Huấn luyện viên Vương và hai ba mươi thành viên mới của Địa tổ không kịp phản ứng, bọn họ chỉ nghe thấy Tôn Bác Tài vừa rồi cực kỳ kiêu ngạo nhưng bây giờ đã kêu lên một tiếng thảm thiết cực kỳ ngắn ngủi, sau đó đã ngã xuống như một đống bùn nhão, cũng không còn âm thanh nào được phát ra. Sau đó bọn họ phát hiện trong tầm mắt có thêm hai người, một là vị tổ trưởng Địa tổ Mộc Hàm xinh đẹp, hai là người chồng của tổ trưởng mà bọn họ vừa gặp mặt ở căn tin. Trước đó phần lớn bọn họ đều không biết chồng của tổ trưởng là ai, nhưng bây giờ thì ai cũng biết tên đàn ông nhìn qua có vẻ rất bình thường và không quá lớn tuổi này có tên là Hạ Thiên, hơn nữa còn là một cao thủ siêu cấp.
- Dám mắng vợ anh, đúng là muốn chết.
Hạ Thiên tỏ ra rất bất mãn, vừa rồi hắn quyết định giúp Mộc Hàm làm ra tài liệu huấn luyện cận chiến, nhưng điều này cũng không làm hắn mất nhiều thời gian, vì vậy hắn viết ra rất nhanh, sau đó hai người đi về phía sân huấn luyện.
Mộc Hàm là người rất quan tâm đến thuộc hạ, những người này vừa được tuyển vào Địa tổ, bọn họ không có nhiều vấn đề với các thành viên cũ của Địa tổ, cũng không có bất kỳ liên lạc gì với Tôn gia. Vì vậy nếu huấn luyện đám người này thật tốt thì sau này sẽ là thủ hạ tâm phúc của nàng.
Nhưng khi Hạ Thiên và Mộc Hàm đi đến sân huấn luyện thì đúng lúc nghe được những lời nói ô uế của Tôn Bác Tài với Mộc Hàm, Hạ Thiên gần đây rất nâng niu vợ, sao có thể cho người khác dùng những lời lẽ như vậy làm nhục vợ mình?
Vì vậy hắn quyết định làm cho Tôn Bác Tài không có khí mà nén giận, vì vậy hắn cho đối phương một chưởng. Một chưởng của Hạ Thiên rất nặng, đến mức làm cho Tôn Bác Tài không thở nổi, nói cách khác một chưởng của Hạ Thiên đã vỗ chết đối phương.
Huấn luyện viên Vương lúc này cũng đã ngồi xổm xuống xem xét tình huống của Tôn Bác Tài, sau đó hắn ngẩng đầu, vẻ mặt tái nhợt, hắn nói với Mộc Hàm:
- Tổ trưởng Mộc, cậu ta...Cậu ta thật sự đã tắt thở.
Huấn luyện viên Vương nói ra lời này thì đám người không khỏi thở ra một hơi, sau đó đám người nhìn về phía Hạ Thiên, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ. Người này quá hùng mạnh, chỉ cần một chưởng đã có thể vỗ chết Tôn Bác Tài.
Đám người này vừa khiếp sợ vừa kinh hoàng, Tôn Bác Tài chẳng qua chỉ nói vài lời làm ô uế Mộc Hàm nhưng đã bị Hạ Thiên vỗ chết, sau này ai dám nói bậy với Mộc Hàm, không phải muốn chết sao?
Mộc Hàm cũng ngồi xuống kiểm tra, sau đó nàng chính thức xác nhận Tôn Bác Tài thật sự tử vong, vì vậy mà khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười khổ. Chồng nàng quá xúc động, muốn giết người cũng không nên như vậy, tuy Tôn Bác Tài vừa rồi đã nói ra những lời làm nàng rất tức giận, nàng rất muốn cho đối phương một viên đạn, nhưng dù sao cũng chỉ là xúc động nhất thời, lý trí nói rõ nàng không thể làm như vậy. Đáng tiếc là nàng có lý trí nhưng chồng thì không, vì vậy bi kịch kéo đến với Tôn Bác Tài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Mộc Hàm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nàng ghé sát bên tai Hạ Thiên rồi nói:
- Chồng, cậu đừng nói gì, để tôi xử lý là được.
Vẻ mặt đám người ở đây có chút cổ quái, bây giờ đột nhiên có liên quan đến nhân mạng, hơn nữa người chết cũng có thân phận không bình thường. Thực tế thì người bình thường không thể tiến vào trong khu vực này, vì vậy đây là chuyện lớn không thể nghi ngờ.
Một số người nhìn Mộc Hàm và Hạ Thiên, Hạ Thiên giết người thì Mộc Hàm sẽ bắt lại sao? Bọn họ cảm thấy đây là sự việc không có khả năng, bọn họ đang nghĩ Mộc Hàm sẽ làm gì để Hạ Thiên thoát tội?
Đúng lúc này Mộc Hàm quét mắt nhìn mọi người, nàng khẽ hỏi:
- Tôn Bác Tài đột nhiên đột tử ở trụ sở huấn luyện, các người có ai biết cậu ta chết thế nào không?
Mọi người không khỏi ngẩn ngơ, điều này...Vấn đề này cũng quá kỳ quái, ai cũng biết Tôn Bác Tài bị Hạ Thiên đánh chết, Mộc Hàm cũng biết, nhưng nàng bây giờ lại hỏi như vậy, chẳng lẽ muốn tất cả bọn họ cùng nói dối theo sao?
Lúc này mọi người không khỏi có chút do dự, ai cũng không biết trả lời ra sao cho tốt. Nếu nói về mặt cảm tình thì bọn họ cũng chẳng quan tâm, dù sao những lời vừa rồi của Tôn Bác Tài cũng rất khó nghe, không những sỉ nhục huấn luyện viên Vương, còn sỉ nhục cả Mộc Hàm, bọn họ cũng muốn dạy bảo đối phương một trận. Nhưng bây giờ lại sinh ra nhân mạng, bọn họ không dám nói dối, nếu có người đến điều tra ra sự thật và phát hiện bọn họ nói dối, như vậy xem như tương lai đã đi tong.
Dù sao ấn tượng của đám người này với Mộc Hàm cũng không tệ, nhưng chỉ là không tệ mà thôi, nếu muốn bọn họ gánh vác tất cả, thậm chí có thể ngồi chồm hổm trong nhà giam quân sự, như vậy bọn họ không làm được.
- Huấn luyện viên Vương, anh thấy Tôn Bác Tài chết thế nào không?
Mộc Hàm lại hỏi.
- Tổ trưởng Mộc, điều này... ....
Huấn luyện viên Vương cũng có chút chần chừ.
- Huấn luyện viên Vương, anh không cần lo lắng, anh thấy gì thì cứ nói.
Mộc Hàm cười nhạt một tiếng:
- Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là anh phải thấy được, nếu những gì anh không thấy, như vậy cũng coi như là tưởng tượng giả tạo.
- Vâng, Tổ trưởng Mộc!
Mộc Hàm nói như vậy thì huấn luyện viên Vương chợt trở nên yên ổn hơn:
- Lúc đó tôi chỉ nghe nói một câu, nói rằng Tôn Bác Tài sẽ không còn khí. Sau đó tôi nghe cậu ta kêu lên thảm thiết, cuối cùng cậu ấy ngã lên mặt đất.
- Vậy anh có thấy ai tấn công Tôn Bác Tài không?
Mộc Hàm tiếp tục hỏi.
Huấn luyện viên Vương chợt ngẩn ngơ, thầm nghĩ câu nói này cũng cần phải hỏi sao? Chỉ cần không phải kẻ ngu cũng biết là Hạ Thiên làm ra.
- Huấn luyện viên Vương, nếu anh thấy ai tấn công thì phải nói thật, tất nhiên nếu anh không thấy thì cũng phải nói thật.
Mộc Hàm lại mở miệng, giọng điệu tăng thêm một chút.
Huấn luyện viên Vương cũng không ngốc, hắn lập tức hiểu rõ, biết được ý đồ của Mộc Hàm. Không thể không nói Mộc Hàm rất thông minh, nàng nghĩ ra biện pháp hay như vậy.
- Tổ trưởng Mộc, thật ra tôi không thấy ai tấn công Tôn Bác Tài, tôi chỉ dự đoán là... ....
Huấn luyện viên Vương nói đến đây thì dừng, cũng không dám nói ra người đó là Hạ Thiên.
Mộc Hàm cười nhạt một tiếng:
- Huấn luyện viên Vương, tôi biết rõ ý nghĩ của anh, anh cũng có thể nói ra, tôi biết các người đều cảm thấy chồng tôi đánh chết Tôn Bái Tài. Mọi người có thể nghe thấy giọng nói của chồng tôi, cũng thấy Tôn Bác Tài đột nhiên chết, nhưng dù sao tất cả cũng chỉ là suy đoán, các người căn bản không thấy chồng tôi ra tay, đúng không?
Mọi người chợt ngây người, sau đó cùng gật đầu.
- Đúng vậy, thật sự không thấy gì.
- Tôi cũng không thấy gì, chỉ thấy Tôn Bác Tài đột nhiên té lăn xuống đất.
- Đúng vậy, thật sự không thấy gì, tôi chỉ vô thức cảm thấy anh ta bị đột tử.
Huấn luyện viên Vương lần này đã gật đầu khẳng định:
- Đúng vậy, tổ trưởng Mộc, tôi quả thật không thấy Hạ Thiên ra tay.
Trên mặt Mộc Hàm lộ ra nụ cười mùa xuân tỏa nắng:
- Rất tốt, tóm lại nếu có người điều tra chuyện này thì các người chỉ cần nói thật lòng là được, các người thấy gì đều có thể nói ra, không cần giấu gì cả. Bây giờ mọi người đã hiểu chưa?