Mục lục
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hạ Thiên nhận được điện thoại của Lãnh Băng Băng thì lập tức chạy đến tụ hợp, Lãnh Băng Băng chỉ nói trong điện thoại là sẽ cùng hắn đến bệnh viện, cũng không nói thêm điều gì.

Tất nhiên Hạ Thiên cũng không quan tâm đến vấn đề này, cảnh sát tỷ tỷ nghĩ đến hắn, vì vậy hắn phải xuất hiện, dù là địa phương nào cũng được.

Học Phủ Danh Uyển cách bệnh viện cũng không quá xa, khi Hạ Thiên vào bệnh viện thì xe cảnh sát của Lãnh Băng Băng cũng mới tiến vào. Khi đó nàng dừng xe lại, khi vừa mới xuống cửa xe, còn chưa kịp bước chân xuống đã bị bế lên.

- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi nhớ chị, muốn hôn chị.

Hạ Thiên nhanh chóng hôn lên môi Lãnh Băng Băng, sau đó hắn đặt nàng xuống đất.

Lãnh Băng Băng lập tức xấu hổ đỏ mặt, lưu manh này đúng là càng ngày càng quá mức.

- Đi với tôi vào bệnh viện, có người bị thương rất nặng, cậu nên chữa tốt cho người ta.

Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng cũng không quan tâm hắn có đồng ý hay không, nàng quay lưng đi về phía bệnh viện.

Hạ Thiên đi theo:

- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tên bị thương kia là thân thích với chị sao?

- Không phải.

Lãnh Băng Băng trả lời.

- Vậy đối phương là nam hay nữ.

Hạ Thiên tiếp tục truy vấn.

- Nam.

Lãnh Băng Băng vẫn trả lời rất ngắn gọn.

Hạ Thiên dừng bước:

- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi không chữa cho tên kia.

Lãnh Băng Băng không khỏi sững sờ, nàng dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên:

- Vì sao?

- Tôi không chữa bệnh cho tình địch.

Hạ Thiên bĩu môi nói.

- Cái gì?

Lãnh Băng Băng tưởng mình nghe lầm, tên lưu manh kia vừa nói gì.

Hạ Thiên dùng lời lẽ hùng hồn nói:

- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tên kia không phải là thân thích của chị, lại là đàn ông, chị quan tâm đến hắn, tất nhiên hắn là tình địch của tôi. Bây giờ chị muốn chữa bệnh cho hắn, tôi sợ rằng sẽ dùng kim đâm chết hắn.

- Đầu óc cậu chỉ biết nghĩ như vậy thôi sao?

Lãnh Băng Băng có chút tức giận:

- Cái gì mà tình địch? Tôi hoàn toàn không biết anh ta.

- Vậy sao chị muốn tôi chữa cho anh ta?

Hạ Thiên có chút không tin.

Lãnh Băng Băng bất đắc dĩ giải thích:

- Cục trưởng Hào nhờ tôi hỗ trợ.

- Đúng là không phải tình địch.

Hạ Thiên lúc này mới tin:

- Vậy thì được, vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi chữa bệnh cho anh ta.

Lãnh Băng Băng không nhịn được phải trừng mắt nhìn Hạ Thiên, người này đúng là, suốt ngày chỉ biết rong chơi lêu lổng, bây giờ còn nghi ngờ nàng.

Hạ Thiên nghe nói không phải cứu chữa cho tình địch, tất nhiên tâm tình của hắn sẽ tốt lên rất nhiều, hắn vươn tay kéo bàn tay mềm của Lãnh Băng Băng rồi vui vẻ đi vào bệnh viện.

Lãnh Băng Băng cũng không có thói quen bị Hạ Thiên lôi kéo như vậy, nhưng nàng bây giờ tránh không thoát, hơn nữa đối phương nắm tay rất căng giống như biểu hiện quyền sở hữu công khai, căn bản không cho nàng né tránh. Vì vậy rơi vào đường cùng, nàng cũng đành để mặc hắn lôi kéo.

Hai người nhanh chóng đi đến khu nhà bệnh viện, Lãnh Băng Băng đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cách đó không xa tụ tập một nhóm người, ai cũng ngẩng đầu chỉ trỏ.

- Mau tránh ra.

Chẳng biết có phải người nào đó nhìn thấy Lãnh Băng Băng hay không, một âm thanh chợt vang lên để dọn đường.

Lãnh Băng Băng phát hiện tầm mắt mọi người nhìn lên trên, vì vậy nàng cũng nhìn thoáng qua, sau đó hô lên kinh hoàng:

- Á... ....

Một người đang rơi xuống, thì ra có người nhảy lầu.

Hạ Thiên nghe Lãnh Băng Băng hô lên kinh hoàng mà cảm thấy khó chịu, tên khốn nào nhảy lầu ở bệnh viện để dọa vợ hắn vậy?

Hạ Thiên không thích những kẻ nhảy lầu, vì hắn cảm thấy nhảy lầu không có chút sáng ý, dù muốn chết thì chỉ cần đập đầu vào tường là xong, cần gì phải làm loạn?

Hạ Thiên khó chịu thì khó chịu nhưng cũng không muốn vợ bị dọa, vì thế hắn buông lỏng tay Lãnh Băng Băng, sau đó nhảy dựng lên chụp lấy người nhảy lầu giữa không trung. Cuối cùng hắn hạ nhẹ xuống đất rồi đặt đối phương xuống.

- Sao lại là cô?

Lúc này Hạ Thiên đã nhìn kỹ người nhảy lầu, đây không phải là Giang Tiểu Nhu gì đó sao?

Vẻ mặt Giang Tiểu Nhu có chút ngây ngốc, nàng giống như còn chưa kịp phản ứng, nàng vẫn giống như lần trước, vẫn ôm đứa con Trương Hạo trong lòng.

Hạ Thiên thấy Giang Tiểu Nhu không nói lời nào thì càng thêm khó chịu:

- Này, chị nghiện nhảy lầu rồi sao? Lần trước nhảy lầu dọa chị Vân Mạn, bây giờ lại dọa cảnh sát tỷ tỷ, tôi cũng đã nói chị đổi địa điểm nhảy lầu, sao lại tiếp tục nhảy lầu trước mặt vợ tôi? Có phải chị cố ý gây khó cho tôi không?

Đáng tiếc là Giang Tiểu Nhu giống như bị kích thích quá lớn, nàng ngồi xuống đất với vẻ mặt ngây ngốc, nàng không có chút phản ứng với lời nói của Hạ Thiên.

- Có chuyện gì xảy ra? Có chuyện gì mà phải đến mức phải nhảy lầu?

Lãnh Băng Băng đi đến bên cạnh Giang Tiểu Nhu, nàng ngồi xuống dùng giọng dịu dàng hỏi.

Giang Tiểu Nhu lúc này mới có phản ứng, nhưng nàng vẫn dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn Lãnh Băng Băng, sau đó nàng cúi đầu nhìn đứa bé vẫn còn ngủ trong lòng.

Đúng lúc này một bác sĩ xinh đẹp như tiên và một y tá cũng khá xinh nhanh chóng chạy về phía Giang Tiểu Nhu, hai người này chính là Liễu Vân Mạn và y tá lắm chuyện Tiếu Đồng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Giang Tiểu Nhu, sao chị lại như vậy? Mấy ngày trước chị đã nhảy lầu, chị may mắn không việc gì, sao bây giờ lại tiếp tục? Sao chị không biết quý trọng tính mạng mình? Chị cho rằng lần nào cũng may mắn, cũng có người đến cứu sao?

Liễu Vân Mạn có vẻ rất tức giận:

- Tôi đã sớm nói với chị, bệnh bại não cũng không phải nan y, con của chị mới năm tuổi, y học sẽ còn phát triển, ai biết được vài chục năm sau cháu sẽ được chữa hết bệnh.

- Hu hu... ....

Giang Tiểu Nhu đột nhiên khóc rống lên, nàng vừa khóc vừa nói:

- Bác sĩ Liễu, tôi cũng không muốn chết, nhưng bây giờ tôi không chết thì biết làm sao? Tiểu Hạo có bộ dạng thế này, chồng tôi lại bị người ta chém tàn phế, bác sĩ nói cả đời này anh ấy không khôi phục trở lại. Tôi không việc làm, Tiểu Hạo bệnh cần tiền, chồng tôi lại nằm liệt giường, anh ấy cũng cần tiền, chị nói xem tôi phải làm sao?

Khi nghe Giang Tiểu Nhu nói như vậy thì đám người vây quanh vốn không biết gì cũng sinh ra cảm giác đồng tình, người phụ nữ này thật sự quá đáng thương, con bị bại não, chồng tàn phế, mình lại thất nghiệp, rõ ràng chết quách cho rồi.

Hai mắt Liễu Vân Mạn chợt đỏ hồng, nàng vừa nghe Tiếu Đồng nói chồng của Giang Tiểu Nhu xảy ra chuyện, nàng còn tưởng rằng đây chỉ là tin đồn nhảm, không ngờ lại là sự thật. Giang Tiểu Nhu vốn đã tỵyệt vọng vì chuyện của con trai, bây giờ lại mất đi chỗ dựa là chồng, nàng vì quá quẩn trí mà nhảy lầu, điều này cũng quá bình thường.

- Giang Tiểu Nhu, tôi biết chị rất quẩn, nhưng chị phải tin tôi, dù sao cũng có biện pháp.

Liễu Vân Mạn dùng giọng dịu dàng nói:

- Tôi cũng vậy, tôi sinh ra đã có bệnh, hơn một tháng trước tôi còn nghĩ rằng mình không sống quá hai mươi lăm tuổi. Nhưng bây giờ bệnh của tôi đã hết, chị nên tin tôi, chị cũng sẽ gặp được kỳ tích.

Liễu Vân Mạn nói đến đây thì không khỏi nhìn Hạ Thiên, kỳ tích của nàng chính là hắn. Giang Tiểu Nhu nhảy lầu hai lần nhảy lầu mà vẫn còn sống, tất nhiên cũng có thể nói là kỳ tích, cũng vì có Hạ Thiên, nếu không thì chẳng có ai cứu được Giang Tiểu Nhu.

Thật ra Liễu Vân Mạn không thể không nghĩ đến vấn đề nói Hạ Thiên chữa bệnh cho con của Giang Tiểu Nhu, nhưng nàng cũng không biết đối phương có chữa được bệnh bại não hay không. Hơn nữa nàng cảm thấy mình có quá nhiều yêu cầu với Hạ Thiên, không nên tiếp tục đưa ra yêu cầu. Trước đó nàng đã yêu cầu hắn chữa cho tất cả thân nhân, nhưng nếu bây giờ nàng còn bắt hắn hỗ trợ cả bệnh nhân của mình, như vậy đúng là quá mức.

- Không có kỳ tích, bác sĩ Liễu, trên đời này không có ai chữa được bệnh bại não.

Giang Tiểu Nhu tuy đã khóc nhỏ hơn nhưng giọng nói vẫn cực kỳ tuyệt vọng.

- Ai nói không chữa được bệnh bại não?

Hạ Thiên có chút khó chịu:

- Này, con của chị bị bại não sao? Chỉ vì một đứa con bị bại não mà muốn chết muốn sống, có cần như vậy sao?

Người liên quan bên ngoài nghe thấy như vậy cũng không biết nên nói gì, cái gì là bại não? Cũng không biết có bao nhiêu bậc cha mẹ táng gia bại sản vì con cháu mắc bệnh như vậy.

Giang Tiểu Nhu nhìn Hạ Thiên, nàng chợt sinh ra xúc động muốn mắng người. Tuy người này đã cứu nàng hai lần, nhưng nàng thật sự không thể nói lời cảm ơn, vì mỗi lần cứu nàng, những lời hắn nói ra cực kỳ khó chịu.

- Này, cậu có chữa tốt cho con chị ấy không?

Lãnh Băng Băng khẽ hỏi.

- Tất nhiên, tôi chữa được, chẳng qua có ra tay hay không mà thôi.

Hạ Thiên dùng giọng tự tin nói.

Giang Tiểu Nhu nghe nói như vậy thì trong mắt lóe lên cái nhìn kỳ dị:

- Cậu có thể chữa tốt cho con tôi sao?

Giang Tiểu Nhu cũng không đợi Hạ Thiên mở miệng, nàng nói với Liễu Vân Mạn:

- Bác sĩ Liễu, chị vừa nói mình có bệnh nan y, có phải là cậu ấy chữa hay không? Cậu ấy là bạn trai của chị, có phải cũng là bác sĩ không?

Liễu Vân Mạn có chút chần chừ, sau đó nàng vẫn gật đầu:

- Đúng vậy, cậu ta cũng là bác sĩ.

Giang Tiểu Nhu đột nhiên ôm con đứng lên, nàng chạy vài bước rồi quỳ rập xuống trước mặt Hạ Thiên:

- Bác sĩ, van xinn cậu, cứu con tôi, chỉ cần anh có thể cứu con tôi, muốn gì tôi cũng đáp ứng.

- Thật sự điều gì cũng đáp ứng sao?

Hạ Thiên hỏi.

- Chỉ cần có thể chữa tốt cho con tôi, dù làm trâu ngựa tôi cũng tình nguyện.

Giang Tiểu Nhu vội vàng nói, có câu nói "cái gì cũng thử khi tuyệt vọng", dù nàng không biết Hạ Thiên, nhưng lúc này hắn là cọc cứu mạng giữa dòng nước lũ. Nàng đã nhảy lầu hai lần và đều được đối phương cứu, vì vậy nàng hiểu đối phương nhất định có bản lĩnh.

Đám người vây quanh nghe vậy thì ánh mắt nhìn Giang Tiểu Nhu có chút mập mờ, thật ra Giang Tiểu Nhu cũng không tệ, ít nhất cũng có thể thỏa mãn nhiều đàn ông ở đây.

Liễu Vân Mạn cũng không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ sắc lang này đói bụng ăn quàng?

Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng không tự giác phải cắn chặt răng, nếu lưu manh dám đưa ra điều kiện hồ đồ, nàng sẽ không để ý đến hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK