Mục lục
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- An Tâm, đi thử quần áo với trẫm.

An Tâm còn chưa lên tiếng thì Cơ Thanh Ảnh đã kéo nàng đi vào trong một tiệm quần áo.

Cơ Thanh Ảnh vốn rất quý bộ cung trang mặc trên người, như thế nào cũng không cởi bỏ, nhưng hôm nay nàng đã bị An Tâm thuyết phục, bắt đầu thử mặc những bộ quần áo hiện đại. Nhưng đến bây giờ nàng đã thử rất nhiều và chưa mua bộ nào.

Tuy không tìm được quần áo thích hợp nhưng Cơ Thanh Ảnh vẫn rất có hứng thú, vì vậy bây giờ nàng tiếp tục đi về phía trước, nếu thấy những shop thời trang thì kéo An Tâm đi vào thử quần áo.

Vì vậy mà An Tâm muốn đối phó với Chu Công Thành cũng không có thời gian, nàng bị Cơ Thanh Ảnh kéo vào trong shop thời trang.

- Đứng lại, chạy đi đâu?

Chu Công Thành quát lớn một tiếng, muốn chạy theo sau.

Nhưng đúng lúc này một tiếng quát tức giận vang lên:

- Chu Công Thành, anh làm gì vậy?

Chu Công Thành dừng bước, hắn đưa mắt nhìn, khi thấy một hình bóng quen thuộc chạy về phía bên này thì trong mắt lóe lên chút khinh thường. Một giây sau trên mặt hắn xuất hiện nụ cười, hắn khách khí chào hỏi:

- Chú Khôn, chú cũng có mặt ở đây sao?

Chu Công Thành thật ra còn rất trẻ, vẫn chưa đến ba mươi, hắn khi vừa vào cục công an thành phố thì được Phương Minh Khôn dìu dắt. Dựa theo quy luật thì Phương Minh Khôn là sư phụ của Chu Công Thành, nhưng Phương Minh Khôn phát triển rất kém, mà Chu Công Thành thì càng ngày càng thăng quan, bây giờ hắn là tổ trưởng tổ trọng án số ba, còn Phương Minh Khôn chỉ là một cảnh sát hình sự bình thường mà thôi. Nguồn: http://truyenfull.vn

Dựa theo lẽ thường thì Chu Công Thành và Phương Minh Khôn phải có quan hệ rất tốt mới đúng, nhưng thực tế trong cục công an thành phố thì ai cũng biết quan hệ giữa hai bên rất kém. Nguyên nhân cụ thể tuy không biết rõ nhưng cũng có vài lời đồn đãi là liên quan đến con gái của Phương Minh Khôn, hình như trước đó Phương Minh Khôn muốn đến gây phiền cho Đinh Tử Phong đã bị Chu Công Thành ngáng chân, vì thế mà hai người kết thù hận.

- Chu Công Thành, Cơ tiểu thư là khách chúng tôi bảo vệ trọng điểm, anh tốt nhất đừng quấy rầy, nếu không cục trưởng Bành sẽ cho anh biết tay.

Phương Minh Khôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Công Thành, trong mắt không che giấu sự chán ghét với đối phương.

- Chú Khôn, chú hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ đến tìm An Tâm, theo tôi biết An Tâm cũng không phải là đối tương mà các người bảo vệ.

Chu Công Thành thản nhiên nói.

- An Tâm?

Phương Minh Khôn có chút kinh ngạc:

- Các người tìm An Tâm làm gì?

Phương Minh Khôn vốn cho rằng Chu Công Thành sẽ đến vì chuyện của Đinh Tử Phong, vì hắn biết rõ Đinh Tử Phong và Chu Công Thành có quan hệ, ít nhất Chu Công Thành cũng từng nhận lợi ích từ Đinh Tử Phong, nhưng hắn không có căn cứ chính xác, không làm gì được Chu Công Thành.

- Chú Khôn, xem ra chú cũng không linh thông tin tức, chiều qua trong một tòa biệt thự ở thành phố xảy ra án mạng, tổng cộng có sáu người bị giết, một trong số đó là Vưu An Phú, cái tên này chắc chú Khôn còn nhớ chứ?

Chu Công Thành dùng giọng không nhanh không chậm nói.

- Vưu An Phú?

Vẻ mặt Phương Minh Khôn chợt biến đổi:

- Là con trai của Vưu Thiêm Tài sao?

- Đúng vậy.

Chu Công Thành cười nhạt một tiếng:

- Chú Khôn, chú đã biết như vậy rồi, cháu nghĩ chú sẽ không cản cháu đưa An Tâm đi chứ?

Chu Công Thành vừa rồi lo lắng An Tâm chạy trốn, nhưng bây giờ hắn phát hiện An Tâm cũng không trốn, nàng vẫn ở trong shop thời trang, mà shop thời trang kia chỉ có một cửa ra, vì vậy hắn cũng không tỏ ra gấp gáp. Hắn chỉ cần đứng ở đây chờ một chút là xong, An Tâm sẽ ra ngoài.

- Vưu An Phú chết thì có gì liên quan đến An Tâm?

Phương Minh Khôn cười lạnh một tiếng:

- Chu Công Thành, tôi nhớ tháng trước tôi nói vụ án An Tâm nhảy lầu có liên quan đến Vưu An Phú, yêu cầu tổ trọng án các anh điều tra thêm, nhưng các anh hoàn toàn phủ nhận, cam đoan với tôi là không có liên quan, sao bây giờ Vưu An Phú chết thì anh lại đến tìm An Tâm?

- Chú Khôn, đó là chú nói về tháng trước, khi đó cháu thật sự không biết An Tâm có quan hệ gì với Vưu An Phú, nhưng sau khi Vưu An Phú chết thì chúng tôi đã điều tra, phát hiện Vưu An Phú và An Tâm từng có xung đột, tháng trước nàng nhảy lầu tự tử

cũng vì có liên quan đến Vưu An Phú. Vì vậy nàng là người tình nghi nhất.

Chu Công Thành nói đến những lời này thì vẻ mặt không chút biến đổi, có thể nói là da mặt cực dày.

Phương Minh Khôn bực mình nói:

- Chu Công Thành, anh còn biết xấu hổ không? Khi tôi điều tra vụ án của An Tâm thì anh dùng trăm phương ngàn kế để che giấu cho Vưu An Phú, rõ ràng là An Tâm bị Vưu An Phú ép nhảy lầu nhưng anh lại làm ra một chứng cứ ngoại phạm cho đối phương. Bây giờ thì tốt, Vưu An Phú đã chết, anh đã biết thừa nhận rồi sao? Tôi cũng có chút tò mò, không hiểu Vưu An Phú cho anh được bao nhiêu?

- Chú Khôn, chú cũng là cảnh sát, chú nói chuyện cũng cần có chứng cứ, nhưng tin đồn thất thiệt không liên quan đến cháu, nếu những lời đó nói ra từ miệng chú cũng không nên.

Chu Công Thành không tiếp tục nở nụ cười, dù hắn da mặt dày cũng không thể thờ ơ khi bị Phương Minh Khôn lăng mạ như vậy:

- Dù trước đó Vưu An Phú cưỡng ép An Tâm để phải nhảy lầu, như vậy cũng không có nghĩa là nàng được phép giết người báo thù. Chú Khôn thân là một cảnh sát, chú nên hiểu điều này mới đúng, cho dù là Vưu An Phú đáng chết vạn lần thì cũng nên để pháp luật trừng phạt. Nhưng chú Khôn, những lời chú vừa nói cũng làm cháu hiểu ra, vì sao gần ba mươi năm kinh nghiệm mà chú chỉ là một cảnh sát hình sự bình thường.

Phương Minh Khôn dùng ánh mắt tức giận nhìn Chu Công Thành, hắn cũng không phải tức giận vì bị châm chọc, mà vì hắn bây giờ có thể xác định tháng trước An Tâm nhảy lầu thật sự là vì thiếu chút nữa bị Vưu An Phú cưỡng hiếp. Hắn càng xác định Chu Công Thành biết rõ chuyện này nhưng lại giúp Vưu An Phú ngụy tạo chứng cứ, làm cho đối phương thoát khỏi liên quan.

- Chu Công Thành, anh đúng là thằng bại hoại của lực lượng cảnh sát.

Phương Minh Khôn dùng ánh mắt căm tức nhìn Chu Công Thành:

- Anh sẽ không có kết cục tốt.

Nếu như trước kia thì Phương Minh Khôn sẽ không vì những sự việc thế này mà căm phẫn, kinh nghiệm làm cảnh sát ba mươi năm, hắn cũng không phải lần đầu tiên gặp phải chuyện tương tự. Nhưng từ sau khi con gái gặp phải chuyện không may, hắn thật sự rất quan tâm đến những vụ án mà các cô gái là kẻ bị hại, đặc biệt An Tâm là cô gái tốt, luôn làm cho hắn nhớ về con gái của mình.

- Chú Khôn, chú nên sớm nghỉ hưu về với con gái là vừa.

Chu Công Thành lạnh lùng nói.

Vẻ mặt Phương Minh Khôn trở nên tái nhợt, hắn đang định nổi nóng thì Cao Dũng ở bên cạnh lên tiếng:

- Chú Khôn, thôi bỏ đi.

- Ôi dào, đồ nơi đây không đẹp, chúng ta qua bên kia.

Một âm thanh dễ nghe động lòng người vang lên, Cơ Thanh Ảnh đi ra khỏi shop thời trang.

Cơ Thanh Ảnh tất nhiên sẽ không quan tâm đến ai khác, nàng kéo An Tâm đi đến shop thời trang kế tiếp, mà lúc này Chu Công Thành chợt chặn trước mặt hai người.

- An Tâm, cô nên đi theo chúng tôi.

Chu Công Thành vẫn dùng giọng ra lệnh nói.

- Này, đừng cản đường, nếu không trẫm tru di cửu tộc nhà ngươi.

Cơ Thanh Ảnh bất mãn la lên.

- Cái gì?

Chu Công Thành nhìn Chu Công Thành, giọng điệu kinh ngạc, ánh mắt không khỏi tỏ ra kinh hoàng. Mãi đến lúc này hắn mới thấy rõ bội dạng của Cơ Thanh Ảnh, hắn tưởng rằng An Tâm đã đủ đẹp, không ngờ còn có một người phụ nữ hấp dẫn hơn An Tâm rất nhiều lần.

- Cút ngay, nếu không ta tru di cửu tộc nhà ngươi.

Cơ Thanh Ảnh thở phì phò nói.

- Tiểu thư, cũng đừng làm ảnh hưởng đến công vụ, tôi là...

Chu Công Thành cố gắng nói ra chức vụ bản thân để dọa đối phương.

- Trẫm tức giận, An Tâm, chém hắn đi.

Cơ Thanh Ảnh không đợi Chu Công Thành nói xong mà lên tiếng.

An Tâm ngây cả người, nàng dù sao cũng không phải là Cơ Thanh Ảnh, nàng hiểu quy tắc của thế giới này, nàng đã lén giết người, nhưng nếu giết người ngoài này thì có chút do dự. Quan trọng là nàng hy vọng có cuộc sống yên tĩnh ở thế giới này, nàng không muốn mình bị người ta đuổi giết, trở thành tội phạm bị truy nã.

- Chồng, đến đây.

Cơ Thanh Ảnh mất hứng, nàng gọi Hạ Thiên đứng cách đó không xa.

Hạ Thiên không có phản ứng, hắn vẫn đứng ven đường, khẽ nhắm mắt, như đang ngủ.

- Bại hoại kia, không cho phép ngủ.

Cơ Thanh Ảnh tức giận, nàng chạy đến dùng sức bấm lên người Hạ Thiên.

Hạ Thiên ngáp một cái, hắn cuối cùng cũng mở mắt, khi thấy Phương Minh Khôn và Chu Công Thành đứng bên kia tranh chấp thì hắn cảm thấy nhàn chán nên thử xem đứng có thể ngủ được không, nào ngờ thật sự ngủ được.

- Thế nào?

Hạ Thiên dùng giọng mất hết sức lực hỏi, buổi sáng hôm nay hắn rất thoải mái, nhưng nữ hoàng Cơ Thanh Ảnh này sao lại tự động chạy đến gây phiền?

- Hắn làm ta tức giận, ta muốn tru di cửu tộc hắn.

Cơ Thanh Ảnh bĩu môi, nàng dùng ngón tay ngọc thon dài chỉ vào Chu Công Thành cách đó không xa.

- À, được rồi.

Hạ Thiên lên tiếng, hắn đi đến trước mặt Chu Công Thành.

- Cậu...

Chu Công Thành cảm thấy không thích hợp, đang định nói gì đó thì vẫn chậm một nhịp.

Hạ Thiên rõ ràng không có hứng nói nhảm với Chu Công Thành, hắn nhấc chân đá vào bụng đối phương, tên này rên thảm thiết và ngã xuống đất.

- Được rồi, đi thôi.

Hạ Thiên duỗi lưng:

- Cô và An Tâm tiếp tục đi dạo đi.

- À, trẫm đi thử đồ.

Cơ Thanh Ảnh lập tức vui vẻ, nàng tiếp tục kéo An Tâm đi về phía một shop thời trang khác.

- Anh...Anh dám đánh cảnh sát?

Nữ cảnh sát đi cùng Chu Công Thành là Quan Quyên Quyên chợt lên tiếng.

Hạ Thiên nghe vậy thì cũng nhấc chân đạp Quan Quyên Quyên ngã xuống, sau đó hắn đi đến bên đường đối diện. Hắn không có tâm tình với đám cảnh sát kia, từ sau khi đến Tây Đô thì hắn luôn áp dụng một nguyên tắc, đó là tất cả đều dùng vũ lực giải quyết.

- Đứng lại.

Một tiếng quát chói tai vang lên sau lưng:

- Nếu không tao nổ súng.

Thì ra là Chu Công Thành đã đứng lên, hắn cầm súng chĩa vào Hạ Thiên, bộ dạng hổn hển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK