễu Vân Mạn chạy chiếc xe Ilantes chưa đủ một trăm ngàn rời khỏi khu Danh Điển, Liễu Linh ngồi bên cạnh tài xế, Liễu Cương và Hạ Thiên ngồi ở phía sau.
Trên đường đi Liễu Cương liên tục kể lể về những chuyện của tên Dương Phi kia, bộ dạng căm thù đến tận xương tủy. Điều này làm cho Hạ Thiên có chút nghi ngờ, tiểu tử Dương Phi kia chẳng lẽ không những cướp được Liễu Linh còn đoạt mất vợ của Liễu Cương sao?
Bây gời Liễu Cương và Liễu Linh vẫn còn học trung học, mà nghe nói Dương Phi kia cũng từng là nhân vật phong vân trong trường trung học 31 của anh hai em nhà Liễu Cương, nhưng hắn lớn tuổi hơn Liễu Cương, vì vậy bây giờ đã tốt nghiệp trung học. Nghe nói bây giờ đã trúng tuyển trường thể dục thể thao, chuyên ngành của hắn là bóng đá.
Tuy những năm gần đây cầu thủ bóng đá quốc gia chỉ đáng để người khác đá qua đá lại nhưng những người yêu bóng đá vẫn có số lượng lớn. Dương Phi trước đó là đội trưởng đội bóng trường trung học, làm tiền đạo, kỹ thuật rất xuất sắc, sút bóng là đệ nhất, nghe nói được mệnh danh là Messi. Ngoài những thứ kia thì Dương Phi rất tuấn tú, hơn nữa còn là con nhà giàu, vì vậy hắn trở thành người tình trong mộng của các thiếu nữ trong trường trung học. Nghe nói số nữ sinh qua tay hắn đã vượt qua con số mười, Liễu Linh hẳn là một trong số đó.
Nhưng đám người Hạ Thiên cũng không phải chạy đến trường trung học, bọn họ đi đến trường thể dục thể thao, vì bây giờ Dương Phi đang dẫn đội bóng trường trung học 31 sang đó thi đấu bóng đá.
Hạ Thiên cũng không xa lạ gì trường đại học thể dục thể thao Giang Hải, Trần Chí Cương ngu ngốc trước đó học ở đây, mà hắn lại nhớ đến vợ dự tuyển của mình cũng đang học ở nơi này. Đã lâu rồi, không biết Thư Tịnh kia có hấp dẫn thêm chút nào không?
Sân bóng trường đại học thể dục thể thao Giang Hải có lớp cỏ tương đối khá, không ít những người yêu bóng đá ra đây luyện tập. Nhưng nơi đây ngày thường cũng không mở cửa, tất nhiên nếu tình nguyện trả tiền thì sẽ là vấn đề khác. Dương Phi dùng tiền thuê sân, sau đó hắn dẫn đội bóng trường trung học 31 đến đây tranh tài với trường trung học 28. Vì đến chiều trời rất nóng, vì vậy thời gian được sắp vào giấc sáng, chín giờ bắt đầu, đá hai hiệp, vì vậy chưa đến mười giờ rưỡi gì trận đấu đã kết thúc.
Khi đám người Hạ Thiên đi đến sân bóng thì trận đấu đã kết thúc, một nam sinh cao gầy mặc áo của Barca đang giơ hai tay chạy ra ngoài sân bóng, hắn ôm lấy một nữ sinh xinh đẹp rồi hôn môi trước mặt mọi người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Liễu Cương thấy tình cảnh như vậy thì cực kỳ tức giận, hắn phóng về phái trước, cũng không nói hai lời mà đạp một cước lên người nam sinh kia, đồng thời còn mở miệng mắng:
- Dương Phi, mày là thằng khốn kiếp.
Hạ Thiên lập tức hiểu ra, thì ra tiểu tử kia chính là Dương Phi.
Vẻ mặt Liễu Linh có chút tái nhợt, khi thấy nam sinh có lời thề son sắt ôm hôn nữ sinh khác thì nàng rất khó chịu.
Liễu Vân Mạn thì khẽ nhăn mày, nàng đã có vẻ tin tưởng lời nói của Liễu Cương, Dương Phi kia rõ ràng không phải loại tốt đẹp gì.
- Liễu Cương, anh làm gì vậy? Anh muốn đánh nhau sao?
Dương Phi bị Liễu Cương đá một cước ngã lăn ra đất, mà nữ sinh xinh đẹp kia lại dùng ánh mắt phẫn nộ chất vấn Liễu Cương.
- Đồng Phỉ, chuyện này không liên quan gì đến em.
Liễu Cương rõ ràng cũng có quen biết nữ sinh xinh đẹp này.
Dương Phi cũng từ dưới đất bò lên, mà mười mấy người trong đội bóng thấy Dương Phi bị đánh cũng kéo đến.
- Phi ca, thế nào đây?
Có người nhìn Liễu Cương rồi nói.
Dương Phi khoát tay:
- Liễu Cương, mày không có bản lĩnh, không theo đuổi được Đồng Phỉ, như vậy cũng đừng đổ lỗi lên đầu tôi. Dương Phi tôi gần đây tôn trọng cạnh tranh công bằng, cũng rất khoan hồng độ lượng, không so đo với những người thất bại. Vì vậy tôi không tính toán với cậu về một đá vừa rồi, nhưng nếu cậu còn tiếp tục ra tay thì đừng trách tôi không khách khí.
- Dương Phi, con bà nó câm miệng cho tao, việc này không liên quan gì đến Đồng Phỉ. Mày là thằng khốn nạn, mày đã làm gì em tao?
Liễu Cương thét lên giận dữ.
- Em của cậu sao?
Dương Phi ra vẻ mê man:
- Liễu Cương, em của cậu là Liễu Linh phải không? Hình như tôi cũng không quá quen cô ấy.
- Dương Phi, anh... ....
Vẻ mặt Liễu Linh lại càng tái nhợt:
- Anh...Anh nói không quen tôi sao?
Dương Phi nhìn Liễu Linh, hắn vẫn ra vẻ vô tội:
- Em là Liễu Linh à? Anh đúng là không quen em, đây hình như là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt thì phải?
- Anh... ....
Liễu Linh đột nhiên cảm thấy trời đất xoay chuyển, nàng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
- Tiểu Linh!
Liễu Vân Mạn chợt kinh hoàng, nàng tranh thủ ôm lấy Liễu Linh:
- Hạ Thiên, cậu xem Tiểu Linh thế nào.
- Chị Vân Mạn, không có gì, cô ấy chỉ giận quá mà ngất xỉu, sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Thằng khốn Dương Phi, tao sẽ giết mày.
Liễu Cương thấy em gái té xỉu thì chỉ kém tức ngất, hắn tức giận phóng về phía Dương Phi.
- Á... ....
Liễu Cương hét lên một tiếng đau đớn, hắn bị Dương Phi đá ngã lăn xuống đất.
- Liễu Cương, dù xét về phương diện nào thì mày cũng không phải là đối thủ của tao, đánh nhau cũng vậy.
Dương Phi ra vẻ khinh thường:
- Mày tốt nhất là cút đi cho tao, nếu không tao đánh nát thân.
- Con bà mày, tao... ....
Liễu Cương bò lên, hắn còn muốn tiếp tục ra tay.
- Tiểu Cương, quay về.
Liễu Vân Mạn quát lên:
- Cậu lo chăm sóc Tiểu Linh, việc này chị sẽ giải quyết.
- Vâng, chị lớn.
Liễu Cương dùng ánh mắt tức giận nhìn Dương Phi, nhưng hắn cũng nghe lời Liễu Vân Mạn mà lui về đỡ Liễu Linh.
Liễu Vân Mạn tiến lên vài bước, nàng nói:
- Cậu là Dương Phi sao?
- Đúng vậy, người đẹp, còn chị?
Dương Phi dùng ánh mắt tham lam nhìn Liễu Vân Mạn, người đẹp này rõ ràng nhìn còn ngon hàng hơn tất cả những cô gái trước đó đã qua tay hắn. Khi thấy Liễu Vân Mạn thì hắn lập tức bỏ qua một Đồng Phỉ tục khí ở bên cạnh.
- Tôi là Liễu Vân Mạn, Liễu Linh là em của tôi.
Vẻ mặt Liễu Vân Mạn có chút lạnh lùng:
- Cậu vừa nói cậu không quen em tôi sao?
- Đúng vậy, tôi và cô ấy không quen nhau.
Dương Phi nói với vẻ mặt vô tội.
- Rất tốt, có lời này là được, tôi biết rồi.
Liễu Vân Mạn cười nhạt một tiếng:
- Dương Phi, tôi sẽ đến cục cảnh sát tố cáo cậu hiếp dâm em gái tôi, cậu chờ cảnh sát đến bắt đi.
Vẻ mặt Dương Phi chợt biến đổi, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại như thường:
- Người đẹp, dù vu cáo tôi cũng phải có bằng chứng chứ?
- Em gái của tôi đã có thai, con là của cậu, nếu hai người không quen thì chỉ có một lời giải thích, cậu đã hiếp dâm em gái tôi. Đến khi có giấy chứng nhận DNA thì sẽ có bằng chứng rõ ràng, cậu cứ chờ đó mà vào tù.
Liễu Vân Mạn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Phi:
- Cậu còn thấy chưa có chứng cứ sao?
Liễu Vân Mạn cũng không chờ Dương Phi nói chuyện, nàng xoay người bỏ đi:
- Chúng ta đi thôi, đến cục cảnh sát.
- Đợi chút.
Khi thấy Liễu Vân Mạn muốn đi thì Dương Phi lập tức nôn nóng:
- Chị không được vu cáo tôi, Liễu Linh là tự nguyện, không liên quan gì đến tôi.
- Tự nguyện.
Liễu Vân Mạn xoay người:
- Dương Phi, em tôi và cậu không biết nhau, sao có chuyện tự nguyện?
- Điều này...Được rồi, tôi thừa nhận đã lừa gạt các người, tôi không chỉ quen biết Liễu Linh, hơn nữa còn rất quen thuộc, đã cùng cô ấy ân ái vài chục lần, thì thế nào?
Dương Phi ra vẻ không để ý:
- Cô ấy tự nguyện dâng lên cho tôi, nhưng nếu cô ấy tỉnh lại thì nói rõ, tôi không có hứng thú với cô ấy, cô ấy có thai cũng không liên quan gì đến tôi, tôi quan hệ không thích mang bao cao su, mà cô ấy lại ngu ngốc không dùng thuốc tránh thai.
Dù là Liễu Vân Mạn có chuẩn bị tâm lý nhưng nghe những lời vô sỉ như vậy cũng tức đến mức gương mặt đỏ bừng, mà Liễu Cương thì tức giận mắng lớn:
- Dương Phi, con bà mày còn là người sao? Những lời nói vô sỉ như vậy mà cũng nói được sao?
- Liễu Cương, mày ngoài việc biết mắng chửi thì còn biết gì? Tôi và em cậu là quan hệ tự nguyện, cô ấy thích được tôi nằm lên người, tôi phải từ chối sao?
Dương Phi vẫn ra vẻ không quan tâm.
- Đúng vậy, không biết có bao nhiêu người đẹp xếp hàng đợi Vương ca leo lên người.
Đám người bên cạnh chợt ồn ào.
- Dương Phi, có tin ông xử mày ngay bây giờ không?
Liễu Cương cảm thấy khó xử, nếu không phải hắn đang đỡ Liễu Linh ngất xỉu thì nhất định sẽ ra tay.
Dương Phi nhún nhún vai:
- Liễu Cương, tôi không tin, cũng nói cho cậu biết, chút nữa tôi và Đồng Phỉ sẽ đi thuê phòng, tôi không những ăn nằm với em gái của cậu, hơn nữa sẽ lên giường ngay lập tức với người tình trong mộng của cậu, cậu có thể làm gì được tôi?