- Này, ông lão, tôi hỏi ông lần cuối, ông có đồng ý tìm vợ giúp tôi không?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn La Dân Sinh:
- Nếu không tôi đánh cả ông.
- Được, tôi đồng ý yêu cầu của cậu, bây giờ cậu bắt phần tử khủng bố kia ra đây cho tôi.
Vẻ mặt La Dân Sinh rất khó coi, nhưng lão nhanh chóng đưa ra quyết định. Lão có thể ngồi trên vị trí hiện tại, tất nhiên phải có quyết đoán và sức phán đoán. Lão không biết Hạ Thiên là ai, nhưng lão vẫn hiểu hắn có năng lực hùng mạnh, hơn nữa còn chẳng nói lý lẽ. Bây giờ lão không còn cách nào khác ngoài đồng ý điều kiện của Hạ Thiên, nếu không siêu thị phát nổ, hậu quả sẽ rất khó thừa nhận.
- Sao ông không thông minh sớm một chút?
Hạ Thiên nghe La Dân Sinh nói như vậy thì tâm tình tốt hơn một chút, sau đó hắn biến mất trước mặt La Dân Sinh.
Lần này La Dân Sinh mở to mắt nhìn động tác của Hạ Thiên, nhưng cuối cùng lão vẫn thất bại, vẫn không nhìn rõ Hạ Thiên biến mất thế nào.
- Được rồi, người giao cho ông.
Hạ Thiên lại hiện ra trước mặt La Dân Sinh, lúc này trên tay có thêm một người, đó là phần tử khủng bố vừa rồi.
La Dân Sinh khẽ thở ra một hơi, lão vội vàng ra lệnh cho đám người Cốc Tử Điền đang đứng lên:
- Mau đưa người đi, gọi chuyên gia đến gỡ bom xuống, sau đó thẩm vấn thật chặt, nhất định phải hốt gọn đám phần tử khủng bố còn lại.
- Vâng, cục trưởng.
Cốc Tử Điền lên tiếng, sau đó hắn khong nhịn được phải nhìn Hạ Thiên, trong lòng rất căm tức nhưng lại có bất đắc dĩ, tất nhiên phần nhiều là ngạc nhiên. Tên khốn kia quá lợi hại.
- Này, ông lão, bây giờ đã giúp tôi tìm vợ chưa?
Hạ Thiên đưa ảnh của Mộc Hàm cho La Dân Sinh:
- Nhìn cho kỹ đi, đây là ảnh của vợ tôi, ông tranh thủ điều sáu mươi ngàn tên đàn em ra tìm, đừng nói tôi không nhắc ông, nếu không giữ lời tôi sẽ xử lý ông.
Vẻ mặt La Dân Sinh trở nên khó coi, dù sao lão cũng là cục trưởng cục công an thủ đô, bây giờ lại bị một tên thanh niên là Hạ Thiên uy hiếp. Nhưng khi thấy được hình của Mộc Hàm thì vẻ mặt lão chợt biến đổi, sau đó lại kinh ngạc hô lên một tiếng:
- Điều này...Đây không phải là Mộc Hàm sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn La Dân Sinh:
- Ông lão, ông biết vợ tôi sao?
- Điều này...Cậu là chồng của Mộc Hàm sao?
La Dân Sinh nhìn Hạ Thiên mà vẻ mặt có thêm chút kinh ngạc, đồng thời cũng có chút bình tĩnh trở lại.
Tuy thân phận của Mộc Hàm khá bí ẩn nhưng thủ đô cũng có không ít người biết được thân phận thật sự của nàng. La Dân Sinh thân là cục trưởng cục công an thủ đô, là một người thật sự biết được thân phận chân chính của nàng. Lão biết nàng là đặc công của Long Tổ, có quan hệ khá thân thiết với đệ nhất gia tộc Triệu gia ở thủ đô.
Hạ Thiên nói mình là chồng của Mộc Hàm, điều này làm cho La Dân Sinh có chút kinh ngạc, vì lão cảm thấy chồng của Mộc Hàm không thể là kẻ vô danh. Nhưng Hạ Thiên nói mình là chồng của Mộc Hàm, với những biểu hiện khó tưởng vừa rồi, điều này rất có thể là thật, cũng chỉ những kẻ có năng lực khủng bố như vậy mới chính thức là chồng của một người đẹp như Mộc Hàm.
- Tôi đã gặp Mộc Hàm vài lần, cũng xem như có quen biết.
La Dân Sinh mở miệng nói:
- Bây giờ cô ấy mất tích rồi sao?
- Nói nhảm, không mất tích thì tôi đi tìm làm gì?
Hạ Thiên tức giận nói;
- Ông biết vợ tôi thì quá tốt, mau giúp tôi đi tìm, tìm được thì điện thoại cho tôi, trước tiên ông nên nhớ kỹ số điện thoại của tôi.
- Được.
La Dân Sinh gật đầu, lão ghi nhớ số điện thoại của Hạ Thiên, đồng thời cũng dùng điện thoại chụp ảnh của Mộc Hàm. Sau đó lão nói với Hạ Thiên:
- Tôi sẽ đưa ảnh của Mộc Hàm cho tất cả cảnh sát thủ đô, sẽ giúp cậu tìm người, tìm được tôi sẽ thông báo cho cậu.
- Vậy thì được, tôi đi trước.
Hạ Thiên nói xong thì xoay người bỏ đi, hắn không muốn đặt tất cả kỳ vọng lên một người, hắn còn phải tìm thêm người hỗ trợ.
Hạ Thiên nhanh chóng biến mất, La Dân Sinh vẫn không khỏi nhíu mày, lão nghĩ mãi mà không rõ, Mộc Hàm chẳng phải là đặc công của Long Tổ sao? Thế nào lại mất tích ở thủ đô?
Hơn nữa nếu Mộc Hàm thật sự mất tích thì người Long Tổ sẽ phải đi tìm mới đúng, đồng thời còn có cả Triệu gia nhúng tay vào tìm kiếm, nhưng thực tế đám người này lại không đi tìm, ngược lại một tên thanh niên xa lạ lại nhảy ra tự xưng mình là chồng của Mộc Hàm để gióng trống khua chiêng tìm người.
- Cục trưởng, cứ để hắn ta đi như vậy sao?
Cốc Tử Điền không cam lòng hỏi một câu, hắn vẫn chưa đi.
- Vậy cậu muốn thế nào?
La Dân Sinh có chút không vui:
- Dù hắn ta vừa rồi làm những gì, cậu phải nhớ cho rõ, hắn ta đã cứu được không biết bao nhiêu sinh mệnh. Dù phương pháp làm việc của cậu ta không đúng, chúng ta cũng không truy cứu trách nhiệm, hiểu chưa?
- Biết rồi, cục trưởng!
Cốc Tử Điền có chút bất đắc dĩ, không phải vì lời nói của cục trưởng, hắn bất đắc dĩ vì muốn truy cứu trách nhiệm của người ta cũng không được, bản lĩnh của tên khốn kia đúng là quá khó tưởng.
... ....
Tạ Hiểu Phong là một lưu manh, hơn nữa còn là lưu manh có lý tưởng. Trước nay lý tưởng của hắn là có một ngày trở thành đại lưu manh, có mười mấy thủ hạ, trên giường có vài người đẹp vui vầy. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đã từng có thời gian Tạ Hiểu Phong rất yêu mến cái tên của mình, vì năm xưa hắn đã từng xem một quyển truyện sách kiếm hiệp viết về kiếm thần Tạ Hiểu Phong. Nhân vật chính Tạ Hiểu Phong cực kỳ trâu chó, đánh đâu thắng đó, ngựa dực chó sói tung hoành khắp người các cô nàng đẹp như tranh. Nhưng đến một ngày Tạ Hiểu Phong cũng cảm thấy mình quá bi kịch, khi hắn cảm thấy cái tên Tạ Hiểu Phong của mình không có quá nhiều khác biệt với Tạ Đình Phong thì càng cảm thấy bi kịch.
- Nếu bình có bản lĩnh của kiếm thần Tạ Hiểu Phong, còn đẹp trai như Tạ Đình Phong, đồng thời không có bi kịch như bọn họ, mình sẽ sướng như khoai nướng.
Tạ Hiểu Phong nghĩ như vậy, mà nếu như vậy thì hắn muốn có người đẹp sẽ có người đẹp, muốn có tiểu đệ sẽ có tiểu đệ.
Nhưng lý tưởng thì rất đầy mà sự thật phũ phàng, bây giờ Tạ Hiểu Phong vẫn chỉ là tiểu lưu manh, là một tiểu đệ của một đại ca có mười mấy đàn em. Mỗi khi đại ca có được người đẹp để làm ấm giường thì hắn cũng chỉ có thể đi ra tìm "gà" làm chút hoạt động "thư giản".
Bây giờ Tạ Hiểu Phong đang đứng trước một căn nhà lầu, bây giờ hắn đang chấp hành nhiệm vụ của đại ca, đó chính là ném bể kính. Đừng đùa, ném bể kính cũng là một nghệ thuật, bây giờ phần lớn cửa kính đều có lưới bảo vệ, muốn ném qua lưới mà đập bể kính, hơn nữa lại không đập vào người ở bên trong thì độ khó là khá cao, kẻ bình thường nào có làm được?
Tạ Hiểu Phong lấy trong túi ra một cục đá đã chuẩn bị từ trước, sau đó hắn ném đi, âm thanh thủy tinh vỡ loảng xoảng truyền vào tai, trên mặt hắn không khỏi lộ ra nụ cười tự hào. Nếu nói về kỹ thuật đập bể kính thì hắn là một tiểu đệ mạnh nhất trong đám thủ hạ của đại ca.
Đúng lúc này sau lưng Tạ Hiểu Phong lại vang lên một âm than hiếu kỳ:
- Này, ném kính thú vị sao?