A Hỏa chợt ngẩn ngơ, hắn suy nghĩ một lúc rồi nhìn cô gái đang ngồi trên giường, trong ánh mắt lộ ra cái nhìn hung ác:
- Thủy ca, nếu không, hoặc là không làm, hoặc là làm cho xong, chúng ta dứt khoát xử lý con bé này? Như vậy sẽ không ai biết chúng ta làm, dù mẹ cô ta có hậu trường, cũng làm gì được chúng ta?
- Hừ, mày có phải là người không? Ông cầu tài không sát nhân, còn nữa, người ta mới năm tuổi, mày cũng ra tay được sao?
Thủy ca măng lớn:
- Con bà nó, ông là người, đếch phải súc sinh.
Trong mắt A Hỏa lóe lên cái nhìn phẫn nộ, hắn lập tức cãi lại:
- Thủy ca, đây không phải em vì tốt cho anh sao? Anh cũng nói nha đầu kia có hậu trường, nếu người khác biết chúng ta bắt cóc nó, còn không bằng rơi vào đường chết? Người không vì mình trời tru đất diệt, nếu nó không chết thì chúng ta chết, nếu chúng ta muốn sống thì nó phải chết.
- Câm mồm, ông dù hồ đồ cũng không làm ra chuyện cầm thú thế này.
Thủy ca hung hăng nhìn A Hỏa, sau đó hắn đốt một điếu, đúng lúc điện thoại vang lên.
Thủy ca cầm điện thoại xem dãy số, cuối cùng hắn không nhận điện thoại. Nhưng sau khi hắn hút được nửa điếu thuốc thì ném xuống đất dùng chân giẫm mạnh lên, sau đó hắn đi đến bên giường.
- Em gái, em không cần phải la lên, chú hỏi em một chuyện, hiểu chưa?
Thủy ca cố gắng nói bằng giọng ôn hòa, hắn nói với ô bé ở trên giường.
Cô bé khẽ gật đầu, bộ dạng rất nghe lời.
Thủy ca lấy miếng vải nhét trong miệng cô bé ra, sau đó hắn hỏi:
- Em gái, em là Vân Tiểu Đông, đúng không?
- Đúng vậy, tôi là Vân Tiểu Đông, năm nay năm tuổi.
Vân Tiểu Đông trừng mắt nhìn:
- Chú, chú thả cháu ra được không? Mẹ cháu nhất định sẽ rất lo.
- Tiểu Đông, đừng lo, chú sẽ thả cháu.
Thủy ca cố gắng cực kỳ dịu dàng nói với Vân Tiểu Đông:
- Trước tiên cháu trả lời chú, mẹ cháu tên gì?
- Chú, mẹ cháu là Vân Thanh, rất đẹp.
Vân Tiểu Đông không biết có phải vì lớn gan hay không mà biểu hiện chẳng chút sợ hãi.
Thủ ca lại hỏi:
- Nhà cháu ngoài mẹ còn có người nào khác sao?
- Còn, chị Lê An là bảo mẫu của cháu, khi mẹ không có ở nhà thì chị ấy chơi với cháu.
Vân Tiểu Đông trừng mắt trả lời.
- Trừ ba người các cháu ra thì còn ai khác?
Thủy ca tiếp tục hỏi thăm, cô gái này rất thông minh, cái gì cũng biết, vì vậy hắn muổn hỏi ra hậu trường của nó.
Vân Tiểu Đông suy nghĩ rồi lắc đầu:
- Không còn, nhưng sau này thì sẽ là bốn người, đến khi chú xấu xa quay về, có lẽ chú ấy sẽ ở cùng với chúng cháu.
Thủy ca cảm thấy là lạ hắn hỏi:
- Tiểu Đông, chú xấu xa mà cháu nói là ai?
- Chú xấu xa là bạn trai của mẹ cháu, chú ấy rất thích mẹ cháu, sau này sẽ là ba ba của cháu, mẹ cháu hình như rất thích chú ấy.
Vân Tiểu Đông nhìn Thủy ca:
- Chú, chú xấu xa rất lợi hại, nếu chú ấy mà trở lại thì nhất định sẽ tìm được cháu, nhưng nếu chú thả cháu ra, cháu sẽ bảo chú xấu xa không đánh chú.
- Hừ, cô bé này còn biết uy hiếp người khác sao?
A Hỏa ở bên cạnh không nhịn được phải nói một câu.
- Câm mồm.
Thủy ca dùng ánh mắt hung hăng nhìn A Hỏa, sau đó hắn tiếp tục nhìn về phía Vân Tiểu Đông, hắn tiếp tục ôn hòa nói:
- Tiểu Đông, cháu có biết chú xấu xa kia tên gì không?
- Tất nhiên là biết, là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.
Vân Tiểu Đông có chút đắc ý:
- Chú ấy là Hạ Thiên, cháu là Tiểu Đông, cháu cảm thấy mình và chú ấy rất có duyên, vì vậy sau này chú ấy rất có thể là ba ba của cháu.
- Hạ...Hạ Thiên?
Thân thể Thủy ca chợt run lên, sau đó hắn đặt mông ngồi xuống đất, rõ ràng là sợ đến mức mất hồn.
Thủy ca cũng là một tên côn đồ, mà côn đồ thành phố Giang Hải chẳng ai không biết Hạ Thiên, đây là Thiên ca trong truyền thuyết, là đại ca ăn sạch hắc bạch, là đại ca vô địch. Những truyền thuyết về Thiên ca rất nhiều trong hắc bạch, người nào cũng biết vài chuyện, ai cũng biết chọc vào Thiên ca sẽ chẳng có kết cục gì tốt. Nhưng bây giờ hắn lại bắt cóc con nuôi của bạn gái Thiên ca, điều này...Thật sự là số chó.
- Thủy ca, làm sao vậy?
A Hỏa có chút buồn bực, thật ra A Hỏa cũng không phải là côn đồ, chỉ là hắn vừa thất nghiệp không có việc làm mà muốn cùng Thủy ca tham gia hắc đạo, vì vậy đến bây giờ hắn còn chưa nghe nói qua cái tên Hạ Thiên. Dù Hạ Thiên là người ảnh hưởng đến hai nhà hắc bạch nhưng đối với người bình thường thì sẽ chẳng biết hắn có bao nhiêu lợi hại, không biết đáng sợ cỡ nào.
- Con bà nó, mày hại chết ông rồi.
Thủy ca đột nhiên phóng lên đấm lên mặt A Hỏa:
- Còn nói cùng ông phát tài, tao thấy mẹ mày phát tài thì có, nếu không tốt thì cả nhà ông đều toi sạch.
- Thủy ca, em...Em thật sự không biết... ....
A Hỏa có chút mơ hồ, nhưng hắn hiểu, lần này sợ rằng đã bắt cóc lầm người.
- Không biết con bà mày, không biết gì mà dám tùy tiện bắt cóc à?
Thủy ca sắp phát điên:
- Hừ, Vân Thanh là phụ nữ của Thiên ca, sao mày không nghe cho rõ ràng? Mày biết Tứ Hải bang vì sao mà xong đời không? Chỉ vì Thiên ca nói một câu mà thôi.
- Thủy ca, nhưng bây giờ anh đánh em cũng vô dụng, hay là anh nghe em, chúng ta xử lý con bé kia, sau đó ai biết được là chúng ta làm?
A Hỏa cuối cùng cũng biết mình chọc vào tai họa, nhưng hắn cũng không muốn chờ chết, hắn thấy chỉ cần giết chết Vân Tiểu Đông thì sẽ chẳng ai tra được hắn là kẻ ra tay.
- Chú, chú cũng đừng như vậy, chú đừng sợ, chỉ cần chú thả cháu ra, cháu sẽ cầu xin cho chú trước mặt chú xấu xa.
Giọng nói trong trẻo của Vân Tiểu Đông chợt vang lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Nha đầu khốn kiếp, im mồm cho ông.
A Hỏa lập tức nổi giận, hắn đột nhiên phóng về phía Vân Tiểu Đông, hắn dùng hai tay bóp cổ cô bé:
- Con khốn kiếp, nếu mày không chết thì ông chết, vậy ông giết chết mày.
- Ư, ư, ư... ....
Vân Tiểu Đông bị bóp cổ mà gương mặt đỏ bừng, nàng cố gắng vùng vẫy, nhưng nàng là một đứa bé, lại bị trói, sao có thể vùng vẫy được?
- Buông tay.
Thủy ca quát;
- Hừ, mày muốn làm cầm thú sao?
- Thủy ca, em tình nguyện làm cầm thú còn sống, không muốn làm một người chết.
A Hỏa quyết tâm:
- Em bóp chết con bé này, như vậy chúng ta còn có đường sống, mà bọn họ cũng không biết nha đầu kia còn sống hay chết, chúng ta còn có thể kiếm được tiền.