Lúc này Hạ Thiên lại lấy điện thoại ra, hắn tìm được tư liệu của Lý gia được lưu giữ bên trong, sau đó so sánh với hình ảnh của tư liệu, cuối cùng hắn trở nên buồn bực.
- Có lầm không vậy, sao đám người quan trọng của Lý gia không có mặt ở đây?
Hạ Thiên rất mất vui, sau đó hắn đá vào một người đàn ông trung niên khá mập:
- Này, đứng lên.
Người đàn ông trung niên bị đá một cước, đúng lúc hắn phát hiện mình có thể cử động và nói chuyện, vì vậy mới bò lên, trong ánh mắt có chút sợ hãi, hắn dùng giọng lo sợ hỏi:
- Cậu...Cậu là ai? Cậu...Cậu muốn làm gì?
- Tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên, nghe rõ chưa? Bây giờ ông lập tức điện thoại cho đám Lý gia ngu ngốc, để bọn họ tranh thủ quay về tìm chết, nếu không tôi xử lý tất cả bây giờ.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên rồi nói.
- Cậu...Cậu là Hạ Thiên?
Vẻ sợ hãi trong mắt người đàn ông trung niên chợt biến mất, thay vào đó là sự oán độc.
- Nói nhảm, mau điện thoại, có nghe rõ không?
Hạ Thiên bất mãn nói.
- Được, tôi gọi ngay.
Người đàn ông trung niên lấy ra một cái điện thoại, hắn vội vàng gọi đi.
Một phút sau tên đàn ông bỏ điện thoại xuống, hắn nói với Hạ Thiên:
- Tôi đã điện thoại, cậu còn muốn thế nào?
- À, tôi đói rồi, đi nấu cơm, nhanh lên.
Hạ Thiên lười biếng nói.
Đám người nằm trên mặt đất không thể động đậy và nói chuyện nhưng vẫn có thể thầm mắng Hạ Thiên, tên khốn này còn muốn ăn cơm ở đây sao?
- Tôi không biết nấu cơm.
Người đàn ông trung niên dùng ánh mắt oán độc nhìn Hạ Thiên, lúc này hắn có lẽ đã không còn sợ hãi, trong ánh mắt tràn đầy hận ý.
- Muốn ăn đòn sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn người đàn ông:
- Ông không phải đầu bếp sao? Không biết làm cơm à?
Vẻ mặt người đàn ông trung niên chợt biến đổi:
- Sao cậu biết tôi là đầu bếp?
- Tôi còn biết ông tên là Lý Phong.
Hạ Thiên tức giận nói:
- Đừng nói nhảm, lập tức đi làm cơm, nếu không tôi sẽ xử lý ông, sẽ cho người khác đi làm, dù sao trong Lý gia cũng không phải chỉ mình ông là đầu bếp.
Vẻ mặt người đàn ông trung niên tên là Lý Phong chợt biến đổi, sau đó cắn răng nói:
- Được, cậu chờ chút, tôi sẽ đi nấu cơm.
- Nhanh lên, tôi đánh người cũng mệt rồi.
Hạ Thiên còn bổ sung một câu.
Lý Phong xoay người, trên mặt tràn đầy biểu cảm oán độc, có thể thấy hắn hận Hạ Thiên thấu xương.
Hạ Thiên ngồi xuống bàn đá trong khoảng sân rộng, hắn thật sự muốn dùng cơm, ai bảo trên người hắn không có tiền, chỉ còn cách đến Lý gia ăn chùa mà thôi.
Có lẽ cũng vì bây giờ là giờ cơm, phòng bếp vốn đã chuẩn bị sẵn đồ ăn ngon, vì vậy chưa đến mười phút sau Lý Phong đã dùng một chiếc xe đẩy đồ ăn đến, sau đó hắn đặt các món lên bàn đá trước mặt Hạ Thiên.
Đồ ăn rất phong phú, có đầy đủ món tráng miệng, món chính. Hạ Thiên ăn rất nhanh, chưa đến một lúc thì một nồi cơm đã vào trong bụng hắn, hầu như mọi thứ thức ăn đều bị thu dọn sạch sẽ. Nói là hầu như vì có một món hắn không động vào, tô canh lớn thì bị hắn húp sạch chỉ còn lại một chút bên dưới.
Khi thấy Hạ Thiên ăn như sói như hổ thì Lý Phong ở bên cạnh khó thể kiềm chế được cảm giác sung sướng, nhưng khi hắn thấy món ăn kia không được Hạ Thiên động đũa thì vẻ mặt không khỏi có chút lo lắng. Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đứng đợi, hắn cho rằng Hạ Thiên rồi cũng sẽ ăn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Nhưng Hạ Thiên không làm như những gì Lý Phong mong muốn, lúc này hắn đã bỏ đũa xuống rồi nói một câu mỹ mãn:
- Cuối cùng cũng no nê, lát nữa có thêm chút sức lực để đánh đám người Lý gia ngu ngốc.
Đến lúc này Lý Phong cuối cùng cũng không nhịn được, hắn ra vẻ nịnh nọt nói:
- Cậu không thích món kia sao?
- À, món kia sao?
Hạ Thiên quay đầu nhìn Lý Phong rồi dùng giọng chân thành nói:
- Tôi thấy ông nấu nướng khổ cực nên quyết định để phần cho ông.
- Tôi đã ăn rồi, hay là cậu cứ ăn đi.
Lý Phong vội vàng nói.
Hạ Thiên đột nhiên trở mặt, hắn ra vẻ rất bất mãn:
- Tôi bảo ông ăn, nếu không ăn tôi sẽ xử lý.
Vẻ mặt Lý Phong chợt biến đổi, hắn không dám nói gì, chỉ khẽ gật đầu:
- Vậy thì được, tôi sẽ ăn.
Hạ Thiên nhìn Lý Phong ăn sạch món ăn kia thì gật đầu thỏa mãn, sau đó hắn tiếp tục:
- Vậy mới tốt, thuận tiện những gì ăn không hết ông cũng ăn luôn đi.
Vẻ mặt Lý Phong biến đổi lớn, hắn nở nụ cười miễn cưỡng:
- Điều này...Những thứ này đã hết rồi.
- Sao ông dông dài như vậy?
Hạ Thiên có chút bất mãn, sau đó hắn dùng tay bóp miệng Lý Phong rồi bưng đĩa lên rót tất cả những thứ còn thừa vào:
- Không muốn sao? Tôi thỏa mãn cho ông.
Hạ Thiên lấy sạch tất cả những món còn thừa đổ vào trong miệng Lý Phong, thậm chí chút cặn canh cũng cho vào. Sau đó hắn vuốt cuống họng của Lý Phong, cuối cùng vỗ vỗ ngực đối phương, thức ăn đi xuống bụng, khi đó Hạ Thiên mới bỏ tay ra.
Khoảnh khắc này vẻ mặt Lý Phong trở nên tái nhợt, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, hắn vội vàng chạy qua một bên móc cuống họng, giống như muốn nôn tất cả ra ngoài. Đáng tiếc là hắn móc nửa ngày cũng không cho ra được bất cứ thứ gì.
- Ngu ngốc, đừng làm gì cho mệt, vô dụng thôi, cứ ở đó mà chờ chết đi.
Hạ Thiên có chút khinh thường:
- Ông cho rằng làm vài món ăn có thể hạ độc chết tôi sao? Đúng là ngu ngốc, chẳng lẽ ông không biết tôi là Hạ thần y đệ nhất thiên hạ sao?
Hạ Thiên không ăn món cá tất nhiên sẽ có nguyên nhân, không phải hắn không thích, chẳng qua hắn biết ăn món đó và húp món canh thì sẽ tạo nên một chất độc trí mạng. Bây giờ hắn không trúng độc, tất nhiên Lý Phong phải trúng độc.
- Mày...Mày...Hạ Thiên, mày sẽ chết không yên thân...Ặc, ặc... ....
Lý Phong chỉ vào Hạ Thiên, vẻ mặt oán độc, nhưng chưa mắng xong thì té xuống thăng thiên.
Hạ Thiên lắc đầu, hắn lầm bầm:
- Những năm nay thường thích nói chết không yên lành, nhưng sao trước khi chết lại không tìm cách nói khác hay hơn?
Đúng lúc này một tiếng thét từ phương xa truyền đến:
- Hạ Thiên, dám chạy đến Lý gia, đúng là tự tìm đường chết.
Hạ Thiên quay đầu nhìn, hắn thấy hơn mười người phóng đến, đi đầu là một ông lão cao lớn. Vì vậy hắn nhanh chóng lấy ảnh tư liệu ra xem.
- Chủ nhà về rồi.
Hạ Thiên cảm thấy vui sướng, chuyến đi này coi như không uổng công