- Không...Không biết.
Giọng điệu của Kim Điền có chút run rẩy, bây giờ hắn đã hiểu mình gây đại họa.
- Anh đây họ Bạch, tất cả mọi người đều gọi anh là Bạch Tam thiếu gia.
Bạch Tiểu Lỗi dùng giọng bình tĩnh nói:
- Tất nhiên với thân phận của chú thì sợ rằng chưa từng được nghe ai nói về anh, nhưng chú đã nghe nói đến Nhâm Trung Hằng chứ?
- Nhâm...Nhâm đại ca sao?
Hàm răng Kim Điền bắt đầu va vào nhau:
- Nghe...Đã từng nghe qua.
- Anh nói Nhâm Trung Hằng là thủ hạ của mình, chú có tin không?
Bạch Tiểu Lỗi nở nụ cười sáng lạn.
- Tôi tin, tôi tin... ....
Kim Điền liên tục gật đầu.
- Chú có biết chú nghe lén ai không? Chú nghe lén đại ca của anh.
Bạch Tiểu Lỗi đột nhiên trở mặt, hắn đá lên người Kim Điền:
- Chú muốn gì, chú mà là đệ nhất thám tử sao? Chú làm việc mà không biết điều tra trước sao? Chú không biết có những người không nên động vào à?
- Thật xin lỗi, Tam thiếu gia, tôi thật sự không biết, là tôi có mắt như mù... ....
Kim Điền bị đạp ngã xuống đất, hắn khóc nức nở nói.
- Nghe nói chú đang thu thập tài liệu về đại ca và đại tẩu, chú muốn tống tiền sao?
Bạch Tiểu Lỗi ngồi xổm xuống:
- Chú muốn bao nhiêu tiền? Một trăm triệu, một tỷ? Thật ra anh cũng có thể cho chú, nhưng chú thấy mình xứng đáng sao?
- Không, thật sự không, tôi làm sao dám tống tiền... ....
Kim Điền vội vàng phủ nhận, đáng tiếc là hắn nói còn chưa xong đã bị ăn đá. Bạch Tiểu Lỗi không hổ danh là tiểu đệ của Hạ Thiên, cũng thích đánh người như Hạ Thiên.
- Chú thật sự có muốn tống tiền hay không cũng chẳng quan trọng, bây giờ anh hỏi chú, những thứ chú chuẩn bị dùng để tống tiền đại ca và đại tẩu của anh, chú để ở đâu?
Bạch Tiểu Lỗi đứng lên, hắn dùng giọng không nhanh không chậm nói.
- Tất cả đều ở trong máy tính, nhưng máy tính ở nhà tôi...Tôi có thể về lấy.
Kim Điền vội vàng nói.
- Chỗ khác thì sao? Chú có giấu đi đâu khác không?
Bạch Tiểu Lỗi lại hỏi.
- Không có, thật sự không có.
Kim Điền vội vàng nói.
Bạch Tiểu Lỗi lại đá lên người Kim Điền:
- Loại người như chú còn giấu anh sao? Không phải chú có một phần hco Trần Tự Cường sao?
- Vâng, tôi có một phần cho Trần Tự Cường, nhưng tôi thật sự không còn bản nào khác, anh nên tin tôi, tôi sao dám lừa gạt anh?
Kim Điền liên tục giải thích.
- Hừ, như chú mà dám gạt anh sao?
Bạch Tiểu Lỗi cầm lấy điện thoại gọi đi:
- Hủy diệt tất cả vật phẩm, anh cần chúng nó thành tro, hiểu chưa?
Bạch Tiểu Lỗi cúp điện thoại rồi đi đến trước mặt Hạ Thiên, hắn cung kính nói:
- Đại ca, em đã kiểm tra chỗ của Kim Điền, nơi đó không còn bất kỳ thứ gì khác, tất cả những gì của hắn đều được em đưa đi, bây giờ em sẽ tiêu hủy tất cả. Hắn có một chiếc xe mười sáu chỗ, em cũng tiêu hủy, bây giờ không còn bất kỳ chứng cứ nào.
- Tiểu Hắc, chú làm rất tốt.
Hạ Thiên rất thỏa mãn, có tiểu đệ thường là như vậy, cũng không cần tự mình đi làm tất cả.
- Đại ca, xử lý hắn thế nào?
Bạch Tiểu Lỗi lại hỏi.
- Tên ngốc này sao? Để anh.
Hạ Thiên đứng lên đi đến bên cạnh Kim Điền:
- Này, tên ngốc, chú biết mình làm sai phải trả giá đắt không?
- Biết, em biết!
Kim Điền nơm nớp lo sợ, sau đó hắn bắt đầu cầu xin;
- Đại ca, em sai rồi, em thật sự sai rồi, em không nên dùng camera ghi hình các anh, sau này em sẽ không dám nữa, thật sự không.
- Sau này chú có làm hay không thì liên quan gì đến anh? Bây giờ chú làm sai, chú phải trả giá.
Trên tay Hạ Thiên có một cây ngân châm:
- Chú dám muốn nhìn lén vợ anh, tuy chú còn chưa được thấy, nhưng ý nghĩ của chú là không đúng, vì vậy anh muốn cho chú mù màu.
- Không cần phải... ....
Kim Điền vội vàng cầu xin, sau đó trước mắt đen kịt một mảnh, hắn lập tức hoảng sợ:
- Mắt của tôi...Mắt của tôi... ....
Lúc này Hạ Thiên lại nói:
- Chú quá ngốc, còn nghe những gì không nên nghe, âm thanh dễ nghe của mỹ nữ tỷ tỷ mà chú cũng nghe lén sao? Vì vậy anh muốn chú điếc đặc.
Kim Điền vừa nói xong thì cảm thấy thế giới trở nên cực kỳ yên ắng, hắn không khỏi la lên:
- Tôi làm sao vậy, tôi làm sao vậy? Sao không có âm thanh nào?
Nhưng lúc này Kim Điền không nghe được âm thanh của mình, vì vậy hắn cũng cực kỳ hoảng sợ, hắn điên cuồng mắng lớn:
- Hạ Thiên, con bà mày là thần y sao? Mày là cầm thú, ông muốn đến cục công an tố cáo mày, ông tố cáo mày tội giết người, mày chờ ngày bị bắn chết đi, con bà mày... ....
Kim Điền liên tục líu lo, tuy miệng hắn mấp máy nhưng không còn âm thanh nào được phát ra.
- Chú quá ồn, anh cho chú hết nói được luôn.
Hạ Thiên lầm bầm nói.
Kim Điền đột nhiên nhào về phía Hạ Thiên, lúc này Hạ Thiên vung châm đâm lên người hắn, sau đó hắn đứng yên với một tư thế cực kỳ quỷ dị.
- Chú còn muốn đánh anh sao? Vậy anh cho chú đơ luôn.
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh thường nhìn Kim Điền:
- Chú đúng là ngu ngốc.
Hạ Thiên xoay người đi đến bên cạnh Diệp Mộng Oánh rồi cười hì hì nói:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, bây giờ tất cả đã xong, chị không còn gì phải lo lắng.
- Vậy hắn thì sao?
Diệp Mộng Oánh vẫn còn có chút lo lắng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Đại tẩu, chị không cần lo, em sẽ xử lý.
Bạch Tiểu Lỗi vội vàng nói.
- Thật ra rất đơn giản, chỉ cần tùy tiện ném tên này đến đâu cũng được.
Hạ Thiên cho Bạch Tiểu Lỗi một lời đề nghị.
- Vâng, đại ca.
Bạch Tiểu Lỗi gật đầu, sau đó hắn vung tay:
- Đưa tên này ra ngoài.
Ngay sau đó có hai tên đến nhấc bổng Kim Điền đưa ra, phong ba nghe lén coi như cơ bản chấm dứt.
- Ông xã, điện thoại kìa... ....
Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, sau đó hắn nhận điện thoại:
- Này, trước đó sao em không điện thoại cho anh?
Người điện thoại đến là Tiểu Yêu Tinh, cũng vì nàng không nhận điện thoại mà Hạ Thiên không tìm được Kim Điền ngay lập tức, còn cần Bạch Tiểu Lỗi đưa Kim Điền đến.
- Chồng, em vừa thức dậy, anh xem, em thức dậy đã điện thoại cho anh ngay rồi đấy.
Tiểu Yêu Tinh cũng làm nũng, nhưng rõ ràng không có uy lực bằng Mộc Hàm.
Tiểu Yêu Tinh không đợi Hạ Thiên nói chuyện mà vội vàng hỏi:
- Chồng, anh điện thoại cho em làm gì?
- Không có gì, chỉ cần em hỗ trợ mà thôi.
Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói.
- Không có gì à?
Tiểu Yêu Tinh có hơi thất vọng:
- Người ta đang nhàm chán, à, chồng ở đâu? Có phải đang đi chơi với chị Hàm không? Ủa, không đúng, nah không đi cùng với Mộc Hàm, sao anh lại đến nhà của Bạch Tiểu Lỗi?
- Này, không có gì thì anh cúp điện thoại.
Hạ Thiên tức giận nói.
- Đừng, đừng cúp, em còn có chuyện.
Tiểu Yêu Tinh vội vàng hô lên.