- Chị Isabella, tôi đang ở khách sạn.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Chị mau đến đây.
- Khách sạn nào?
Isabella vội hỏi một câu.
- Vợ, hay chị nói với chị Isabella đi.
Hạ Thiên suy nghĩ, hắn đưa điện thoại cho Mộc Hàm, hắn phát hiện mình không biết khách sạn này tên gì, vì hắn căn bản không hiểu tiếng Anh.
Mộc Hàm nói tên khách sạn và số phòng cho Isabella, chưa đến nửa giờ sau hai người đã nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra xem thì thấy người đứng bên ngoài chính là Isabella. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Isabella vẫn có cách ăn mặc gợi cảm mê người không khác gì trước kia, nhưng bây giờ khí hậu Toronto có hơi lạnh, vì vậy nàng mặc thêm bên ngoài một chiếc áo khoác, chân mang giày ống. Tuy quần áo nhiều hơn một chút nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự gợi cảm của nàng, ngược lại còn làm nàng quyến rũ thêm vài phần.
- Chồng nhỏ.
Isabella cười quyến rũ với Hạ Thiên, sau đó nàng chủ động đưa thân thể đầy đặn vào lòng hắn.
Hạ Thiên vỗ lên mông lớn của Isabella, chữ "Nhỏ" nàng không chịu từ bỏ, mà Hạ Thiên cũng không có biện pháp gì khác, chỉ biết đánh vào mông nàng mà thôi.
- Hì hì, chồng nhỏ, đừng đánh tôi, tôi đã giúp cậu điều tra tình huống của Ngụy Gia Hoa rất rõ ràng.
Âm thanh của Isabella vẫn cực kỳ quyến rũ, điều này làm cho Mộc Hàm ở bên cạnh có chút xấu hổ, nếu xét về công phu làm nũng thì rõ ràng Isabella mạnh hơn nàng.
- Chị Isabella, vợ sư tỷ xinh đẹp không ở cùng một chỗ với chị sao?
Hạ Thiên buồn bực hỏi một câu.
- Huấn luyện viên đã đi New York, tôi cố ý chờ cậu tới, nếu không đã cùng đi với chị ấy rồi.
Isabella cười hì hì:
- Chồng nhỏ, đợi khi giúp cậu giết chết tên khốn Ngụy Gia Hoa, tôi cũng đến New York họp mặt với huấn luyện viên, cậu có muốn cùng đi không?
- New York sao?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nhìn Mộc Hàm
- Vợ, New York thú vị sao?
- Rất có thể.
Mộc Hàm nói một câu:
- Chồng, nếu cậu muốn đi, chúng ta có thể đến New York, sau đó đi từ New York về nước, đây cũng không có vấn đề, nhưng bây giờ chúng ta nên bàn về kế hoạch đêm nay.
- Vợ, thật ra không cần kế hoạch gì cả, chỉ cần cho chị Isabella đưa tôi đến tìm tên ngốc kia, sau đó trực tiếp xử lý là được.
Hạ Thiên hời hợt nói, đối với hắn thì điều quan trọng nhất là tìm được người, cái gì cũng không thể nói cho tốt.
Tên ngốc trong miệng Hạ Thiên chính là Ngụy Gia Hoa Hoa mà Isabella vừa nói, trước đó Tiểu Yêu Tinh đã gửi tư liệu cho Hạ Thiên, vì vậy hắn đã sớm xem qua tin tức về đối phương, cũng biết bộ dạng của đối phương. Bây giờ việc hắn cần làm chính là đi xử lý tên khốn Ngụy Gia Hoa Hoa.
- Chồng, bây giờ chúng ta nên làm ra một kế hoạch đơn giản.
Mộc Hàm khẽ nhắc nhở, vì chuyện này nàng còn có những suy xét khác, cũng không chỉ đơn giản là giết chết một người.
- Được rồi.
Hạ Thiên đồng ý.
Tối Toronto cũng chính là buổi sáng ở thủ đô Trung Quốc, trong Tống gia, Tống Ngọc Mị đang đứng ở trước cửa mà nhìn tấm màn cách đó không xa. Trong màn lụa có một bóng người lả lướt, người kia luôn ngồi trên giường, những sợi tơ màu đen liên tục vũ động quanh người, điều này làm cho tình huống có vài phần thần bí.
- Cô còn chờ ở đây làm gì?
Trong màn lụa truyền ra một giọng nói lạnh lùng, nhưng người hiểu âm thanh này sẽ biết, thật ra lúc này giọng điệu của người này cũng chẳng lạnh lùng như bình thường. Nhưng cũng không ai cảm thấy kỳ quái, vì toàn bộ Tông gia đều biết tiểu thư hùng mạnh và thần bí đối đãi với đại tiểu thư có chút khác biệt.
Tống Ngọc Mị nhìn vào tấm màn lụa, nàng cô gắng nhìn rõ ràng người bên trong, nhưng dù thế nào thì nàng cũng chẳng thể nhìn rõ.
- Hai mươi năm trước tôi chỉ có ba tháng, bây giờ tôi khôgn nhớ rõ tình hình khi đó, nhưng người của Tống gia đều biết tình huống tôi gặp cô khi đó.
Tống Ngọc Mị khẽ nói, giọng điệu như mộng ảo:
- Sau khi tôi sinh ra được ba tháng thì không khóc không cười, nhưng một vài lần khi tôi thấy cô thì lại cười, sau khi học cười xong, cô muốn đi, tôi lại khóc. Tôi khóc cười vì cô, cô thấy chúng ta hữu duyên nên kẻ từ khi đó mới ở lại Tống gia, cô còn đặt tên cho tôi, là Ngọc Mị. Kể từ ngày đó chúng ta có cùng một cái tên, giữa hai chúng ta giống như có một mối liên lạc thần kỳ.
Người phụ nữ trong tấm màn không nói gì, hình như cũng đang lẳng lặng lắng nghe, cũng có thể nói là đang nhớ lại chuyện cũ.
- Từ khi tôi hiểu chuyện thì tôi đã làm tất cả mọi thứ cũng vì cô vui vẻ, cũng vì cô mà tôi mặc cổ trang, vì tôi biết cô rất thích, tôi thích cổ trang cũng vì biết cô thích. Mà tôi hiểu mình trầm mê tất cả cũng vì hiểu rõ cô, điều này làm tôi rất vui. Tôi vẫn cho rằng tôi có thể hiểu cô, tôi có thể trở thành một người hiểu cô nhất, tôi càng cho rằng tôi là người thân mật nhất với cô trên đời.
Tống Ngọc Mị tiếp tục chậm rãi tự thuật:
- Mãi đến một ngày cô đột nhiên thu nhận một đồ đệ, một người phụ nữ mà trước đó chưa từng có liên hệ gì lại là đồ đệ của cô, tôi ở bên cạnh hai mươi năm nhưng cô không quan tâm, cô chọn một người hoàn toàn không quen biết màbor quên tôi, một người hiểu rõ cô nhất.
- Tôi đã nói rồi, tất cả vì tốt cho cô.
Người phụ nữ trong tấm màn lụa cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu vẫn rất lạnh lùng;
- Làm đệ tử của tôi không có gì tốt.
- Nhưng đây là ước mơ của tôi trước nay.
Tống Ngọc Mị nói rất nhỏ:
- Thạt ra tôi không thích Hạ Thiên, ngay từ khi tôi biết Ninh Khiết vì Hạ Thiên mới trở thành đồ đệ của cô, tôi mới chủ động tiếp cận hắn. Tôi ăn độc chất Thallium, lừa hắn dùng Ngịch Thiên Bát Châm cải biến thể chất của tôi, bây giờ trong người tôi cũng có linh khí như Ninh Khiết. Tôi biết cô phái Ninh Khiết đến Thanh Phong Sơn, tuy không biết rốt cuộc cô muốn làm gì nhưng hiểu điều đó có liên quan đến Hạ Thiên, dù là thế nào thì tôi cũng có thể làm tốt hơn so với Ninh Khiết.
- Tôi đã nói, sẽ không thu cô làm đồ đệ.
Người phụ nữ trong tấm màn lụa trầm mặc một lát rồi chậm rãi nói.
- Tôi ở đây chờ cô.
Giọng điệu của Tống Ngọc Mị không lớn nhưng rất kiên quyết.
- Vậy cô cứ chờ.
Người phụ nữ trong màn nói một câu rồi không gian chợt vắng lặng.